Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 285: Một kính một Trường Sinh

Nửa ngày sau, Lý Phàm chôn xác Tống quản sự ngay tại chỗ, hồi tưởng lại tin tức về "Huyền Thiên giáo" moi được từ miệng của gã.
Hơn hai trăm năm trước, lúc ấy Tống quản sự vừa mới gia nhập Tử Tiêu tông không lâu, vẫn chỉ là một đứa con nít.
Khi đó đúng lúc Tử Tiêu tông đang tổ chức đại lễ trăm năm, không khí hoan hỉ tràn ngập cả trên dưới tông môn.
Nhưng không ngờ, đột nhiên lại có một vị khách không mời mà đến.
Đối phương có thân phận tôn quý, đến cả chưởng môn của Tử Tiêu tông cũng đều không thể không đích thân ra mặt tiếp đãi.
Đó là đặc phái đốc tra sứ của Tiên đạo thập tông.
Vị đốc tra sứ này không cho chưởng môn chút mặt mũi nào, nói thẳng rằng y nhận được mật báo, có tội phạm bị Tiên đạo thập tông truy nã đang lẩn trốn trong Tử Tiêu tông, nên đến đây điều tra ngọn ngành.
Tuy rằng người trên kẻ dưới của Tử Tiêu tông hết sức khó chịu, nhưng đối mặt với vị đốc tra sứ đại diện cho Tiên đạo thập tông này, bọn họ cũng chỉ đành phối hợp điều tra.
Lúc ấy, ai cũng không biết thân phận cụ thể của phạm nhân này nên đành phải điều tra cực nghiêm, mỗi đệ tử của Tử Tiêu tông đều bị thẩm vấn từng người một.
Đến cả Tống Hòa Tụng, lúc ấy chẳng qua chỉ là đệ tử tạp dịch vừa nhập môn, cũng không được buông tha.
Cuối cùng kết quả ra sao, Tống Hoà Tụng không rõ lắm.
Tuy nhiên, sau khi đốc tra sứ này rời khỏi, bắt đầu có vài mẩu tin được lưu truyền trong tông môn.
Có một đệ tử chân truyền trong Tử Tiêu tông không hiểu sao lại mất tích.
Rất nhiều người hoài nghi, vị chân truyền này chính là tên phạm nhân bị truy nã kia.
Tuy rằng tông môn đã ra lệnh nghiêm cấm đệ tử lan truyền tin đồn này, nhưng cuối cùng thì giấy vẫn không gói được lửa.
Theo thời gian, mức độ bảo mật của các sự kiện năm đó cũng dần trở nên thấp hơn.
Về sau, khi Tống Hoà Tụng đảm nhiệm chức vụ quản sự Ninh Viễn thành này, vị sư huynh truyền lại chức vị đã dặn dò gã phải cẩn thận với dư nghiệt của Huyền Thiên giáo.
Gã tò mò hỏi thăm thì mới biết được, tên đệ tử chân truyền bị mang đi lúc trước đúng là gián điệp của Huyền Thiên giáo âm thầm ẩn núp trong Tử Tiêu tông.
"Huyền Thiên giáo, giáo phái đệ nhất thiên hạ ngày xưa."
“Uy trùm thiên hạ, khiến cho tất cả các tu sĩ của tông môn khác đều phải ngưỡng mộ.”
“Nhưng sau này, nó bị Tiên đạo thập tông liên thủ lật đổ. Sau thắng lợi đó, vị trí lãnh tụ của Tiên đạo thập tông mới trở nên vững chắc không thể bàn cãi.”
"Tuy nhiên, rết trăm chân giết hoài không hết. Mặc dù Huyền Thiên giáo đã bị diệt nhưng nó vẫn còn dư nghiệt ẩn giấu trên thế gian.”
“Vì ngăn chặn dù chỉ một cơ hội nhỏ nhất giúp Huyền Thiên tái khởi, Tiên đạo thập tông tuyên bố tru sát lệnh, chỉ cần kẻ nào có bất kỳ dính dáng gì đến Huyền Thiên giáo, giết bất luận tội.”
“Mà sở dĩ liên minh Tiên đạo thập tông vốn đã thắng chắc nhưng lại vẫn kiêng kỵ Huyền Thiên giáo đến thế, là vì…”
Ánh mắt của Lý Phàm toát lên vẻ khác lạ.
“Sau trận chiến diệt giáo kia, chí bảo của Huyền Thiên giáo lại không thấy tung tích. Mà chí bảo này có tên là…”
“Huyền Thiên bảo kính.”
"Huyền Thiên bảo kính." Lý Phàm lại âm thầm lặp lại cái tên này một lần nữa.
“Kính này có thể được xem là chí bảo thiên địa, có diệu dụng vô song. Tiên đạo thập tông thậm chí còn treo thưởng, chỉ cần giao nộp kính này, dù cho người đó có thân phận ra sao thì đều có thể đổi được một chính quả Trường Sinh!”
“Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua như vậy, dư nghiệt của Huyền Thiên giáo chết đến không còn, cơ hồ diệt sạch. Nhưng tung tích của Huyền Thiên bảo kính vẫn không thấy đâu cả.”
Lý Phàm chậm rãi tiếp thu tin tức từ Tống Hoà Tụng.
“Vị Bạch tiên sinh kia liệu có phải là người của Huyền Thiên giáo ngày xưa hay không?”
“Có lẽ là vậy, cũng có thể không phải.”
"Nhưng Huyền Thiên bảo kính này thì chắc hẳn là Thiên Huyền kính đời sau kia. Cũng chỉ là đảo hai chữ “Huyền Thiên” thành “Thiên Huyền” mà thôi.”
“Vạn Tiên Minh cũng chả cần che giấu làm gì, dầu gì lúc đó Tiên đạo thập tông đã bị diệt sạch rồi.”
“Nếu muốn che giấu lai lịch thì hoàn toàn có thể đổi một cái tên mới toanh. Vạn Tiên Minh rõ ràng chẳng có ý che giấu.”
“Chẳng lẽ Truyền Pháp Tiên Tôn sáng tạo ra phương pháp tu luyện mới là vì lật đổ trật tự trong tu tiên giới, báo mối thù diệt giáo năm đó ư?”
“Được rồi, đã giải quyết xong hai nhân vật mấu chốt, kế tiếp chỉ còn mấy con chuột nhỏ không quan trọng thôi.”
Một lúc lâu sau, Lý Phàm tạm thời đè suy nghĩ trong đầu xuống, hắn không còn do dự nữa, phá xác mà ra, để lộ diện mạo nguyên bản của mình.
Lý Phàm lặng lẽ đi về phía đám người Sở Lương, một mình đối đầu bọn họ, không nói hai lời đã phát động thần thông Phược Trùng.
Không quá một tuần trà, hắn đã dễ dàng bắt được toàn bộ bốn người. Đến lúc này, trong Ninh Viễn thành, ngoài Lý Phàm ra, đã không còn bất kỳ tu tiên giả nào nữa.
Cuối cùng thì sự kiện “lấy thọ quả ở Ninh Viễn thành” này cũng kết thúc dưới tình huống không có bất kỳ một phàm nhân nào thương vong.
"Hy vọng đây là lần cuối mình đến đây. Bạch tiên sinh, đừng để ta thất vọng nha…”
Lý Phàm âm thầm suy nghĩ, cũng không đi xung quanh nữa mà đứng yên trên không trung Ninh Viễn thành, chờ đợi thời hạn kết thúc đến.
Sau một thời gian khá dài, khung cảnh xung quanh từ từ mờ dần, Lý Phàm khẽ nhăn mặt, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy, có một bóng người gầy gò mặc áo xanh không rõ khuôn mặt đang đứng trên phố, cũng ngửa mặt lên nhìn hắn, bên cạnh y có một nữ tử phàm nhân mặc váy dài đỏ thắm với diện mạo cũng không rõ ràng.
“Thì ra là thế.”
Khi Lý Phàm đang suy tư thì cảnh tượng xung quanh đột nhiên biến đổi.
Thay vào đó là một hình ảnh khác, trên phế tích liên miên, chỉ còn lại một bóng người màu xanh mờ mịt mà đứng. Có thể thấy được bàn tay của y rươm rướm vết máu, dường như trước đó y đã cố gắng đào ra thứ gì đó từ trong đống đổ nát này.
"Đây là lịch sử ban đầu sao?"
Ngay sau đó, khung cảnh lại tối đen như mực, Lý Phàm cảm thấy choáng váng, giây tiếp theo, hắn đã trở lại trong Thiên Huyền kính.
"Chẳng biết còn có thâm ý gì nữa không.” Lý Phàm cũng không tự tin ăn chắc. Chỉ có điều, chắc chắn hắn đã tiến lên thêm được một bước trên con đường tìm hiểu bí ẩn của tu tiên giới này.
Lý Phàm cảm thấy đầu óc mê mang, cẩn thận cảm ngộ thì nhận ra lần này bản thân nhận được đến hai phần thưởng. Một là "Tử Tiêu Hạo Nhiên Ý", bí thuật trong Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết, có tác dụng thanh tẩy thần hồn, thể xác lẫn tinh thần.
“Chẳng lẽ buộc Chương sư huynh tự tử cũng là chấp niệm của ngươi?"
Nghĩ đến đây, Lý Phàm cũng hơi lấy làm lạ.
“Nhưng mà cũng vừa vặn, còn giúp mình tìm được một môn pháp quyết thanh tẩy.”
“Trong Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết này, mình đã nắm giữ ba bí thuật là “Tử Tiêu Sưu Hồn Thuật”, “Tử Tiêu Thần Lôi Độn” và “Tử Tiêu Hạo Nhiên Ý”. Đáng tiếc, cái căn bản nhất là chân kinh mình lại không có duyên đạt được. E rằng sau này cũng không còn cơ hội bổ sung.”
Về phần phần thưởng thứ hai thu được từ chuyến đi Vẫn Tiên cảnh lần thứ bảy này… Lý Phàm tập trung tinh thần, nhận ra có ba trái cây màu xanh lá trong suốt đang lặng lẽ nằm yên trong thức hải.
Chỉ một chút khí tức tản ra từ ba trái cây kia thôi cũng đã làm Lý Phàm cảm thấy tinh thần chấn động, dường như bản thân trẻ ra không ít.
"Vãng Sinh thọ quả, ăn một quả thì tuổi thọ có thể tăng tám trăm năm… Đây hẳn là thù lao để giải quyết chấp niệm của Bạch tiên sinh.”
Lý Phàm cố đè nén thèm muốn lại, dời mắt ra khỏi ba thọ quả trong suốt kia.
“Tuy vậy, tám trăm năm tuổi thọ với mình chẳng qua cũng chỉ là một lần luân hồi mà thôi.”
“Nhưng với tu sĩ khác thì e rằng đây chính là chí bảo vô giá.”
“Thay vì dùng nó, mình có thể chọn cách tối ưu hơn là đem đi đổi vật gì đó hữu ích. Nhưng mà đổi cái gì thì còn cần phải tính cho kỹ.”
Tạm thời gác việc này sang một bên.
Sau đó, hắn do dự một hồi rồi cũng từ bỏ ý định tìm tin tức liên quan đến chí bảo Huyền Thiên bảo kính của Huyền Thiên giáo.
Chắc chắn việc này sẽ chẳng đi đến đâu.
Nếu còn kiên trì tìm kiếm, lỡ đâu động chạm đến mấy vị không thể trêu được, bị ép cho hồi quy lần nữa thì quả thật lợi bất cập hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận