Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 81: Khảo nghiệm sự tập trung

Trong lòng tất cả tu sĩ đồng thời hiện lên một ý nghĩ.
Lần này phất.
Chỉ mới là tầng thứ nhất mà đã có hơn vạn công pháp!
Tiện tay mang ra ngoài vài cuốn cũng đủ để bù cho mười mấy năm vất vả kiếm điểm cống hiến.
Một luồng tham lam từ từ nổi lên trong lòng các tu sĩ.
Những tu sĩ này tuy hết sức thèm thuồng công pháp được đặt trên giá sách nhưng uy hiếp từ lần giáo huấn trước đó khiến họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Về phía Tần Đường, hắn dường như không nhận ra sự dị thường của các tu sĩ xung quanh.
Hắn chỉ đứng nhìn từng dãy sách, ánh mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ, chậm rãi nói: "Tâm chi đạo, ở chỗ chuyên, ở chỗ dũng và ở chỗ bền."
"Cửa thứ nhất này chính là khảo nghiệm mức độ chuyên chú của các ngươi."
"Ở đây có ba vạn sáu ngàn năm trăm bốn mươi mốt quyển công pháp, tiếp theo, các ngươi phải sao chép những công pháp này, thời gian quy định là ba tháng."
"Sau ba tháng, ta sẽ tổng kết số lượng và chất lượng công pháp mà các người sao chép được để tiến hành đánh giá."
Tất cả tu sĩ ở đây nghe Tần Đường nói vậy thì đều lộ ra vẻ mừng như điên.
Nhiều công pháp như vậy, thế mà mở ra toàn bộ cho bọn họ chép lại?
Chỉ cần có thể ghi nhớ vài môn công pháp thì dù cho sau này không có bất cứ thu hoạch nào nữa, chuyến phiêu lưu này cũng đáng giá.
Không để ý đến phản ứng của đám tu sĩ ở đây.
Tần Đường tuỳ ý chỉ một cái, trong gác xép bèn mọc lên hơn trăm bộ bàn ghế.
Trên mỗi bàn đều được bày sẵn giấy bút.
"Được rồi, các ngươi bắt đầu ngay đi. Hi vọng các ngươi sẽ không khiến ta thất vọng." Tần Đường không biết lấy đâu ra một hồ lô rượu, lại bắt đầu tu ùng ục từng ngụm.
Sau đó, hắn cứ vậy nghiêng người dựa vào tường không nhúc nhích, tựa như đang ngủ say.
Mắt thấy Tần Đường cho phép, những tu sĩ này cuối cùng cũng không kiềm chế được.
Bọn họ vội vàng chạy đến bên giá sách, cầm lấy công pháp bản thân vừa ý, xem tới xem lui.
Một lát sau, trong lầu các bùng nổ tiếng thảo luận ầm ĩ.
"Đây có phải thật không? Làm sao có thể?"
"Kim Viêm Liệt Hỏa Công", công pháp Hoả thuộc tính, có thể tu luyện thẳng đến Nguyên Anh cảnh?"
"Quyển này, quyển này, còn quyển này nữa, tất cả đều là công pháp Nguyên Anh?"
"Ha ha, lần này quả thực là phát tài rồi."
Nhìn một đám tu sĩ mừng như điên, Lý Phàm không khỏi phát ra một tia cười lạnh trong lòng.
Hắn tuỳ tiện cầm một quyển công pháp, chọn một cái bàn rồi ngồi xuống, bắt đầu sao chép.
Hắn chẳng hề để ý chuyện nghiên cứu nội dung của công pháp, chỉ kiên nhẫn chép xuống từng câu từng chữ.
Bởi vì hắn biết, những công pháp này, đều là hư ảo!
Kiếp trước, sau khi thăm dò vô số lần, các tu sĩ đã sớm có kết luận đối với những công pháp này.
Trong lúc khảo nghiệm, bất kể dùng phương pháp nào để ghi chép lại công pháp thì chỉ cần ra khỏi Vân Thuỷ Thiên Cung, tất cả những ghi chép đó đều biến mất.
Chúng tựa như chưa bao giờ tồn tại trong trời đất này.
Điều đó khiến cho vạn quyển công pháp động lòng người này căn bản chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ có tác dụng duy nhất là mê hoặc lòng người mà thôi.
Tu sĩ ở đây, tuy rằng có người cũng mơ hồ nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng...
Nguyên Anh chân công ngay trước mắt, lại có mấy người có thể chống lại được cám dỗ, không mở ra xem kỹ đây?
Thậm chí có một hai người còn trực tiếp đắm chìm vào sự huyền ảo kỳ diệu của công pháp, rề rà vẫn chưa chép được chữ nào.
Dù có được người khác nhắc nhở, lấy lại tinh thần, họ cũng sẽ vừa chép vừa ngừng, nhịn không được đọc lại công pháp.
Còn người giống như Lý Phàm, rồng bay phượng múa, không quan tâm việc gì, chỉ chăm chăm không ngừng sao chép, thật sự là quá ít!
Giấy mực đều dùng hết, rất nhanh, Lý Phàm đã chép xong quyển công pháp trên tay.
Hắn đặt nó trở lại giá sách, tiếp tục chọn quyển khác chép tiếp.
Nhìn Lý Phàm không hề lưu luyến việc gì, chỉ chuyên chú làm việc, một số tu sĩ bắt đầu chú ý.
Bọn họ như đã nghĩ thông điều gì, cũng buông tha việc ghi nhớ công pháp, bắt đầu tập trung vào việc sao chép.
Còn đối với những người vẫn đắm chìm vào công pháp như trước, bọn họ cũng không có hảo tâm đi nhắc nhở.
Thời gian cứ vậy trôi qua từng ngày từng ngày.
Sao chép không ngừng dù sao vẫn là một chuyện khô khan và vất vả.
Đã có giáo huấn lúc trước, không có ai dám dùng pháp lực để gian lận.
Chẳng được bao lâu, ai nấy đều mệt mỏi, không thể tiếp tục nữa.
Mọi người không kiềm được mà bắt đầu nghỉ ngơi.
Một số người thì chỉ nhắm mắt một hồi rồi lại bắt đầu sao chép tiếp.
Một số khác thì nghỉ ngơi một phen cho đã người rồi mới bắt đầu lại.
Còn Lý Phàm, một khắc hắn cũng không nghỉ.
Cũng có vài người vẫn ghi chép không biết mệt mỏi giống Lý Phàm.
Dường như do công pháp tu hành mà sức chịu đựng tinh thần của họ cũng phi thường dẻo dai.
Cho dù không ngủ không nghỉ trong một thời gian dài, bọn họ cũng không tỏ vẻ khác thường nào.
Lý Phàm thì đơn giản chỉ là dùng sức để chịu đựng.
Bởi vì hắn biết rõ, ở cửa ải này, ngoại trừ đánh giá số lượng công pháp được sao chép và số lỗi mắc phải thì Tần Đường còn dựa vào một yếu tố cực kỳ quan trọng, đó là quãng thời gian liên tục từ lúc cầm bút cho đến khi nghỉ ngơi.
Đúng như Tần Đường đã nói khi mới bắt đầu, thứ cửa ải này khảo nghiệm chính là "chuyên".
Nếu đã bắt đầu sao chép công pháp, như vậy, vì bất cứ nguyên nhân nào mà dừng lại thì cũng đều xem như "chuyên" bị cắt ngang.
Lý Phàm tâm không gợn sóng, đắm chìm trong việc sao chép công pháp.
Tất cả mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần đều bị hắn ép xuống.
Không biết đã qua bao lâu.
"Ái chà, quả là một giấc ngủ ngon a!" Giọng nói của Tần Đường chợt vang lên bên tai.
Hắn rốt cuộc cũng duỗi lưng, giấy bút trước mặt Lý Phàm từ đó cũng bỗng nhiên biến mất.
"Thời gian đến, để ta xem các ngươi thể hiện như thế nào."
"Chậc chậc chậc, thực sự là năm sau không bằng năm trước a." Hai mắt híp lại, dường như đang kiểm tra gì đó, Tần Đường lắc đầu liên tục.
"Ồ, chờ chút..."
"Có chút thú vị đây."
Dường như phát hiện ra điều gì đó, hắn liếc mắt nhìn Lý Phàm, khoé miệng nở một nụ cười đầy ý vị.
Tuy vậy, Tần Đường cũng không nói gì, nhanh chóng thu hồi ánh nhìn.
"Khảo nghiệm đầu tiên đã kết thúc. Ngày mai cho các ngươi nghỉ ngơi một ngày. Ngày mốt bắt đầu khảo nghiệm thứ hai."
Hắn vỗ tay một cái, Lý Phàm bỗng cảm thấy cảnh sắc trước mặt biến ảo.
Trong chớp mắt, hắn đã trở về toà nhà nghỉ ngơi lúc trước.
Thân ảnh của Tần Đường cũng không xuất hiện nữa.
Các tu sĩ rốt cuộc mới được thả lỏng.
Ai nấy cũng đều phấn khích trao đổi đủ chuyện với nhau.
"Lần này quả đúng là đại cơ duyên. Ta vừa ghi chép vừa học thuộc được khoảng chừng mười quyển công pháp. Phần lớn đều là công pháp Kim Đan, còn có mấy quyển công pháp Nguyên Anh nữa chứ."
"Ta cũng thuộc được không ít."
"Nhớ nhiều như vậy thì có ích gì, sống sót ra khỏi đây đã rồi hẵng tính."
"Không nên nói như vậy. Với khả năng của mình, nếu không có gì ngoài dự đoán xảy ra, e rằng cả đời này ta chỉ có thể dừng lại ở Trúc Cơ mà thôi. Hiện tại, được nhìn thấy sự huyền diệu của công pháp Kim Đan, Nguyên Anh, cho dù ngày mai có chết thì ta cũng không hối hận."
"Đạo hữu đã nói ra lời trong lòng ta."
"Đúng là thứ quỷ cứng đầu, cứ chết đi cho rồi, hừ!"
Ngoại trừ cãi vã ra, cũng có một vài tu sĩ đánh chủ ý lên di vật của những tu sĩ đã mất mạng trước đó.
Đáng tiếc là, sau khi bọn họ đi điều tra một phen, đều mang theo vẻ mặt thất vọng quay lại.
Lý Phàm nghe được một người đứng cách đó không xa cười lạnh: "Đừng mơ nữa, tối qua ta đã kiểm tra rồi. Sau khi bị Tần Đường giết, các loại nhẫn trữ vật, pháp khí,... trên người họ đều biến mất không chút dấu vết, một cái cũng không để lại."
Lý Phàm nghe vậy thì lắc đầu, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, trong lúc lơ đãng, hắn nhìn thấy một thi thể, lập tức ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận