Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 351: Lấy chúng sinh làm chất

“Trường Sinh thiên tôn, chứ đâu phải Vĩnh Sinh thiên tôn. Đương nhiên vẫn sẽ tạ thế rồi.”
Kỷ Hoành Đạo lắc đầu, cười nhẹ nói.
“Huống hồ, chủ nhân của đoạn chưởng đá xanh này, còn là một vị thiên tôn thời cổ thông qua công pháp cổ để trở thành thiên tôn.”
“Công pháp cổ để trở thành Trường Sinh thiên tôn không cần đi ngược đạo lý trời đất, hà khắc như ngày nay.”
“Thực lực đương nhiên cũng sẽ yếu hơn không chỉ một bậc.”
“Bị người khác giết chết, gặp kiếp nạn qua đời, đều có thể xảy ra cả.”
Kỷ Hoành Đạo không để những tu sĩ có mặt ở đây nhiều thời gian kinh ngạc, cứ như thể chỉ đang nói những chuyện rất đỗi nhỏ nhặt bình thường, sau đó bắt đầu dặn dò: “Nhiệm vụ lần này rất cấp bách, không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay Hoàng Phủ, Thượng Quan dẫn mọi người làm quen với những hạng mục cần chú ý ở Tiên Lũy Vĩnh Hằng trước.
“Ngày mai sẽ bắt đầu chính thức thi công.”
“Giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ chính là xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận ở bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét.”
“Chờ sau khi chúng ta hoàn tất việc di chuyển mê vực mới phát hiện kia đi, sẽ tiếp tục qua đó xây dựng toàn Tỏa Linh trận thứ hai.”
“Sau khi xây dựng xong ở cả hai nơi là chúng ta có thể trở về rồi.”
“Đúng rồi...”
Kỷ Hoành Đạo khựng lại một lúc, lấy từ trong lòng ra một chiếc Thiên Huyền Kính loại nhỏ, chiếu một tia sáng trên đỉnh đầu mọi người.
“Ta muốn các ngươi biết rằng, hôm nay cuộc thi phổ cập Thiên Huyền Tỏa Linh trận đã chính thức bắt đầu.”
“Mặc dù phần lớn các ngươi đều không tham gia cuộc thi, nhưng Vạn Tiên Minh sẽ không để các ngươi vất vả không công.”
“Hộ vệ, vận chuyển, phối hợp, mỗi một phần nỗ lực, đều sẽ được ghi chép tỉ mỉ, quy đổi thành điểm. Chờ đến sau cùng khi đại trận được xây dựng hoàn tất, số điểm này đều có thể dùng để đổi công pháp, bảo vật trong Vạn Tiên Minh.”
“Hơn nữa, mỗi một tòa Thiên Huyền Tỏa Linh trận được xây dựng, đều sẽ được coi như một nhiệm vụ công huân Giáp Công thượng đẳng.”
“Khi trận pháp được xây dựng hoàn tất, sẽ căn cứ theo độ cống hiến nhiều hay ít để phát phần thưởng công huân tương ứng.”
“Sẽ phân phát theo đúng tình hình thực thế, không chậm trễ.”
Giọng nói của Kỷ Hoành Đạo còn chưa dứt, tu sĩ ở hiện trường đã bắt đầu rộ lên.
Rõ ràng bọn họ cũng vừa mới biết được tin tức này.
Giáp Công thượng đẳng, bình thường về cơ bản đều là những nhiệm vụ có độ nguy hiểm và độ khó cực cao.
Tu sĩ bình thường căn bản không có hi vọng hoàn thành.
Mà hiện giờ, chỉ cần cố gắng xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận là có thể đạt được.
Điều này sao có thể không khiến bọn họ điên cuồng được chứ.
Kỷ Hoành Đạo khẽ mỉm cười: “Chư vị có muốn có được công pháp, muốn nâng cao cấp bậc quyền hạn không?”
“Lần này, chính là một cơ hội ngàn năm có một của mọi người.”
“Nếu như bỏ lỡ rồi, e rằng sau này muốn có được phần thưởng tương tự như vậy, cái giá phải trả có phải gấp hàng chục lần.”
“Vậy nên, mong chư vị sẽ cố gắng làm việc.”
Trong sự phấn khích của mọi người, Lý Phàm tập trung xem xét quang bảng trên bầu trời.
Có lẽ là vì cuộc thi mới bắt đầu, nên khoảng cách chênh lệch vẫn còn chưa nới rộng.
Danh sách trên đó liên tục thay đổi mọi lúc, đủ để mọi người nhìn ra sự cạnh tranh khốc liệt.
Trên bảng có tổng cộng bảy trăm tám mươi ba người.
Tên của họ rất quen thuộc, đều là những học viên ban đầu tham gia khóa đặc huấn ở Hoàn Vũ Biệt Viện.
Ngoại trừ Lý Phàm và Tiết Mạc xếp cuối bảng với không điểm ra, còn có một vị tu sĩ Kim Đan tên là Quách Diệp Trọng, không biết tại sẽ cũng vẫn chưa chính thức tham gia xây dựng trận pháp.
“Được rồi, tạm gác sự phấn khích của các ngươi lại đi. Để dành sức lực lại cho ngày mai.”
Một lúc sau, thấy bầu không khí đã tốt hơn nhiều, Kỷ Hoành Đạo mới tiếp tục nói.
“Sau khi xuống thuyền, bắt buộc phải mang theo tấm ‘Hắc Tử Phù’ này bên người. Dù là đang ở trong Tiên Lũy Vĩnh Hằng cũng phải mang theo. Các ngươi nhớ kỹ đấy.”
“Kể từ ngày mai, cũng sẽ có tu sĩ đóng quân ở Tiên Lũy hành động cùng các ngươi, để phòng ma âm vực thẳm.”
“Mọi chuyện cụ thể, Hoàng Phủ và Thượng Quan sẽ dặn dò các ngươi.”
Nói rồi, Kỷ Hoành Đạo vung tay lên, chỉ thấy hàng trăm tấm phù hộ mệnh với ánh sáng màu đen như tia chớp trên bề mặt lơ lửng xuất hiện trên bầu trời.
Sau đó bay đến trước mặt từng tu sĩ.
Lý Phàm đưa tay ra chạm vào nó, Hắc Tử Phù nháy mắt hóa thành một đạo hắc tuyến, ẩn nơi cổ tay trái của hắn.
Lý Phàm không kịp kiểm tra cẩn thận đã phải rời khỏi thuyền Độ Trần dưới sự thúc giục của Hoàng Phủ Tùng, tạm thời sống ở trong Tiên Lũy Vĩnh Hằng.
Tiên Lũy không hổ là tiền tuyến chống lại Vực Thẳm Gào Thét, gần như có thể tự cung tự cấp.
Những công trình, địa điểm phổ biến ở các thành, châu, ở đây đều đủ cả.
Ngoại trừ việc không thể truyền tống ra, nơi đây thậm chí còn có Huyền Thiên Kính tồn tại.
Nhưng nơi Lý Phàm bọn họ sống, chỉ là phía ngoài cùng của Tiên Lũy, dựa theo kích thước của đoạn chưởng nhìn thấy lúc trước, có lẽ cùng lắm chỉ chiếm một đốt ngón tay.
Muốn đi vào sâu hơn nữa, có tu sĩ mặc y phục xanh canh giữ, căn bản không thể nào làm được.
Chính vào lúc các tu sĩ đang đi dạo ở trong Tiên Lũy.
Trên thuyền Độ Trần.
Kỷ Hoành Đạo vẫn đang đứng trên mũi thuyền, nhìn khung cảnh bên trong kiến trúc đoạn chưởng phía xa xa.
Một bóng người vặn vẹo như u linh bỗng xuất hiện sau lưng ông ta.
“Vẫn là thủ đoạn dùng lợi ích để dụ người, không biết dùng cách gì mới hơn sao?” Bóng người nói chuyện không hề nể nang, ngập tràn sự khinh thường.
Dường như Kỷ Hoành Đạo không hề bất ngờ với sự xuất hiện của người nọ, cũng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nhàn nhã nói: “Chiêu cũ, nhưng có hiệu quả.”
“Chẳng phải sao?”
“Tu sĩ trong thiên hạ, ai có thể thật sự đứng trước lợi ích to lớn mà không rung động chứ?”
“Dù ‘thanh cao’ như Thiếu Quân ngươi, nếu như không có lợi ích gì đó, sao ngươi lại cam tâm tình nguyện trấn thủ ở Vực Thẳm Gào Thét hàng chục năm không rời chứ?”
Thiếu Quân hừ lạnh một tiếng, không hề phản bác.
Sau khi im lặng trong chốc lát, ông ta nói: “Có thể đạt được gì từ vực thẳm, đó là bản lĩnh của ta. Ngươi để những người khác đến thử xem sao?”
“Công lao trấn thủ ở nơi nguy hiểm như vậy, ta không nhắc đến nữa.”
“Nhưng tại sao hiện giờ ngay cả chỗ của ta, cũng phải xây dựng ‘Thiên Huyền Tỏa Linh trận’?”
“Ngươi và ta đều biết rất rõ, thứ đó như thế nào.”
“Những tu sĩ đời chúng ta...”
Kỷ Hoành Đạo bỗng quay người lại, nhìn chằm chằm Thiếu Quân với vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Những lời Thiếu Quân đang nói cũng nhất thời ngừng lại.
“Thiên Huyền Tỏa Linh, vẫn là xu thế tất yếu.”
Kỷ Hoành Đạo nói từng chữ một: “Ai dám làm trái, đều chỉ có một con đường chết.”
“Ta khuyên Thiếu Quân ngươi đừng nên cố khiêu khích ý chí của những ‘Truyền Pháp Giả’.”
Kỷ Hoành Đạo thấy trên mặt Thiếu Quân vẫn còn vẻ do dự, thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Hiện giờ thế cục nguy cấp, đã đến mức không thể chậm trễ được nữa rồi.”
“Không biết tại sao thiên địa đột nhiên lại giải phóng hạn chế tu hành, nhưng nghiễm nhiên mặc kệ để nó như vậy, như thể muốn kéo chúng ta cùng bồi táng vậy.”
“Về phía Ngũ Lão hội, sau khi trải qua nhiều lần do thám, từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm được tung tích của Truyền Pháp thiên tôn. Nên đã bắt đầu rục rịch rồi.”
“Các Truyền Pháp Giả thậm chí đã quan trắc thấy những dấu hiệu cho thấy nguyên lý thiên địa đang dần bị đảo ngược.”
“Điều đó có nghĩa là gì, ta tin chắc rằng ngươi cũng rất rõ.”
“Tại thời điểm này, chỉ duy nhất có ‘Thiên Huyền Tỏa Linh’, lấy phần lớn sinh linh Huyền Hoàng giới làm chất, mới có thể trải qua được khoảng thời gian khó khăn này.”
“Mới có thể từ từ tìm được cách phá vỡ cục diện.”
Thiếu Quân rõ ràng không thể nào chấp nhận nổi những lời Kỷ Hoành Đạo nói.
Ông ta hỏi ngược lại: “Coi chúng sinh là kiến, sao biết ngươi lại không phải là kiến chứ?”
Kỷ Hoành Đạo không cho là vậy: “Đẳng cấp của ta đương nhiên ở trên chúng sinh.”
Thiếu Quân hừ lạnh một tiếng: “Chắc có lẽ vậy chăng.”
“Chúng ta cứ chờ mà xem.”
Sau đó bóng người khẽ run lên, biến mất không thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận