Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 995: Lý Phàm sa mạc lời

Bách Hoa đạo nhân dừng lại, đắn đo nói: “Nếu như tu sĩ chúng ta sống chung với người phàm trong thời gian dài, cho dù không tiếp xúc với Tiên Phàm Chướng, chỉ bị lây nhiễm hơi thở Tiên Phàm Chướng cũng sẽ có nguy hiểm cảnh giới bị rơi xuống đúng không?”
Lý Phàm nheo mắt liếc nhìn người phàm phía dưới, đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, chính vì thế nên tu tiên giả của Huyền Hoàng giới chúng ta thường thường đều là sống tách biệt với người phàm.”
“Mục tiêu nhiệm vụ là ở trong tòa thành này? Tuy không phải là tòa thành lớn nhưng chỉ sợ người phàm trong thành cũng nhiều hơn mười vạn. Ừm, không nhận ra có hơi thở của tu sĩ. Tìm từng người một sợ rằng có chút phiền phức, theo ý kiến của ta không bằng trực tiếp ra tay bức đối phương đi ra!” Bách Hoa đạo nhân biết rõ thủ đoạn của Lý Phàm nên lúc này đề nghị rất ân cần.
Cái nàng gọi là ra tay đương nhiên không khác gì tấn công phạm vi lớn, tàn sát hết sạch thành trì của người phàm được gọi là Uy Đô.
Người cuối cùng sống sót chính là phân thân của Thiên Huyền Kính.
Đến nỗi tính mạng của hơn hơn mười vạn người phàm trong thành...
Từ trước đến giờ không được tu tiên giả để vào trong mắt.
Đặc biệt là ngoài Huyền Hoàng giới thì không có sự tồn tại của Tiên Phàm Chướng.
Người phàm đối với tu sĩ càng giống như con kiến hôi, tàn sát mà trong lòng không có tí gánh nặng.
Thế nên Bách Hoa đạo nhân nhìn như đạo mạo nghiêm trang, lại cũng nói ra lời nói đẫm máu như này.
Tuy nhiên Lý Phàm lại không đồng ý kế hoạch của Bách Hoa đạo nhân.
Hắn ha hả cười: “Sát khí của Bách Hoa đạo hữu thật là lớn! Có câu trời cao có đức hiếu sinh, chẳng qua là tìm một người thôi, cần gì tăng thêm sát nghiệt không cần thiết chứ.”
Lời vừa nói ra, Bách Hoa đạo nhân lập tức cung kính nể phục.
Lâm Linh lén lút nói thầm len lén quan sát Lý Phàm, cuối cùng vẫn không dám nói ra chất vấn.
Thật ra không phải Lý Phàm đột nhiên thay đổi tính cách.
Mà là suy nghĩ đến ở trong tiểu thế giới mình nắm giữ hiện nay, dù sao dân số vẫn có phần thưa thớt.
Bồi dưỡng tu sĩ trên quy mô lớn thông qua Thương Sinh Linh Nguyên Công, sau đó thăm dò Sử Thư Sáng Thế vẫn cần một lượng người nhất định.
Đợi tăng trưởng tự nhiên quả thực có phần chậm chạp.
Có thể cướp đoạt chút từ Huyền Hoàng giới, vẫn có thể xem là một loại biện pháp.
Đến nỗi làm sao tìm được phân thân của Thiên Huyền Kính trong hơn mười người vạn người...
Thần thức của Lý Phàm quét qua thành Uy Đô.
Ngay lập tức, mọi ngoại hình và cử động của tất cả người phàm trong thành đều đồng thời xuất hiện ở trong thức hải của Lý Phàm.
Ánh sáng màu xanh của Hóa Đạo Thạch lấp lánh chia bọn họ mỗi người thành từng cá thể đơn độc quan sát.
Lý Phàm lẳng lặng trôi ở trong không trung để theo dõi và phân tích.
Rốt cuộc Thiên Huyền Kính không phải con người thật.
Đầu tiên nó là tiên khí hóa linh, sau đó tất nhiên còn có tu vi nhất định.
Tuy giống như “sắm vai” nhưng hành động xử lý cuối cùng cũng có chút khác biệt nhỏ với người phàm.
Nhất là lúc này, sau khi thần thức của Lý Phàm quét qua cả tòa thành trì không kiêng nể gì thì phân thân của Thiên Huyền Kính chắc chắn đã biết Lý Phàm đến vì mình.
Càng dễ dàng lộ ra sơ hở.
Không lâu sau, Lý Phàm đã khóa mấy chục đối tượng đáng để hoài nghi.
Lại đi sâu vào quan sát nửa ngày trời, cuối cùng cũng khóa được mục tiêu.
Trên bầu trời Uy Đô, bốn người đã sớm bố trí trận pháp phong tỏa.
Lý Phàm nhìn khuôn mặt của phân thân Thiên Huyền Kính, nghiêng mình xuất hiện ở trước mặt đối phương.
Hóa ra là một tiểu nhị trẻ tuổi của tửu lâu trong thành.
Lúc này đã chào hỏi khách xong và ngồi nghỉ ngơi ở trong góc.
Lý Phàm đột nhiên đi tới, hoàn cảnh xung quanh vốn có chút náo nhiệt lập tức rơi vào trong tĩnh lặng.
Hình như tiểu nhị không ngạc nhiên với sự xuất hiện của Lý Phàm mà chỉ có chút tò mò: “Sao ngươi phát hiện ra ta nhanh như vậy?”
Lý Phàm mỉm cười, không lựa chọn lập tức động thủ mà tốt bụng chỉ điểm: “Nếu như là tiểu nhị người phàm chân chính thì khi nghỉ ngơi ngươi sẽ hận không thể nhắm mắt lại để ngủ, làm sao còn giống như ngươi vẫn cứ tò mò quan sát mỗi một người phàm xung quanh ở trong tiệm?”
Phân thân của Thiên Huyền Kính hơi hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”
“Chỉ đáng tiếc, quan sát là thiên tính của ta. Cho dù chuyển kiếp thì tính tình nhất thời cũng không thể thay đổi.”
Phân thân của Thiên Huyền Kính cảm thán trong chốc lát, sau đó hỏi: “Ngươi tới giết ta?”
“Có lẽ phải. Cũng có thể không phải.” Lý Phàm nhìn chằm chằm đối phương, giọng điệu khó hiểu.
“Hả?” Lần này phân thân của Thiên Huyền Kính có hơi kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Lý Phàm một hồi rồi cau mày.
Cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Cảm giác trên người ngươi hình như có hơi thở quen thuộc. Chỉ tiếc là sau khi chuyển sang kiếp khác thành người, rất nhiều chuyện đã không nhớ được và nhìn không rõ nữa.”
“Nói như vậy, ngươi không phải là người của Vạn Tiên Minh?” phân thân của Thiên Huyền Kính lại mở miệng hỏi mà không đợi Lý Phàm trả lời.
“Trên người cũng không có hơi thở của Ngũ thiên tôn...”
Phân thân của Thiên Huyền Kính không ngừng đánh giá Lý Phàm giống như phát hiện ra một món đồ chơi mới gì đó.
Nháy mắt khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, trong lòng Lý Phàm lại dâng lên một cảm giác không thoải mái khó hiểu.
Loại ánh mắt này từ trước đến giờ chỉ xuất hiện có khi hắn nhìn về phía sinh linh Huyền Hoàng giới.
Điều đó xuất phát từ sự coi thường và hờ hững sâu trong linh hồn.
Hôm nay lại bị phân thân của Thiên Huyền Kính đối đãi như thế...
“Ta chỉ đại diện cho chính mình.” Lý Phàm trầm giọng.
Phân thân của Thiên Huyền Kính lại lắc đầu: “Ha ha, ta thấy chưa chắc.”
“Vấy bẩn tiên ý, tai vạ khó tránh...”
“Có thể là ngươi và ta đều là người trong lưới, cho nên muốn tìm ra phương pháp trốn thoát từ chỗ của ta?”
Đương nhiên phân thân của Thiên Huyền Kính trực tiếp nhìn ra sự thật là Lý Phàm bị lưới Chân Tiên trói buộc, công tâm hỏi.
Ánh mắt Lý Phàm lập tức lóe lên một tia sáng lạnh: “Cho dù ngươi là tiên khí phân thân nhưng với cơ thể con người yếu ớt hiện tại của ngươi, ta có thể dễ dàng trấn áp ngươi. Cũng không biết đến lúc đó ngươi còn có thể miệng lưỡi bén nhọn như thế hay không...”
Phân thân của Thiên Huyền Kính lại sung sướng không sợ hãi.
Hắn mỉm cười, vỗ vết bụi trên y phục: “Theo như tính cách của ngươi, nếu như ngươi thật sự có ý định làm thế thì chỉ sợ sớm đã động thủ. Làm sao sẽ ở chỗ này nói nhảm với ta nhiều như vậy?”
Lời vừa nói ra, Lý Phàm đột nhiên im lặng.
Không hổ là tiên khí hóa linh, giao chiến mấy hiệp lại khiến Lý Phàm cảm nhận được cảm giác có sức mà không dùng được đã lâu.
Mọi thế công bị đối phương dễ dàng hóa giải, rồi sau đó lại phản công bằng một đội quân.
“Thời gian gặp mặt ngắn ngủi liền nhìn thấu tính cách của ta và những vướng mắc của ta.”
“Chỉ tiếc...”
“Nhìn thấy nhất định chỉ là mặt ngoài...”
Trong lòng Lý Phàm cười mỉa.
Kế tiếp lại lấy phòng thủ làm tấn công, thành thạo thừa nhận: “Đúng vậy, dù sao cũng là phân thân của Thiên Huyền Kính. Cứ giết như vậy thật sự quá đáng tiếc.”
“Nếu như ngươi có thể cung cấp đầy đủ thù lao có giá trị, vậy ta cũng không phải không thể thả ngươi đi.”
Phân thân của Thiên Huyền Kính giống như nghe được truyện cười nào đó vô cùng buồn cười: “Lời ngươi nói ra, chính ngươi có tin không?”
“Cho dù ngươi thật sự có lợi từ ta, sợ rằng cuối cùng ta vẫn khó thoát khỏi vận mệnh của mình.”
“Loại người như ngươi...”
“Chỉ có thể kính nhi viễn chi, không thể tin tưởng bất kì lời hứa nào của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận