Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 338: Diễn pháp được thần công

“Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” là công pháp được hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử phát hiện ra trong di tích Thiên Cơ tông ở Bách Thạch động thiên sát biên giới Thạch Lâm châu.
Mặc dù đây chỉ là công pháp Nguyên Anh, nhưng nó lại có công dụng phân biệt khí cơ, thấy rõ nhân quả.
Sở dĩ Lý Phàm có thể ngộ ra được Vô Tướng Sát Cơ, không thể không kể đến công lao của Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương.
“Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết” là công pháp mà Lý Phàm có được từ tay truyền nhân của Thâu Thiên Hoán Nhật tông, Tư Không Nghi.
Nó có thể đoạt số mệnh, tạo phân thân, quả không hổ với cái tên “Thâu Thiên Hoán Nhật”.
Còn bí thuật Mạo Tùy Tâm Biến thì đến từ gián điệp của Ngũ Lão Hội, Trấn thủ của Thái An đảo - Chu Thanh Ngang.
Kết hợp với thiên địa kỳ vật Thất Khiếu Linh Lung Tâm, gã có thể thay đổi hình dạng, biến thành người khác, thậm chí còn có thể giấu được sự kiểm tra của Bạch Ngọc Vấn Tâm Đài.
Khí cơ, số mệnh, tướng mạo.
Kết hợp ba loại, trên lý thuyết, hắn sẽ có thể hoàn toàn biến thành một tu sĩ khác.
Trước đây, Lý Phàm cũng từng có ý định này.
Thế nhưng, đó đều là những công pháp độc đáo và phức tạp, với sự tích lũy về mặt lý luận của Lý Phàm hiện giờ, e là có ngồi nghiền ngẫm hàng trăm năm đi chăng nữa, hắn cũng chưa chắc đã có thể tạo ra được một công pháp mới dựa trên cơ sở của chúng.
Hiện giờ, Lý Phàm có được cơ hội nhờ Diễn Pháp Giác suy diễn, lại xét đến không lâu sau, “Thiên Huyền Tỏa Linh Trận” sẽ chào sân, tu sĩ khắp thiên hạ không còn chút quyền riêng tư nào nữa.
Thế nên, đối với hắn, loại năng lực có thể thay đổi một thân phận khác bất cứ lúc nào này đương nhiên là cực kỳ quan trọng.
Vì vậy, lúc này Lý Phàm mới không hề do dự, cố gắng viết rõ nội dung của hai môn công pháp và một môn bí thuật này lên giấy.
Dù chỉ có một trang giấy, nhưng khi số lượng chữ viết trên đó tăng lên, ký tự cũng trở nên càng ngày càng nhỏ.
Dù là bao nhiêu nội dung, trang giấy này cũng đều có thể dung nạp được.
Trong phút chốc, Lý Phàm dừng việc suy nghĩ lại, cả tờ giấy trắng cũng đã bị vô số ký tự nhỏ dày đặc chiếm cứ.
“Xong chưa?”
Bé gái vẫn dùng hai tay chống cằm, nhìn xuống bàn với cặp mắt vô hồn, hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên.
“Xong...”
Lý Phàm khẽ gật đầu, chữ “rồi” còn chưa kịp nói ra thì đã thấy tờ giấy trắng trong tay hóa thành một tia sáng, bay đến trên chiếc bàn bé gái đang nhoài người kia.
Trên mặt bàn, vô số ký tự nhất thời hiện ra.
Bé gái vừa liếc nhìn, lập tức bĩu môi, tỏ vẻ không vui, nói: “Con người ngươi yêu cầu cao thật đấy, còn muốn hoàn toàn biến thành một người khác.”
“Công pháp gốc biến đổi khí cơ, số mệnh, tướng mạo thì có rồi, thế còn máu thịt, thần thức, thần hồn đâu?”
Lý Phàm nghe vậy, cũng không ngại ngùng, chỉ thành thật nói với giọng điệu bất lực: “Để thu thập được những công pháp này, ta đã dốc hết sức mình rồi. Phương pháp biến đổi máu thịt, thần thức, thần hồn vô cùng hiếm có, không phải là thứ mà ta có thể đạt được với năng lực hiện giờ.”
“Sao, có phải là không thể nào suy diễn không?” Lý Phàm nhìn bé gái, hỏi.
“Được thì đương nhiên là được, chỉ là vốn dĩ khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một lúc. Đáng ghét thật đấy...” Bé gái ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Phàm một cái, nhỏ giọng lầm bầm.
Lý Phàm thầm giật mình, nhưng chỉ coi như không nghe thấy gì cả, sắc mặt cũng không hề thay đổi, nghiêm túc nhìn động tác của Diễn Pháp Giác.
“Ngũ Đại Hà Sơn Phong Nguyệt”.
Đôi bàn tay mũm mĩm của nàng khẽ vỗ lên mặt bàn, vô số ký tự trên mặt bàn nhất thời bay đến đỉnh quả cầu khổng lồ như nước chảy mây trôi.
Gia nhập vào quá trình suy diễn nhanh chóng kia.
Tần suất nhấp nháy của các ký tự rất nhanh, so với lúc nãy khi Lý Phàm vừa nhìn thấy phải nhanh hơn gấp nhiều lần.
Mà bé gái đang bò nhoài trên bàn lại bày ra dáng vẻ ngủ gà ngủ gật, không ngừng gật đầu.
Lý Phàm đăm chiêu quan sát, không dám lên tiếng quấy nhiễu.
Hắn chỉ yên lặng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào quả cầu do các ký tự không ngừng thay đổi tạo thành ở bên trên.
Nơi này rõ ràng không phải là một không gian thực.
Mà càng giống với một thế giới được cấu thành hoàn toàn từ ý thức hơn.
Thế nhưng, phân thân Tiêu Phàm lại đến nơi này bằng thân thể thực sự, còn tương tác với ý thức của Lý Phàm nữa.
Ngoại trừ ý thức của Diễn Pháp Giác, Lý Phàm thỉnh thoảng còn cảm nhận được trong không gian này còn có một ánh mắt đang quan sát mình.
Chủ nhân của ánh mắt đó không hề che giấu sự tồn tại của mình, ý tứ cảnh cáo trong ánh mắt cũng lộ rõ.
Vậy nên, Lý Phàm cũng biểu hiện tương đối khiêm tốn.
Cùng với sự im lặng của hắn, bé gái mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cả không gian hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Chỉ có ánh sáng truyền đến trên đỉnh đầu mang theo từng ký tự không ngừng biến đổi chiếu lên gương mặt của Lý Phàm, khiến nét mặt của hắn trông có vẻ khó đoán.
“Diễn Pháp Giác...”
Ba chữ này loé lên trong đầu Lý Phàm, hắn cố gắng đè nén mọi suy nghĩ, âm thầm tính toán thời gian trôi qua.
Ngoài việc đó ra, hắn không nghĩ gì khác.
Khi quá trình thôi diễn của Diễn Pháp Giác đã trôi qua hơn hai canh giờ, quả cầu khổng lồ trên đỉnh đầu bùng nổ ánh sáng chói lóa.
Đồng thời, bé gái dường như cũng thức dậy sau giấc ngủ dài của mình.
Nàng khẽ dụi mắt, bày ra dáng vẻ vẫn chưa ngủ đủ, uể oải nói: “Xong rồi.”
Vô số ký tự nhỏ xuất hiện trên mặt bàn rồi hoá thành một tờ giấy trắng bay đến trong tay Lý Phàm một lần nữa.
Lý Phàm hơi nheo mắt lại, nghiêm túc đọc từng dòng chữ trong giấy.
“Kỳ Huyền Chân Linh Biến.”
“Dùng sức mạnh khó lường và huyền kỳ để sao chép tất cả dao động về sinh mệnh của mục tiêu, đưa ra biến đổi tương ứng.”
“Nếu không có mục tiêu thì cũng có thể biến đổi tuỳ tâm.”
“Nếu nhắm mục tiêu là sinh linh, vào lần đầu biến đổi, cần phải có một phần bộ phận nhỏ gắn liền với sinh mệnh của đối phương.”
“Nếu không có mục tiêu thì không cần nguyên liệu.”
“Chỉ có thể sao chép dấu vết sinh mệnh, không thể sao chép cảnh giới và công pháp.”
“Chỉ có thể chọn mục tiêu là sinh mệnh có tu vi từ Nguyên Anh trở xuống. Hơn nữa, sau khi biến đổi, dù người thi pháp có tu vi vốn có cao đến đâu thì cũng chỉ có thể giữ được tu vi cao nhất là Nguyên Anh.”
Lý Phàm chậm rãi ghi nhớ toàn bộ nội dung công pháp vào trong đầu, cùng lúc đó, những ký tự trên tờ giấy trắng cũng dần biến mất.
“Không hổ là Diễn Pháp Giác, hiệu quả của công pháp “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” này còn tốt hơn so với tưởng tượng của mình. Chỉ là không biết sử dụng thực tế thì rốt cuộc hiệu quả đến đâu.” Lý Phàm càng xem càng thấy thích, không khỏi đọc đi đọc lại nội dung công pháp.
Dù đây chỉ là công pháp cấp Nguyên Anh nhưng nó cũng chỉ bị hạn chế ở giới hạn về thực lực của mục tiêu và thực lực sau khi biến đổi.
Còn về năng lực “biến hoá” thì lại không có hạn chế đáng kể nào.
Lý Phàm tiếp tục nhìn xuống dưới, ngoài “biến đổi”, tu sĩ luyện thành công pháp này còn có khả năng “phân biệt”.
Không ai rành đồ nhái hơn thợ làm giả.
Bởi vì, để hoàn toàn biến đổi thành một người khác thì hắn cũng cần phải có hiểu biết khá toàn diện về bản chất của sinh mệnh.
Vậy nên, sau khi luyện thành công pháp, đương nhiên hắn cũng sẽ biết được cách để phân biệt sinh mệnh nào là thật, sinh mệnh nào là giả.
Điều khiến Lý Phàm bất ngờ hơn đó là công pháp “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” này vẫn còn giữ được phương pháp chế tạo phân thân của “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”.
Khi tạo phân thân, hắn có thể dung hợp năng lực biến đổi của “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” để tạo ra một bản sao hoàn hảo của mục tiêu.
Lý Phàm không khỏi đắm chìm trong môn “thần công” huyền bí khó lường này.
Tuy chỉ có cấp bậc Nguyên Anh, nhưng công pháp này mang lại hiệu quả “rất cao cấp”, khiến Lý Phàm cảm thấy nó thậm chí còn hơn cả “Vân Thủy Huyễn Mộng Công”.
Một lúc lâu sau, thấy Lý Phàm mãi không có phản ứng gì, bé gái buồn bực nói: “Thời gian sắp hết rồi đó. Nếu có gì cần cải thiện thì ngươi có thể nói với ta.”
Nói xong, nàng khẽ ngáp một cái, uể oải liếc nhìn Lý Phàm.
Lúc này, Lý Phàm mới hoàn hồn lại.
Tờ giấy trắng trong tay hắn đã hoàn toàn biến mất, nội dung công pháp cũng đã được hắn ghi nhớ trong đầu.
Lý Phàm trịnh trọng hành lễ với Diễn Pháp Giác: “Ta rất hài lòng.”
“Ngài vất vả rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận