Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 686: Liệt giới lưu thận cảnh

Tin tức có một loại hoa Thiên Linh nguyên thủy hiện thế ở châu Thiên Linh lan truyền như bão táp, truyền ra khắp toàn bộ Vạn Tiên Minh.
Tất cả tu sĩ một giây trước còn đang vuốt ve thưởng thức hoa Thiên Linh trong tay, lập tức đều cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
“Hóa ra trên đời thật sự còn có loại nguyên thủy tồn tại…”
Ôm ý nghĩ này, bọn họ vứt bỏ hoa Thiên Linh được gọi là cực phẩm, đệ nhất phẩm đi như giày rách, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm loại nguyên thủy.
Nhưng…
Điều khiến bọn họ không ngờ là đã hơn mười ngày trôi qua.
Gần như một nửa lực lượng của Vạn Tiên Minh đều bị sử dụng, nhưng lại không tìm được tồn tại loại nguyên thủy của Thiên Linh trong truyền thuyết này.
Sau đó bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với tính chân thực của tin tức loại nguyên thủy hiện thế.
Nhưng sau khi các tu sĩ nghiêm túc tìm hiểu, cuối cùng bọn họ cũng tin đó là sự thật!
Lúc đó hoa Thiên Linh xuất hiện, chắc chắn là loại nguyên thủy không thể nghi ngờ.
Chuyện này trở nên thú vị đây.
Đã biết thiên địa châu Thiên Linh xảy ra biến đổi, thế gian lại không sinh ra hoa Thiên Linh không có huyết khí.
Mà thứ xinh đẹp được trưng bày trong tay tu sĩ cũng không phải hoa Thiên Linh ở trạng thái bình thường.
Mà là tồn tại như tờ giấy mỏng bị phong ấn.
Với miêu tả sinh động.
Tu sĩ áo trắng kia trong đại chiến trước châu Thiên Linh trước đây đã thông qua phương thức nào đó, lưu giữ một đóa hoa Thiên Linh mười bảy cánh lại!
Cái này rất có thể là một đóa Thiên Linh loại nguyên thủy duy nhất trên đời!
Còn không phải loại nguyên thủy ‘Thiên Linh vừa hiện’, chỉ tồn tại được mấy giây, nếu loại nguyên thủy có thể tồn tại lâu dài thì mỗi giây phút đều có thể lấy ra cho mọi người thưởng thức!
Ý tứ trong đó…
Giá trị sự vật, chỉ nằm ở mức độ hiếm hoi của nó.
Mà phần độc nhất trên đời, không thể đo lường.
Người đời bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tu sĩ áo trắng ngày đó cầm Thiên Linh loại nguyên thủy.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là, kể từ sau ngày đó, dường như người này đã bốc hơi khỏi nhân gian, không còn xuất hiện nữa. Mà quá khứ của hắn cũng khó phân biệt. Giống như một người đột nhiên rơi từ trên trời xuống, không ai biết lai lịch, thân phận của hắn.
Thậm chí có tu sĩ Hợp Đạo dùng thuật thôi diễn cũng không thể thăm dò hắn.
Sau đó mỗi người nói một kiểu.
Có người nói hắn là gián điệp của Ngũ Lão hội. Thiên Linh loại nguyên thủy cũng là hàng giả, vì muốn làm nhiễu loạn, phá hỏng thị trường Thiên Linh vừa mới hưng thịnh lên.
Cũng có người nói có lẽ hắn là tán tu sơn dã, bình thường ở trong động thiên. Lần này bỗng nhiên hiện thân, lại đột nhiên biến mất là vì đẩy giá cao.
Đúng vào lúc thế giới bên ngoài càng tò mò hơn về Hứa Bạch thần bí.
Hứa Bạch đã về đến Thú Chủng giới.
Khí vận trên người và thiên vận tiểu thế giới hợp nhất, cơ thể như thế giới, ngăn cản thuật thôi diễn hướng về hắn thỉnh thoảng hiện lên.
“Thiếu chủ yên tâm, thân thể vốn ở trong tiểu thế giới, cảm ứng của người bên ngoài với ngươi sẽ yếu hơn một tầng. Lại có ta và lão Phương hợp lực lại che lấp thiên cơ cho ngươi…”
Liễu Tam vuốt râu, vô cùng tự tin nói: “Chỉ cần không phải Trường Sinh thiên tôn ra tay thì bọn họ chắc chắn không thể tìm đến nơi này.”
Hứa Bạch cũng không lo lắng về chuyện này.
Ngoại trừ cách phòng ngự mà Liễu Tam nói ra thì còn có bí thuật Chích Thủ Già Thiên hắn thi triển nữa. Đến Huyền Võng còn có thể che đậy thì hắn tin Vạn Tiên Minh hiện giờ còn lâu mới thôi diễn được tồn tại của hắn.
Đương nhiên, nếu như Truyền Pháp thiên tôn tự mình bái phỏng hiện thân ra vì chút chuyện nhỏ này.
Như vậy hắn cũng nhận, đều là do Hoàn Chân!
Dù sao thân thể bản tôn cũng ở vạn dặm ngoài vòng xoáy, vô cùng an toàn.
“Tông chủ, ngươi chơi chiêu vờ tha để bắt này đúng là tuyệt, theo các đệ tử bên ngoài báo lại, hiện giờ những tên kia đều vô cùng lo lắng, vò đầu bứt tai. Vì để thấy hoa Thiên Linh loại nguyên thủy trong truyền thuyết một lần mà tất cả đều đồng ý ra giá cao.” Phương Tái Tể bội phục nhìn Hứa Bạch, hưng phấn nói.
“Thậm chí có tu sĩ nói rằng, nguyện ý dùng một môn chân công Hợp Đạo đổi lấy loại nguyên thủy của tông chủ. Chậc chậc…”
Sắc mặt Hứa Bạch không đổi, vô cảm nói: “Không vội, để lâu lâu một chút.”
“Tông chủ nói đúng lắm.” Phương Tái Tể hiểu ý mỉm cười.
“Có điều, lần này động tĩnh tông chủ làm quá lớn. Ta sợ đến lúc đi ra, mấy món pháp bảo ta chế tạo cho ngươi không chịu được.” Hắn chợt nhíu mày, lo lắng nói.
“Nếu có ba tên Hợp Đạo cùng nhau cướp đoạt trắng trợn thì phân thân này của tông chủ khá nguy hiểm.”
Sắc mặt Hứa Bạch trầm xuống.
“Yên tâm, ta tự có tính toán. Phương tiên sinh nên đi nghiên cứu Dược Vương Chân Đỉnh đi.”
Phương Tái Tể mỉm cười, thân hình lóe lên biến mất.
“Liễu lão, ta có một chuyện muốn giao cho ngươi.” Sau khi Phương Tái Tể đi, Hứa Bạch bỗng nhiên nói với Liễu Tam.
“Thiếu chủ cứ dặn dò.” Liễu Tam trịnh trọng nói.
“Thay ta tìm người này.” Hứa Bạch bắn bức họa của Tiêu Tu Viễn lên không trung.
“Hắn hóa thân ngàn vạn lần, phân thân trải rộng ra khắp toàn bộ Huyền Hoàng giới. Trong mỗi một Thiên Lý đường của châu Thiên Thành đều có phân thân tọa trấn. Ban đầu vốn có thể trực tiếp đến cửa hàng liên hệ, nhưng lúc này bản tôn, phân thân của ta đều tạm thời không đi được.”
“Mà ngươi lại không có thân phận Vạn Tiên Minh, không thể nào đến thiên thành Tiên Minh. Cho nên chỉ có thể phiền ngươi ra ngoài tìm một lần.”
“Có thể tập trung vào những di tích trong tông môn thượng cổ, chắc không phải việc gì khó.”
“Sau khi tìm được hắn, thì hãy giao thứ này cho hắn. Nói ta có việc làm ăn muốn bàn với hắn.”
Hứa Bạch dặn dò cẩn thận.
“Xin thiếu chủ yên tâm.”
Liễu Tam nhận mệnh lệnh xong, lúc này ra khỏi Trường Sinh cốc, đi tìm tung tích của Tiêu Tu Viễn.
Mà sự chú ý của Hứa Bạch cũng chủ yếu tập trung vào bản tôn bên kia.
Châu Ninh Khư, vòng xoáy lớn.
“Đạo hữu, mau nhìn kìa, đó phải là Thời Gian Thận Cảnh ngươi nói đến không!”
Đông Phương Diệu chỉ vào quang trụ to lớn phóng lên tận trời trong vòng xoáy, cực kỳ hưng phấn nói.
Tuy hắn đã mở to họng rống lên nhưng ở trong cơn mưa bão này lại không nghe thấy gì cả.
Thậm chí thần thức truyền âm đều bị linh khí xung quanh ảnh hưởng đến vặn vẹo.
Trong mấy tháng ngộ đạo cùng với Đông Phương Diệu vừa qua, Lý Phàm phát hiện hình như có sự vật gì đó không bình thường đang ấp ủ trong vòng xoáy khổng lồ này.
Đông Phương Diệu không cảm thấy bất thường nhưng Lý Phàm lại mơ hồ cảm nhận được.
Quả nhiên không sai, ngày hôm nay, vào lúc Đông Phương Diệu xông vào giữa vòng xoáy này, dùng khe nứt màu đen rèn luyện thân thể chợt rơi vào sững sờ.
Mặc cho giới lực xé toạc ra mấy vết thương đáng sợ trên thân thể hắn, máu tươi chảy thành dòng cũng không bị lay động.
Trong vòng xoáy, không hiểu sao lại xuất hiện một đỉnh núi cao ngất.
Đỉnh núi có rắn đỏ quấn quanh.
Sau đó trên đỉnh núi xuất hiện một vầng sáng nóng rực.
Như lưỡi kiếm sắc bén, xé rách không gian.
Đột nhiên xuất hiện, vọt thẳng đến thiên cực.
Thiên địa rung chuyển, đỉnh núi dần tan rã.
Rắn đỏ gào thét, bị ép tách ra.
“Liệt giới, đây thật sự là liệt giới…”
Đông Phương Diệu nhìn cảnh tượng hùng tráng này, thất thần lẩm bẩm.
Còn Lý Phàm thì sắc mặt nghiêm túc.
“Thời Gian Thận Cảnh, trăm năm khó gặp một lần. Nhưng ta lại gặp được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận