Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 527: Diệu dụng của gián điệp

Sức mạnh của cảnh giới Trường Sinh, cho dù chỉ là ngụy trường sinh bị nhốt trong góc Huyền Hoàng giới, cũng không phải thứ mà tu sĩ tầm thường có thể phỏng đoán.
Giống như việc trong quá trình tiếp dẫn thì Triệu sư tỷ đã tạo ra ảo cảnh rất chân thật như “Mô phỏng yêu đương.”
Đối với nàng, rốt cuộc có giá trị gì?
Lý Phàm tin tưởng với thực lực của nàng, cho dù không dựa vào ảo cảnh mê hoặc, cũng có thể tùy tiện chiếm đoạt, dung hợp tu sĩ khác.
Nhưng nàng cố tình không làm như vậy.
Nhất định cùng Lý Phàm chơi một trò chơi kéo dài tận mấy trăm năm.
Chẳng lẽ là do nàng đang nhàm chán tận cùng?
Tuy không loại trừ khả năng này, nhưng Lý Phàm tình nguyện tin tưởng là trong đó có cất giấu điều gì đó bí ẩn hơn.
“Con kiến” nhìn trộm Trường Sinh Tiên Tôn, tự cho là mình nấp rất kỹ, có thể không bị phát hiện.
Trên thực tế, có lẽ tất cả đều không thể tránh khỏi tầm mắt của bọn họ. Từ khi có ánh mắt dừng trên người bọn họ, bọn họ đã phát hiện ra rồi.
Giống như câu nhắc nhở cuối cùng của Triệu sư tỷ, càng giống cảnh cáo hơn.
Lý Phàm như thế, Ân thượng nhân nỗ lực tìm ra bí mật Tiên Phàm Chướng cũng như vậy.
Trong lòng nảy sinh ra một ý nghĩ, khởi động Sát Cơ Vô Tướng, ánh mắt Lý Phàm dừng một thoáng trên đảo Ân Ân.
Tỉ mỉ quan sát một lúc, Ân thượng nhân vẫn như ngày thường, đang thí nghiệm trên người phàm.
“Qua nhiều năm như vậy, sát thương của Tiên Phàm Chướng hình như không hề yếu bớt xíu nào. Chỉ là năng lực truyền nhiễm so với phiên bản lúc đầu thì yếu đi không ít…” Nhìn thấy nhóm người phàm thí nghiệm không ngừng kêu rên thống khổ, Lý Phàm lại hồi tưởng lại cảnh tượng bên trong ảo cảnh của Triệu sư tỷ, so sánh hai bên, âm thầm suy nghĩ.
Ân thượng nhân cực kỳ tập trung, vẻ mặt chăm chú. Âm thanh khóc thét thảm thiết của nhóm người phàm không hề mảy may ảnh hưởng đến hắn. Giống như thứ trôi đi trước mắt không phải sinh mệnh mà chỉ thuần túy là vật phẩm mà thôi.
Lý Phàm nhìn một hồi, không cảm thấy thú vị.
“Xem ra cần một khoảng thời gian nữa hắn mới thật sự nghiên cứu ra gì đó.” Nghĩ như vậy, liền thu lại ánh mắt.
Suy nghĩ một lần nữa trở lại trong công tác xây dựng Tùng Vân tiên thành.
Bây giờ đã qua hơn phân nửa thời hạn nửa năm.
Các kết cấu trụ cột của tiên thành đã cơ bản được hoàn thành, tiếp theo là xây dựng rất nhiều công trình quan trọng như “Tượng Truyền Pháp thiên tôn”, “pháp trận truyền tống siêu cự”.
Về vấn đề này, có tu sĩ từ tổng bộ Vạn Tiên Minh phái tới hỗ trợ, nên thật ra cũng không cần quá lo lắng.
Chỉ là do kỳ hạn công trình kéo dài, khó tránh khỏi bắt đầu tình trạng thiếu vật tư.
Dù sao thì lượng vật tư mà Lý Phàm nhận được, chỉ đủ trong tình huống không một sai lầm mà xây dựng nên một tòa thành phù không.
Còn nhờ vào sự phối hợp của Hà Chính Hạo và Cao Viễn nên mới không lộ ra ngay tại trận.
Mà Chu Khắc Bảo cản trở trong bóng tối, kiên nhẫn cũng cực kỳ tốt.
Đến nay thời gian đã trôi qua lâu như vậy, vẫn không chủ động liên hệ thăm dò tình hình nơi này.
“Có lẽ không thể hoàn toàn gửi gắm hy vọng vào việc chờ đối phương chủ động đưa đến cửa, mình phải nghĩ ra cách giải quyết việc này.”
“Vật tư bình thường có chỗ Tiêu Tu Viễn, có thể dùng độ cống hiến để mua.”
“Còn những vật tư chiến lược thì phương pháp bình thường không thể lấy được. Tuy nhiên…”
Lý Phàm mỉm cười, khống chế “Tổng chỉ huy trùng kiến Tùng Vân tiên thành” hiện tại, Chu Thanh Ngang.
Công việc trùng kiến thì mỗi tu sĩ mỗi việc. Nói là tổng chỉ huy, thật ra cũng chẳng hề bận rộn.
Trong lúc bốn bề vắng lặng, “Chu Thanh Ngang” yên lặng rời khỏi thành Tùng Vân.
Vì đề phòng có người theo dõi, còn núp trong biển sâu ba ngày ba đêm.
Đến khi xác định hoàn toàn an toàn, mới liên hệ bên Ngũ Lão hội.
Mảnh đá lấp lóe ánh sáng, sau một lúc lâu mới hiện ra bóng người mơ hồ.
“Ừm? Tại sao đột nhiên chủ động liên hệ? Xảy ra chuyện gì sao?” Bởi vì lập được nhiều kỳ công, thái độ của Mặt người tốt hơn lúc trước nhiều.
Thậm chí “Chu Thanh Ngang” phá hủy quy củ, chủ động liên hệ cũng không hề tức giận.
Mà là rất thân thiết hỏi thăm.
“Ha ha, đại nhân ngươi yên tâm. Không những không phải phiền toái gì, ngược lại là kỳ ngộ vô cùng lớn!” Chu Thanh Ngang hết sức hưng phấn nói.
“Ồ?” Mặt người cũng bình tĩnh hơn.
“Đại nhân, ngươi chắc là cũng biết, ta được ké hào quang của Hà Chính Hạo Hà đạo hữu, được làm tổng chỉ huy trọng kiến thành Tùng Vân.” Chu Thanh Ngang hạ giọng.
“Mà gần đây, chúng ta đang gặp chút chuyện phiền toái…”
Sau đó, Chu Thanh Ngang giảng giải lại một lần chuyện nội bộ Vạn Tiên Minh có người muốn tính kế hãm hại Lý Phàm, cho nên cắt xén vật tư, còn tiến hành bức bách.
Mặt người đoạn thạch nghe được liên tục nhíu mày.
“Có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục. Lý đại sư là nhân vật cỡ nào, sao mà chịu được cơn tức này.”
“Hắn từng tự mình nói với chúng ta, tình nguyện phản bội đến Ngũ Lão hội còn hơn là khuất phục những người đó.”
Chu Thanh Ngang còn chưa nói xong, mặt người đoạn thạch lập tức vui sướng, không hiểu: “Ồ? Vậy thì Lý Phàm kia muốn quy hàng rồi hả?”
Tuy nhiên hắn nhanh chóng nhận ra chỗ bất thường: “Có khi nào, hắn lại phối hợp với Vạn Tiên Minh bày ra cục diện này, dẫn chúng ta mắc câu?”
Chu Thanh Ngang tức khắc xấu hổ một chút: “Khụ khụ, đại nhân, rõ ràng chỉ là một câu nói hờn giận…”
“Ừm…” Mặt người lập tức ngậm miệng không nói.
Chu Thanh Ngang lại vội vàng lên tiếng, giải thích: “Tuy chuyện phản bội không có hy vọng lớn lắm, nhưng cơ hội của chúng ta cũng không phải giả.”
“Hắn đã lập quân lệnh trạng trước mặt Đệ Nhất Kinh Luân, nếu như không thể hoàn thành công trình đúng thời hạn, sẽ phải rơi đầu. Vì thiếu vật tư, Lý Phàm gần đây cũng sắp phát điên rồi.”
“Ý của ngươi là…” Mặt người lập tức nhận ra ý đồ.
“Giao dịch?”
Chu Thanh Ngang liên tục gật đầu, vươn hai tay ra để trên đoạn thạch, truyền một danh sách vật tư qua.
“Đúng thế! Đại nhân nhìn xem những thứ này, chúng ta có thể đoạt được không?” Hắn hỏi.
Yên tĩnh một chốc.
Sau đó không lâu, Mặt người chậm rãi nói: “Vấn đề không lớn.”
“Vậy thì dễ làm rồi! Phía trên không phải luôn muốn chúng ta tìm hiểu tin tức bí mật liên quan đến đại trận phòng hộ tiên thành à. Nếu có những vật tư này làm lợi thế giao dịch, đừng nói đại trận phòng hộ, cho dù là bản kế hoạch kiến tạo cả tòa tiên thành, chúng ta cũng có thể nắm được!” Chu Thanh Ngang nói lời thề son sắt.
Mặt người đoạn thạch im lặng không nói, nhưng hiển nhiên là cũng đã lung lay.
“Tầm quan trọng của trận đồ hiện giờ đã giảm hai cấp. Lần này giao dịch cái này, cũng không hề có lời…” Sau một lát, Mặt người nói.
“Nếu có thể, tốt nhất là có thể thăm dò được chuyện đã xảy ra trong hôm ‘Đảo Vạn Tiên dị biến’ từ trong miệng Lý Phàm.
“Nếu để hắn ghi chép lại tình hình lúc đó bằng Lưu Ảnh thạch thì càng tốt.”
Sắc mặt “Chu Thanh Ngang” hơi khác thường, tò mò hỏi thăm: “Đại nhân, đào tận gốc cả tòa đảo Vạn Tiên, là bút tích của chúng ta hả?”
“Thật sự quá đáng sợ! Ta chỉ hận lúc ấy không ở trên đảo, không thì có thể nhân cơ hội này, trực tiếp về nhà!”
“Đúng rồi, gióng trống khua chiêng như vậy, rốt cuộc là vì tìm kiếm thứ gì vậy?”
Mặt người hừ lạnh một tiếng: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Làm tốt bổn phận của ngươi là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận