Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1148: Tiên tâm lạc phàm trần

Lý Phàm không phải cố ý che giấu bóng dáng của người đó.
Mà nhân vật thần bí xuất hiện dưới đáy Vực Thẳm Gào Thét này quá mức mạnh mẽ, bản chất môi trường vực sâu vốn không mấy ổn định, không thể dung nạp được sự tồn tại ở cảnh giới này.
Vì vậy, nó sẽ dẫn đến một vùng mơ hồ nếu nhìn từ thế giới bên ngoài.
Có điều, dựa vào khí thức mà bóng người đó vô tình để lộ, Lý Phàm có thể gần như xác định người nọ chính là Truyền Pháp thiên tôn.
“Nhưng người này có vẻ trẻ tuổi hơn so với lão giả tang thương trong ấn tượng. Đây lại là chuyện gì?”
Thánh thái Lý Phàm chìm vào suy nghĩ.
Mà lúc này, Thương Thiếu Quân lấy lại tinh thần từ trong suy tư, truyền âm: “Ta biết cách có thể mời thiên tôn nhưng nếu chỉ dựa vào một đoạn hình ảnh mơ hồ, không rõ ràng này…”
“Vẫn chưa đủ, chúng ta cần nhiều bằng chứng hơn nữa.”
“Thậm chí, chỉ dựa vào chúng ta cũng không có cách nào trực tiếp giao những chứng cứ thu thập được đến trước mặt hắn. Nếu muốn thuyết phục thì càng thêm khó.”
Lý Phàm nhận ra sự thấp thỏm của Thương Thiếu Quân, mỉm cười: “Thiếu Quân không cần quá bi quan, hai người chúng ta đúng là thế đơn lực bạc. Nhưng trong Huyền Hoàng giới rộng lớn, chúng ta luôn có thể tìm được những người cùng chí hướng.”
“Chúng ta có thể vừa thu thấp bằng chứng, vừa tìm kiếm người đáng tin cậy, củng cố bản thân.” Trong lời nói Lý Phàm đã có ý định lôi kéo Thương Thiếu Quân theo hắn.
“Nhưng Vực Thẳm Gào Thét…” Thương Thiếu Quân có chút do dự.
Lúc này, Lý Phàm nghiêm nghị khuyên giải: “Có câu: không còn da thì sao có thể mọc lông? Nếu như toàn bộ Huyền Hoàng giới gặp nạn, cho dù Thiếu Quân trấn áp ở nơi vực sâu này, bảo đảm không lo âu, thì có ích gì?”
“Huống chi, ta đã nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn đôi bên, có thể trấn áp âm thanh ma quỷ vực thẳm ngay cả khi Thiếu Quân đi xa.”
Hai người vừa nói vừa quay lại cửa ra vào vực sâu.
Chỉ thấy hai mắt Lý Phàm ngưng tụ, một thanh kiếm khổng lồ như thể được tạo thành từ hàng vạn đạo kiếm quang khác nhau, lập tức lan rộng khắp vực thẳm.
Theo động tác ngón tay Lý Phàm chỉ trong hư không, cự kiếm khéo léo bay lượn.
Tương ứng, những sợi tơ đỏ sậm liên tục bị cắt đứt.
Nếu không có sự ràng buộc của các quy tắc thế giới ban đầu, e rằng những sợi dây này đã bị phân tán một cách hỗn loạn và bị tiêu diệt ngay sau đó.
Nhưng dưới sự vung tay của Lý Phàm, chúng dần tụ tập lại với nhau.
Rồi chúng lặng lẽ bện thành một mạng lưới khổng lồ màu hồng!
Thương Thiếu Quân nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi khẽ chấn động.
Tuy cảnh này gây chấn động bằng nhân vật thần bí nắm lấy mảnh vỡ thế giới chỉ bằng động tác giơ tay nhấc chân nhưng hành động nhẹ nhàng bện pháp tắc thế giới tàn phá thành mạng lưới cũng đủ để chứng minh trình độ đạo pháp của Lý Phàm vượt xa người thường.
“Sở dĩ sóng ma âm khó đề phòng là bởi vì xung đột giữa thế giới tàn phá và pháp tắc Huyền Hoàng giới đều tập trung vào khu vực chật hẹp này, chúng quá mãnh liệt và không có giảm xung đột. Thế nên khi ta thay đổi nhẹ kết cấu không gian nơi này để trì hoãn sự dung hợp pháp tắc ở mức độ lâu nhất…”
“Thật ra, bóng người thần bí kia rõ ràng có thể tùy tiện làm được điều này, che giấu vết tích, không đến nỗi bị người khác phát hiện dị thường. Nhưng hắn vẫn không làm như vậy, đây có lẽ là một sự tự tin chăng.” Lý Phàm khẽ lắc đầu.
“Có giảm xung đột quy tắc chi võng, dự tính uy lực bộc phát của sóng ma âm có thể yếu đi một nửa.”
Lý Phàm vừa nói vừa nhẹ nhàng sờ cự kiếm trong vực sâu biến nó hóa thành hàng vạn hàng ngàn kiếm quang.
Vô số bóng kiếm, dựa theo quy luật nào đó, uyển chuyển bay lên như du long, mơ hồ hợp thành một trận pháp.
Thương Thiếu Quân thấy kiếm trận quanh quẩn bên ngoài quy tắc chi võng, chính giữa dường như tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Tro tàn màu đỏ sậm của quy tắc chi võng tràn ra ngoài thỉnh thoảng được hấp thụ vào trong kiếm trận.
“Trận pháp này lấy kiếm ý hủy diệt mọi thứ, phá vỡ quy tắc bị quấy toái trong Vực Thẳm Gào Thét. Nó có thể kéo dài chu kỳ bộc phát ma âm lên gấp đôi.”
“Thiếu Quân hãy ra lệnh cho những Thanh Huyền quân đã trúng kiếm trong lần tu luyện này, bọn họ không những hiểu được kiếm ý ngưng tụ trong trận pháp mà còn có thể trợ giúp bổ sung năng lượng cho kiếm trận…”
Với giọng điệu không nhanh không chậm, Lý Phàm bình tĩnh nói ra giải pháp đối với cơn đại triều ma âm mà Thanh Huyền quân đang nói đến.
Thương Thiếu Quân nhìn trận pháp và mạng lưới, không thể phản bác được.
Từ thuở nhỏ, hắn đã được người xung quanh xưng tụng là thiên tài.
Nhưng khi ở trước mặt Lý Phàm…
“Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, ta của trước đây đã quá nông cạn.”
Sau khi giải quyết nỗi lo âu, Thương Thiếu Quân hiển nhiên không lấy lý do từ chối đồng hành với Lý Phàm.
Hai người quay trở về Tiên Lũy Vĩnh Hằng, thông báo tin tức triều ma âm tạm thời bị trấn áp, khiến cho Thanh Huyền quân reo hò như sóng gầm.
Sau đó, Thương Thiếu Quân triệu tập tâm phúc của mình và truyền lại phương pháp thao túng có tên là “diệt âm kiếm trận” của Lý Phàm.
Mọi việc đã bàn giao ổn thỏa, trước khi lên đường, Thương Thiếu Quân lại một mình triệu kiến Diêm Hoán.
“Thiếu Quân, xin hãy yên tâm, công pháp do Diễn Pháp Giác thôi diễn rất hữu hiệu. Các huynh đệ thỉnh thoảng mất đi thần trí, gần đây ít phát bệnh rồi.” Diêm Hoán cúi đầu cung kính hồi đáp.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Lý Phàm cũng biết được nguyên nhân khiến Diêm Huân vội vàng, không tiếc hao phí một miếng ngọc bài cận pháp trân quý để đi tìm Diễn Pháp Giác thôi diễn công pháp.
Thanh Huyền quân quanh năm trấn thủ ở bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét, bị ảnh hưởng bởi ma âm mà không nhận thức được, trong đó có một số người tinh thần trở nên thất thường, thậm chí bọn họ còn làm ra hành động rút đao điên cuồng khiêu chiến với đồng bào.
Trước kia, số lượng người phát bệnh ít nên xử lý tương đối dễ dàng.
Nhưng theo thời gian dần trôi, hiện tại ở trong Đoạn Chưởng tiên thành, gần như đã có một phần năm Thanh Huyền quân bị lây nhiễm loại quái bệnh này.
Trước khi Lý Phàm thánh thai tới đây, Thanh Huyền quân đã bộc phát số lượng lớn một lần.
Chết vô cùng thảm.
Mấu chốt là bọn họ không phải chết do ma âm triều mà chết trong tay huynh đệ của mình, điều này khiến người ta khó có thể chấp nhận được.
Sĩ khí của Thanh Huyền quân xuống dốc, lòng quân tan rã.
Thương Thiếu Quân không còn cách nào ngoài việc sử dụng ngọc bài khó lắm mới kiếm được của mình để mời Diễn Pháp Giác giải quyết chuyện này.
“Người tu hành công pháp “Đoán Tâm Tích Ma Quyết” này có thể giúp đỡ những người khác kiên định đạo tâm, loại trừ ý niệm tai họa trong đầu. Tuy một lần nó chỉ có thể giải quyết lo âu của một người và hiệu suất hơi chậm nhưng đúng là nó rất hữu hiệu trong việc giúp các tướng sĩ hồi phục lại như cũ, nó còn âm thầm sinh ra kháng tính đối với ma âm.” Thương Thiếu Quân giải thích với Lý Phàm.
“Đoán Tâm Tích Ma Quyết so với bí thuật mà ta truyền cho Thiếu Quân thì như thế nào?” Lý Phàm hỏi.
Thương Thiếu Quân hơi sững sờ, sau đó thốt lên: “Đương nhiên là kém xa!”
“Vậy nếu Thiếu Quân không ngại thì truyền “Tiên Tâm Chú” xuống dưới đi. Tránh để cho mọi người chịu nỗi khổ ma âm quấy rầy.” Lý Phàm để lộ vẻ mặt thương xót, truyền âm cho Thương Thiếu Quân.
Thương Thiếu Quân nghe vậy, nhất thời mở to mắt nhìn, trong lòng chấn động mạnh.
“Tiên Tâm Chú…”
Cuối cùng hắn cũng biết được tên của bí thuật vô thượng kia, hai chữ “Tiên Tâm” trong đó khiến hắn càng suy nghĩ miên man bất định.
Trong khi ngạc nhiên trước sự hào phóng của Lý Phàm, Thương Thiếu Quân có chút miễn cưỡng khi truyền thụ bí thuật như vậy cho mọi người một cách vô điều kiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận