Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 209: Biển lên, du long xuất

"Cái gì đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trông thấy Tiêu Hằng như vậy, nội tâm của Diệp Phi Bằng thật sự vô cùng khiếp sợ.
Sau khi "sống lại một đời", y tất nhiên biết rõ, chỉ có tu hành công pháp nào đó, Tiêu Hằng mới có thể ngưng tụ ra được thanh thuỷ kiếm này.
Nhưng điều này sao có thể xảy ra được?
Tiểu tử này chỉ vừa mới tiếp xúc với tu tiên giới, cái gì cũng không biết.
Làm sao có thể chỉ trong một đêm đã luyện thành một công pháp nào đó cơ chứ?
Chẳng lẽ thiên phú của y thực sự mạnh đến khó tin như thế, có thể biến không thành có, tự nghĩ ra công pháp?
Hoặc...
Y đã bị đoạt xá rồi?
Ý nghĩ này lập tức nảy ra trong đầu Diệp Phi Bằng.
Khí chất Tiêu Hằng biến đổi mạnh, càng nhìn càng thấy giống.
Y lộ ra một nụ cười khó coi, giãy giụa đứng dậy, muốn chạy về phi thuyền.
"Mập mạp! Sao ngươi lại chạy?" Tiêu Hằng vừa kết thúc tu luyện, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng chật vật của Diệp Phi Bằng, hơi khó hiểu, hô to.
Nghe được cách nói và giọng điệu quen thuộc này, Diệp Phi Bằng dừng bước.
Y quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Tiêu Hằng: "Ngươi không bị đoạt xá sao?"
Tiêu Hằng tức giận nói: "Ngươi mới bị đoạt xá!"
"Ngươi làm sao biết cái gì là đoạt xá!”
"Ngươi làm sao biết cái gì là đoạt xá!”
Hai người đồng thanh, chỉ vào mũi đối phương nói.
"Trên người ngươi rốt cuộc có bí mật gì!”
"Trên người ngươi rốt cuộc có bí mật gì!”
Hai người mặt lạnh trừng mắt một hồi, cuối cùng Diệp Phi Bằng thực lực yếu hơn rất nhiều nên chịu thua trước.
"Hừ, ta nói trước đi. Đây cũng không phải việc gì ghê gớm, nhưng mà ngươi phải giữ bí mật cho ta.” Diệp Phi Bằng chớp mắt, lên tiếng.
"Được!” Tiêu Hằng gật đầu đồng ý.
"Cũng không phải là bí mật kinh thế hãi tục gì. Ngươi có nghe nói đến ký ức tiền kiếp chưa?” Diệp Phi Bằng liếc xéo qua Tiêu Hằng, bảo: “Từ khi được sinh ra, ta đã có sẵn nhiều kiến thức trong đầu. Chẳng qua là lúc đó còn nhỏ, ta cũng không rõ những điều đó có nghĩa là gì.”
“Tuy nhiên, khi tuổi càng lớn, ta mới biết, những thứ này đều là đủ loại tri thức liên quan đến tu hành."
"Được rồi, ta đã nói xong rồi. Ngươi nói đi, chuyện gì đã xảy ra với ngươi?"
"Sao trong một đêm đã thay đổi nhiều như vậy?"
Diệp Phi Bằng nói nhanh, vội vàng hỏi.
"Thì ra không phải gián điệp của Vạn Tiên Minh!” Tiêu Hằng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng y cũng không vội tin tưởng ngay.
“Ý đề phòng người khác không thể không có. Tiền bối bảo hiện giờ “Phục Tiên” ta nghèo túng, đã đánh mất rất nhiều thủ đoạn cấm chế.”
"Mượn loại khế thư này của Ngũ Lão Hội để đảm bảo an toàn cho bản thân, cũng không tính mất mặt."
Nghĩ như vậy, y lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tờ khế thư màu vàng, đưa cho Diệp Phi Bằng.
"Ngươi ký cái này ta mới có thể nói cho ngươi biết."
"Thương Khế Thư? Thằng nhóc này lấy đâu ra thứ này? Mình nhớ nó không hề rẻ."
Diệp Phi Bằng nghi ngờ không thôi nhận khế thư, đọc kỹ.
"Bản thân tự nguyện gia nhập “Phục Tiên”."
"Không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào về tổ chức cho người ngoài."
"Không được gây tổn hại cho các thành viên khác của tổ chức."
Đây là một phần khế ước có điều kiện đơn phương, nhưng mà điều kiện ràng buộc cũng không hà khắc.
Diệp Phi Bằng đọc kỹ mấy lần, suy nghĩ một hồi rồi viết tên mình lên trên.
Sau khi cảm nhận được kim quang nhập thể, Diệp Phi Bằng nói: "Thế nào, hiện giờ có thể nói rồi đúng không!"
Tiêu Hằng cũng rất vui vẻ, chỉ mới tái hiện trên thế gian được hai ngày, Phục Tiên đã có thêm một thành viên mới.
"Tiền bối nói chỉ đồng bạn có thiên phú không tệ mới được tuyển vào Phục Tiên chúng ta. Mập mạp này sinh ra đã có vốn hiểu biết, chắc thiên phú của nó cũng không đến nỗi nào.”
Vì thế, Tiêu Hàng mồm năm miệng mười, kể lại chuyện ban đêm gặp phải ra.
Diệp Phi Bằng nghe xong, phản ứng đầu tiên là không tin.
Cái gì Phục Tiên cơ chứ, chưa từng nghe qua.
Gia nhập tổ chức là được tặng công pháp miễn phí? Sao có điều kiện tốt như vậy chứ?
"Có phải ngươi bị người ta lừa rồi không?" Diệp Phi Bằng hỏi.
Tiêu Hằng liếc mắt nhìn Diệp Phi Bằng một cái: "Chúng ta vừa mới vào tu tiên giới, một nghèo hai trắng, trên người chỉ có cục cứt khô chứ có gì đáng để người ta lừa hả?
"Nếu ngươi không tin, đi theo ta là được.”
Tiêu Hằng lấy ra một sợi dây chuyền, sau đó lấy thêm khúc xương bàn tay từ trong nhẫn trữ vật ra, nhẹ nhàng bẻ gãy ngón trỏ.
Y đưa vòng cổ và xương ngón tay cho Diệp Phi Bằng, bảo: "Đeo xương ngón tay này trên người, rồi kích hoạt trận pháp trong vòng cổ."
Diệp Phi Bằng bán tín bán nghi nhưng vẫn làm theo.
Một lát sau, hình ảnh xung quanh y biến đổi.
Ý thức của Diệp Phi Bằng cũng đi tới lòng bàn tay xương trắng trong Tiền Trạm cảnh.
Năm ngón chỉ lên trời, cảnh tượng cổ xưa mênh mông khiến Diệp Phi Bằng, tuy là “trọng sinh giả” nhưng kiếp trước chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, chấn động trong lòng.
“Thế nào, không lừa ngươi chứ?" Tiêu Hằng có chút đắc ý.
"Chân Tiên ngã xuống, dùng một ý niệm diễn sinh thế giới. Vừa ảo vừa thật…” Diệp Phi Bằng véo chính mình, sự kinh hãi trong lòng như sóng biển ồ ạt, thật lâu không nguôi.
Bỗng dưng y nhớ đến điều gì đó, vội chạy về phía xương ngón giữa trong bí cảnh.
"Ngươi chậm một chút, ngươi còn không biết bay, cẩn thận đừng để bị ngã xuống!” Tiêu Hằng thấy thế vội vàng hô.
"Ngu xuẩn, nơi này rõ ràng là không gian ý thức, ngã xuống sẽ không chết." Diệp Phi Bằng thầm nghĩ bụng, y không để ý tới Tiêu Hằng, bò dọc theo xương ngón tay nghiêng nghiêng đi lên trên.
Rất nhanh, y đã đi tới đỉnh của đầu ngón tay này.
Một tế đàn kiểu dáng cổ kính hiện lên rõ ràng trước mắt y.
“Nếu tiểu tử kia nói thật…”
"Công pháp công pháp, ta muốn công pháp." Diệp Phi Bằng thành tâm cầu nguyện.
Sau một hồi lâu, tế đàn vẫn không có phản ứng.
Lúc này, Tiêu Hằng mới chậm rãi bò lên.
"Ngươi làm vậy thì có ích gì! Ngươi muốn bất cứ điều gì thì phải kêu lên!” Tiêu Hằng thấy bộ dạng này của y, vội vàng giải thích.
"Sao ngươi không nói sớm, tên rắm thối này, nếu không phải đánh không lại thì ta đã đánh ngươi một trận nhừ tử từ lâu rồi..." Diệp Phi Bằng nghẹn khuất trong lòng.
Nhưng công pháp ở phía trước, y cũng tạm thời lười so đo với Tiêu Hằng.
Đứng ở giữa tế đàn, Diệp Phi Bằng cao giọng hô to: "Công pháp! Ta muốn công pháp!"
Giống như nghe thấy giọng nói của Diệp Phi Bằng, tế đàn lập tức phát ra một luồng sáng trắng trong suốt.
Sau đó, hào quang dần ảm đạm.
Tim của Diệp Phi Bằng như ngừng đập theo.
Thời gian dường như dừng lại.
Chỉ một khoảnh khắc thôi mà lại giống như đã rất lâu.
Chợt, tế đàn lại phát ra một tia sáng trắng.
Một lát sau, hào quang mờ đi.
Một khối ngọc giản lẳng lặng trôi nổi trên không trung.
Diệp Phi Bằng nhanh chóng cầm lấy ngọc giản, đọc kỹ nội dung bên trong.
"Thương Hải Du Long Công, công pháp Trúc Cơ..."
"Vậy mà được cả công pháp Trúc Cơ luôn!”
Giọng nói Diệp Phi Bằng hơi run run, ánh mắt của y đỏ bừng.
Kiếp trước, y khổ sở làm việc rất nhiều năm nhưng cũng không thể tích góp đủ số điểm cống hiến để mua công pháp Trúc Cơ.
Ai ngờ, kiếp này y lại được tặng không!
"Tốt, tốt!”
Diệp Phi Bằng cực kỳ hiểu rõ mức độ quý giá của công pháp, lúc này y đã kích động không nói nên lời.
Hiện giờ, trong đầu y chỉ còn lại một ý nghĩ:
“Có chó mới thèm gia nhập Vạn Tiên Minh!”
“Được tổ chức thần bí khó lường này cung cấp công pháp miễn phí..."
“Cộng thêm khả năng “tiên tri” của mình…”
"Kiếp này, Hợp Đạo có hy vọng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận