Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1140: Cố nhân của Truyền Pháp

“Có thể kể một chút chuyện của hắn cho ta không?”
Ân thượng nhân tê liệt ngồi dưới đất, có chút hoảng hốt hỏi.
Phá vỡ sự yên tĩnh kéo dài thật lâu.
Trước đây không lâu, Ân thượng nhân vẫn ôm một tia may mắn, tiến hành thí nghiệm nghiệm chứng cuối cùng ở phòng gian dưới kinh thành Thánh triều.
Kết quả đúng như lời Lý Bình nói.
Vì vậy hắn không nói thêm gì nữa, chẳng qua chỉ là cẩn thận cất giấu xương sườn của Bạch tiên sinh.
Rồi sau đó trở lại ngồi trong Thánh Hoàng, ngẩn người trước bức họa Bạch tiên sinh.
Lý Bình cũng không quấy rầy hắn, cũng nhìn chằm chằm bức họa như vậy.
Giống như đang tưởng nhớ.
Giờ phút này Ân thượng nhân đặt câu hỏi, chính là điều Lý Bình mong muốn.
Hắn đại khái kể lại chuyện đời Bạch tiên sinh một lần.
Ân thượng nhân nghe hết sức nhập tâm.
“Ta chỉ biết là, thượng cổ Huyền Hoàng giới có áp đảo tất cả tồn tại đại thiên tôn trên Trường Sinh kỳ nhưng cũng không nghĩ tới...”
“Nhân vật như vậy, lại sẽ hy sinh bản thân mình vì người phàm.”
Trên mặt Ân thượng có nét mê mang, không thể giải thích được.
“Người cũng đã mất rồi. Việc chúng ta có thể làm, chính là hoàn thành ước nguyện khi trước của Bạch tiên sinh, an ủi linh hồn hắn ở trên trời.”
“Vốn dĩ ta sáng lập ra Thánh triều Đại Khải cũng là vì những người phàm tục. Tiên sinh thấy cuộc sống người phàm ở biên cương Đại Khải ta so với Huyền Hoàng giới như thế nào?”
Ân thượng nhân quay đầu lại, ánh mắt giống như nhìn lần lượt các nơi Đại Khải trong phút chốc.
Một lát sau, hắn khẽ gật đầu, thán phục nói: “So với ở trong Huyền Hoàng giới, tình trạng người phàm bị nuôi như trâu như ngựa, thì nơi này của người có thể coi là nơi thịnh thế lý tưởng.”
“Nguyện vọng của ta chính là có thể đẩy chế độ này đến mọi tiểu thế giới trong Huyền Hoàng, thậm chí là cả trong Huyền Hoàng giới!” Lý Bình ngạo nghễ nói.
Ân thượng nhân quan sát Lý Bình một cái, thở dài, cũng không phản bác.
Lý Bình khẽ mỉm cười: “Tiên sinh không cần ủ rũ, xin nghe một lời của ta trước đã.”
“Điểm mạnh của Huyền Hoàng là Truyền Pháp. Truyền Pháp vô địch, ở chỗ tân pháp. Nếu bọn ta có thể dùng pháp môn mà Bạch tiên sinh truyền lại, tìm ra căn cơ hư thối của Truyền Pháp...”
“Giải quyết Truyền Pháp, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão cùng những người khác, tất cả đều như gà đất chó sành.”
Ân thượng nhân ngơ ngác nhìn Lý Bình, không biết vì sao khí tức trên người vị này chẳng qua chỉ ở cảnh giới tu sĩ Hóa Thần nhưng khẩu khí lại lớn đến vậy.
Mà điểm quan trọng là, Ân cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt từ trên người đối phương.
“Hình như cũng không phải là nói bừa? Chẳng lẽ vị này giấu giếm thực lực?” Ân thượng nhân vừa cẩn thận quan sát Lý Bình vừa nghĩ.
“Muốn tìm ra căn cơ hư thối của Truyền Pháp, ta nhìn trên đời này e là không phải tiên sinh thì không thể làm được.” Lý Bình không né tránh ánh mắt dò xét của Ân thượng nhân, lại lần nữa trịnh trọng vạn phần nói.
Ân thượng nhân có chút chần chừ: “Nếu dựa vào ta thì chỉ sợ rằng...”
Lý Bình lấn người tiến lên, cầm thật chặt hai tay Ân thượng nhân: “Tiên sinh, ta tin tưởng ngươi!”
Trong mắt Lý Bình tràn đầy chân thành: “Mười năm không được, vậy thì trăm năm, nếu trăm năm không được thì ngàn năm! Bọn ta đã đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được một chút hy vọng, làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được?”
“Chắc hẳn ngươi cũng không nguyện ý phụ lòng kỳ vọng của Bạch tiên sinh chứ?”
Ân thượng nhân khẽ run lên, theo bản năng nắm chặt nắm đấm.
“Tiên sinh chỉ cầm để ý nghiên cứu tân pháp cho giỏi là được còn lại toàn bộ những vấn đề khác cứ để cho ta.”
Trải qua một đoạn hội thoại như vậy, cuối cùng Ân thượng nhân cũng ở lại nơi này, mang tâm tư nghiên cứu Dĩ Ngã Trúc Cơ pháp.
Dù sao đối với hắn mà nói, không có hạn chế tuổi thọ. Nếu như không tìm chuyện mà bản thân cam tâm tình nguyện làm thì sợ rằng không được bao lâu hắn dẽ hoàn toàn mất đi ý thức của chính mình, đồng hóa với những u hồn của thế giới kia.
Sau khi nhận được sự cam kết của Ân thượng nhân, Lý Bình mừng rỡ.
Lúc này hắn dẫn Ân thượng nhân đi tới không gian bí mật dưới lòng đất kinh thành Thánh triều.
Bất ngờ là hắn đã sớm chuẩn bị xong một không gian lớn chuyên dùng để nghiên cứu cho Ân thượng nhân.
“Ta có một kế, tiên sinh xem một chút xem có khả thi hay không.”
“Chọn một nhóm lớn rất thiếu niên có thiên phú, tặng bọn họ Dĩ Ngã Trúc Cơ pháp, sau đó...”
Lý Phàm cặn kẽ nói qua một lần phương pháp bản thân đã từng dụng.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, vẻ mặt Ân thượng nhân nặng nề: “Có lẽ có thể được. Có điều cụ thể như thế nào thì còn cần phải nghiệm chứng thực tế một phen.”
Lý Phàm khoát tay một cái: “Suy nghĩ của trẻ con như ngựa chạy trên thảo nguyên, cho dù thật sự không thể vẽ ra một con đường rõ ràng, chỉ cần có thể cho tiên sinh một chút chỉ dẫn, như vậy cũng đủ rồi.”
Ân thượng nhân hiển nhiên cũng không phải là người bảo thủ gì, gật đầu đồng ý với kế hoạch của Lý Phàm.
Đối với việc những đứa trẻ bị chọn trúng này định trước sẽ bi thảm cả đời cũng không có bao nhiêu đồng tình.
“Đúng rồi, còn có một chuyện ta vẫn luôn canh cánh nghi ngờ muốn hoàn thành, nhưng mãi mà vẫn không đúng cách...” Lý Bình dừng một chút, dường như có chút do dự.
Ân thượng nhân liếc nhìn Lý Bình, tỏ ý kêu hắn nói tiếp.
“Hài cốt của Bạch tiên sinh tán lạc khắp các nơi trên Huyền Hoàng giới. Ta muốn thu thập lại rồi sau đó an táng. Những thứ khác còn dễ nói, cơ bản đều là do tu sĩ âm thầm cất giữ. Duy chỉ có...”
“Xương sọ của hắn lại bị Vạn Tiên Minh cất giữ trong trung tâm Bác Vật Thần Tàng quán.”
Trong mắt Lý Bình lóe lên một tia lệ khí, căm hận nói: “Mỗi lần đi thăm đều nghe thấy mấy thứ sâu bọ kia của Vạn Tiên Minh không có chút tôn trọng nào chì chiết nói xấu. Nghĩ đến đây ta đều hận không thể bỏ mặc tất cả, vọt vào đoạt lại xương sọ.”
“Đáng tiếc, ta đã thử qua một lần. Hoàn toàn không có khả năng thành công. Bên trong Thần Tàng quán giống như có che giấu một vị cường giả thần bí nào đó. Thậm chí dặt xương sọ của Bạch tiên sinh trong trung tâm Thần Tàng quán cũng là chủ đích của hắn. Đây rõ ràng là một cái bẫy thù hút vô cùng coi trọng Bạch tiên sinh như ta...”
“Ngươi đi vào trụ sở chính của Vạn Tiên Minh rồi sao?” Ân thượng nhân nghe vậy thì cả kinh.
Đợi đến khi Lý Bình kể lại chi tiết tất cả các loại cảnh tượng sau khi đi vào trong, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Bình lại có một chút xíu bất đồng.
“Ta có thể ẩn núp đi vào một lần, thì cũng có thể ẩn núp đi vào lần thứ hai. Tuy nhiên chỉ có duy nhất Bác Vật Thần Quán kia...”
“Quả thực có chút khó làm.” Lý Bình thở dài.
Ân thượng nhân lúc này mới nói: “Đạo hữu không cần mang bộ mặt như đưa đám như vậy. Thật ra thì năm đó ta cũng từng có ý niệm này. Có điều sau khi biết được thân phận của trưởng quá Bác Vật Thần Tàng quán thì ta đã từ bỏ rồi.”
“Người này là một trong ba vị đế tôn của yêu thú nhất tộc năm đó, đã tồn tại từ thời kỳ viễn cổ. Thậm chí năm đó Truyền Pháp thiên tôn cũng phải khách khí với hắn...”
Lý Bình khẽ cau mày: “Lại có như thực lực vậy sao? Năm đó Bạch tiên sinh giết những tên yêu thú này, như giết gà giết chó không phải sao.”
“Truyền Pháp còn hơn cả Bạch tiên sinh. Dựa vào thực lực, thân phận của Truyền Pháp sao phải khách khí với mấy đế tôn gì đó chứ?”
Trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ, hiển nhiên Lý Bình căn bản không tin lời của Ân thượng nhân.
Ân thượng nhân khẽ lắc đầu: “Dù sao, ta có thể xác định, năm đó, thời điểm Truyền Pháp thấy vị kia, chính là như vậy. Hoàn toàn không giống thái độ đối với những người khác.”
“Hoặc thực lực của hắn lấy được sự cho phép của Truyền Pháp, hoặc là...”
Ân thượng nhân dừng một chút: “Bọn họ đã quen biết nhau từ trước.”
“Có thể vậy hẳn là bọn họ lần đầu tiên gặp mặt mới đúng.” Ân thượng nhân thấp giọng, hiển nhiên chính hắn cũng có chút mê muội.
Lý Bình biết, Ân thượng nhân chính là bị Huyền Hoàng giới cắn nuốt tàn hồn ở thế giới cũ.
Có trí nhớ của mảnh vụn thiên địa đã mất cho nên thứ hắn đã thấy qua, sẽ không phải là giả.
“Đế Tam Mô vốn là trưởng lão của Ngự Thú tông, thuộc về nhất mạch thập tông Tiên đạo. Sau khi thập tông và Truyền Pháp nảy sinh mâu thuẫn, hắn thế mà lại chọn đứng về phía Truyền Pháp. Mấy ngàn năm sau còn lắc mình một cái trở thành quán trưởng của Bác Vật Thần Tàng quán, một trong ba Huyễn Chân Hiền giả thống trị lực lượng cao nhất Tiên Minh...”
“Người quen cũ sao?”
Lý Bình bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Rốt cuộc Thiên Pháp giới có tồn tại yêu thú không?
Yêu thú Huyền Hoàng đều là do Đế Nhất diễn hóa đến.
Thế còn Thiên Pháp giới thì sao?
Cũng trong lúc đó.
Lý Phàm bản tôn đang ở không gian trong Diễn Pháp Giác trong trụ sở chính của Tiên Minh, trong mắt đột nhiên phát ra một tia ánh sáng u tối khó phát hiện.
“Có lẽ, còn phải quay lại trong Vẫn Tiên cảnh một chuyến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận