Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 151: Minh Nguyệt cung độ pháp

Ý tưởng thì tốt, nhưng trước khi tiến hành, vẫn còn rất nhiều vấn đề cần được giải đáp cấp tốc.
Ví dụ, trong Vạn Tiên Minh bây giờ, có tổ chức nào cùng loại hay chưa.
Nếu mình làm vậy thì có đụng chạm đến lợi ích của ai đó, bị đại năng tiện tay đánh chết hay không.
Sau khi điều tra một hồi, Lý Phàm cũng yên lòng.
Hiện nay, trong Vạn Tiên Minh, vẫn chưa có hành vi cho vay quy mô lớn, có tổ chức nào quá lớn.
Một, bởi vì điểm cống hiến khó kiếm.
Chỉ tạm duy trì tu hành của bản thân thôi đã rất không dễ rồi, ai mà còn thừa điểm cống hiến cho người khác mượn cơ chứ.
Nguyên nhân còn lại đương nhiên là cho mượn thì dễ, muốn thu nợ thì lại hết sức khó khăn.
Tu tiên giới lớn như thế, thủ đoạn ẩn giấu tung tích của tu sĩ càng nhiều đếm không xuể.
Người ta tuỳ ý trốn vào trong vùng núi non hẻo lánh nào đó rồi bế quan năm mười năm không trả nợ.
Có thể làm gì?
Có lẽ, có tu sĩ cường đại có khả năng định vị chính xác người khác, thế nhưng, vì có tu vi cao siêu, bọn họ cũng chẳng thèm làm loại chuyện vừa khiến bản thân bị phân tâm, lại vừa chẳng mang đến bao nhiêu lợi ích thực tế này.
Chẳng qua, bọn họ không muốn nhưng Lý Phàm thì lại rất muốn a.
Trên đường trở về Minh Nguyệt hồ, hắn đã bắt đầu vạch ra đủ thứ kế hoạch cho tương lai.
Hơn hai mươi ngày sau, Lý Phàm về đến Minh Nguyệt hồ.
Trong hơn bốn mươi ngày, động phủ dưới đáy hồ đã được thi công gần xong.
Tuy nhiên, đây chỉ là một kiến trúc với vẻ ngoài tráng lệ mà thôi, trừ Vạn Tiên Trận Kỳ ra, nơi này không còn công cụ phòng thủ nào khác.
Lo lắng cho sự an toàn của mặt tiền cửa hàng trong tương lai, Lý Phàm lại phải bỏ vốn, tiêu hết hai mươi vạn điểm cống hiến.
Mua một toà “Khảm Linh Huyễn Ba Đại Trận” hoàn chỉnh từ Thiên Huyền kính.
Trận pháp này khác với Vạn Tiên Trận Kỳ lúc trước, sau khi được bố trí, nó không thể bị di dời đi đâu hết.
Ngoài ra, đại trận này thích hợp để xây dưới nước, có hiệu quả ẩn giấu, phòng ngự và ngăn địch.
Nghe đâu kích hoạt hoàn toàn đủ để chống cự công kích của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Lý Phàm tự tay bố trí.
Sau khi “Khảm Linh Huyễn Ba Đại Trận” mở ra thành công, một tầng phòng hộ màu lam nhạt bao phủ phía trên động phủ dưới đáy hồ.
Lý Phàm cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Động phủ chính thức khánh thành, không thể thiếu một tràng ăn mừng.
Mọi người cùng tụ tập trước cửa động phủ, nhìn toà kiến trúc hao phí tâm huyết mấy chục ngày này, ai nấy đều hưng phấn, nói không nên lời.
Ngắm nhìn một hồi, Lý Phàm cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Vì thế hắn mua một tấm biển ngọc, hai trụ ngọc từ Thiên Huyền kính.
Sau khi sắp xếp xong xuôi.
Định Hải thần kiếm bay ra khỏi đan điền, Lý Phàm viết chữ như rồng bay phượng múa.
Trụ ngọc bên trái, viết bốn chữ lớn “Từ Bi Độ Pháp”.
Trụ ngọc bên phải, viết ra bốn chữ lớn “Cứu Khổ Cứu Nạn”.
Cuối cùng, ngay chính giữa biển ngọc, viết ba chữ rõ ràng “Minh Nguyệt cung”.
Lý Phàm thu thuỷ kiếm xanh lam lại, nhìn kiệt tác của bản thân rồi khẽ gật đầu hài lòng.
Còn đám người Tô tiểu muội, khi nhìn thấy cấu đối của Lý Phàm, ai nấy đều tỏ vẻ xúc động, thất thần.
Tô tiểu muội cảm thấy như được khai sáng, Tiêu Hằng và Tô Trường Ngọc cũng bị những lời khí phái này cảm phục, không kiềm được cảm xúc.
"Từ bi độ pháp, cứu khổ cứu nạn..." Là kẻ lăn lộn tại tu tiên giới lâu nhất trong cả đám, Triệu Nhị Bảo chính là người thấm thía sức nặng của tám chữ này nhất.
Vì thế, gã càng không thể đoán được tu vi của Lý Phàm, vài tính toán nhỏ trong lòng cũng bay mất.
Lý Phàm dẫn mọi người đi vào Minh Nguyệt cung, tham quan động phủ mới xây dựng này.
Minh Nguyệt cung trải rộng trên diện tích năm dặm vuông với những toà nhà được sắp xếp theo hình nửa chữ thập.
Ở ngay giữa là Minh Nguyệt điện, dùng làm nơi nghị sự và chiêu đãi khách nhân.
Những toà nhà hai bên trái phải là nơi ở của mọi người.
Phía sau Minh Nguyệt điện là một loạt kiến trúc, có nơi dùng để đặt Thiên Huyền tiểu kính, nơi lưu trữ cổ vật đạo vận và có cả đình viện Lý Phàm bế quan.
Trước mắt, Minh Nguyệt cung vẫn chỉ là kiến trúc rỗng, không có bất kỳ nội thất trang trí hay bàn ghế nào.
Tuy nhiên, có thể làm được đến mức này vòng trong bốn mươi ngày, Lý Phàm đã rất hài lòng.
Ngoại trừ tác dụng của năm ngàn điểm cống hiến ra, tỷ muội Ân Quân Đình và Tôn Chương của Thiên Bảo Lâu cũng đều bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhất là Tôn Chương, người tỉ mỉ thiết kế kiến trúc cho Minh Nguyệt cung này.
Tiếp theo, Lý Phàm dặn dò mọi người mau chóng trang trí Minh Nguyệt cung cho hoàn chỉnh.
Sau đó, hắn đi tới nơi bế quan.
Kể từ khi Minh Nguyệt cung khánh thành, phân thân vẫn ở lại chỗ này.
Cũng không rảnh rang, mà là đang dốc sức phá giải trận pháp phong ấn trên chiếc hộp nhỏ màu đen Trương Chí Lương giao cho Lý Phàm.
Có lẽ, phân thân này đã cướp đi một phần thiên phú trận pháp của Hà Chính Hạo nên tốc độ phá giải nhanh hơn trong dự đoán trước đây của Trương Chí Lương rất nhiều.
Lý Phàm ước chừng, hơn nửa năm nữa, phong ấn này sẽ bị giải trừ.
Hắn khá mong chờ vào những đồ vật bên trong chiếc hộp này.
Khoảng thời gian kế tiếp, mọi người trong Minh Nguyệt cung vẫn bận rộn như trước.
Trong khi Minh Nguyệt cung to lớn càng ngày càng được trang trí thêm phong phú, hơn một vạn món cổ vật đạo vận cũng đã được di dời xong xuôi.
Cùng lúc đó, Lý Phàm lại âm thầm đi đến Nguyên Đạo thành, bắt đầu lan truyền tin đồn.
Từ từ, rất nhiều tu sĩ Luyện Khí trong Vạn Tiên Minh đều biết, ở vùng biên giới của Nguyên Đạo châu, có một Minh Nguyệt hồ trải dài tám trăm dặm.
Trong Minh Nguyệt hồ có một Minh Nguyệt cung.
Chỉ cần bỏ ra cái giá không đáng kể, tu sĩ Luyện Khí viên mãn sẽ có thể mượn được công pháp và kỳ vật từ Minh Nguyệt cung, sớm ngày Trúc Cơ.
Sau khi Trúc Cơ, tu sĩ trả dần số điểm cống hiến tương đương với giá trị của đồ vật đã mượn là được.
Nên biết rằng, tốc độ kiếm điểm cống hiến của tu sĩ Trúc Cơ nhanh hơn tu sĩ Luyện Khí rất nhiều.
So với lợi ích mà Trúc Cơ trước vài năm mang lại, lãi suất 36% một năm kia quả thực không đáng là bao.
Chuyện này tốt đến nỗi khiến người khác chắc mẩm nó là một trò lừa bịp nào đó.
Vì thế, sau khi nghe được tin này, đại đa số tu sĩ Luyện Khí đều chỉ cười xùy cho qua.
Tuy vậy, vì được truyền bá rộng rãi, tin tức này vẫn được truyền đến tai rất nhiều người.
Sau ba tháng.
Minh Nguyệt cung.
Trong bảo khố bên dưới lòng đất sau Minh Nguyệt điện, mấy vạn món cổ vật được sắp xếp ngay ngắn đang phát ra đạo vận nhè nhẹ.
Lý Phàm bắt đầu bố trí trận pháp xung quanh những cổ vật này.
Vì số lượng cổ vật đạo vận sưu tập được còn kém chút ít nên bây giờ chưa thể tái hiện ra đạo vận hoàn chỉnh được.
Bởi vậy, Lý Phàm tìm đến một loại trận pháp tên là “Kiến Vi Tri”.
Trận pháp này có công dụng duy nhất, đó là khuếch đại dao động của linh khí và quy luật của pháp tắc đến một mức độ nhất định.
Tuy rằng dựa trên trình độ của người bày trận, kết quả thu được sẽ bị sai lệch ở một mức nào đó.
Nhưng, như vậy cũng đủ để giúp Lý Phàm tìm hiểu Phúc Hải Nhất Chưởng rồi.
Ngay lúc đang tập trung tinh thần bày trận, Lý Phàm lại nghe thấy có một giọng nói được truyền đến từ bên trên Minh Nguyệt hồ.
“Vãn bối Sở Tinh Dương, cầu kiến các vị tiền bối Minh Nguyệt cung!”
“Vãn bối Sở Tinh Dương, cầu kiến các vị tiền bối Minh Nguyệt cung!”
Âm thanh này vang lên nhiều lần, vang vọng không dứt.
Lý Phàm mỉm cười.
Sau một thời gian dài như vậy, vị khách hàng đầu tiên cuối cùng cũng đã tìm đến.
Có điều, mình cũng không cần phải đích thân xuất hiện.
Hắn đã sớm sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ vị Sở Tinh Dương này bước lên sân khấu.
Phía trên Minh Nguyệt hồ, Sở Tinh Dương liên tục rống lên vài lần, y cũng rất thấp thỏm không yên.
Minh Nguyệt cung này xuất hiện đầy quỷ dị, tựa như từ trên trời rớt xuống.
Tu sĩ trong Nguyên Đạo châu này biết rất ít về nó.
Có lòng tin cho mượn công pháp và kỳ vật Trúc Cơ mà không lo lắng vấn đề thu hồi nợ, đây hẳn là một thế lực khổng lồ.
Sở Tinh Dương chỉ là một tu sĩ Luyện Khí viên mãn nho nhỏ, đi tới cửa một thế lực lớn như vậy hô to kêu nhỏ, đương nhiên y cũng sợ hãi tột cùng.
Huống chi, cũng không biết chuyện Minh Nguyệt cung này cho mượn công pháp đến tột cùng là thật hay giả nữa.
Thế nhưng, Sơ Tinh Dương không còn lựa chọn nào khác.
Y đành phải đến đây thử một lần.
Vì nếu vẫn như lúc trước, làm nhiệm vụ để kiếm điểm cống hiến.
Thì ít nhất phải hai, ba năm nữa, y mới có thể Trúc Cơ thành công.
Quá lâu! Căn bản không kịp!
Vừa nghĩ đến hình ảnh thanh mai trúc mã của mình triền miên cùng người đàn ông khác.
Nội tâm của Sở Tinh Dương lại bùng lên lửa giận khôn cùng.
Tại sao? Còn không phải vì đối phương là tu sĩ Trúc Cơ, còn bản thân y chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ hay sao.
Ba tháng sau, hai người thành hôn.
Mình nhất định phải Trúc Cơ thành công trước thời điểm đó.
Sau đó, ngay tại hôn lễ, cướp nàng vào tay!
Nghĩ đến chuyện này, Sở Tinh Dương lại tràn đầy oán hận.
Đang lúc đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp mình và thanh mai trúc mã đang vui vẻ bên nhau, y lại phát hiện có một bóng người đột ngột xuất hiện sau lưng mình không một tiếng động.
Sau đó, mình liền bị xách lên, không hề có bất kỳ lực phản kháng nào.
"Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!”
Sở Tinh Dương vội vàng hô to.
"Đừng ồn ào nữa! Ngươi từng này tuổi rồi, sao lá gan lại nhỏ vậy!”
Một giọng nói trong trẻo và đầy ngây thơ vang lên.
Sở Tinh Dương nhìn kỹ, lúc này, y mới nhận ra người đang xách mình lên lại là một đứa bé gái khoảng chừng bảy, tám tuổi!
Điều khiến Sở Tinh Dương càng thêm kinh hãi chính là đứa bé gái này vậy mà có tu vi Trúc Cơ kỳ!
Trúc Cơ kỳ bảy, tám tuổi!
Tuổi còn nhỏ như thế mà đã Trúc Cơ rồi. Những người còn lại trong Minh Nguyệt cung sẽ còn có tu vi kinh khủng đến đâu nữa?
Cung chủ Minh Nguyệt cung này là vị đại năng có tu vi thông thiên đến bực nào?
Thảo nào lại dám cho người ngoài mượn công pháp và kỳ vật Trúc Cơ mà không sợ không thu hồi được!
Sở Tinh Dương cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một nỗi sợ hãi vô tận dâng lên trong lòng y.
Thế nhưng, ngay sau đó, y lại trở nên vô cùng chờ mong.
Xem ra, chuyện Minh Nguyệt cung này cho người khác mượn công pháp không phải tin vịt!
Mang theo tâm tình rối loạn không yên, Sở Tinh Dương bị xách vào trong hồ nước.
Xuyên qua vòng bảo vệ xanh lam, đi đến trước cửa Minh Nguyệt cung.
Sở Tinh Dương lại bị chấn động sâu sắc thêm lần nữa.
Từ bi độ pháp!
Cứu khổ cứu nạn!
Phải là người có khí phách và tấm lòng bao la bực nào, mới có thể viết ra được tám chữ lớn này!
Càng nhìn, Sở Tinh Dương càng cảm thấy tám chữ này huyền ảo vô song, dường như ẩn chứa đại đạo thông thiên.
Y lại càng thêm kính sợ vị cung chủ Minh Nguyệt cung thần bí kia.
Đi theo bé gái nhỏ…
Không, đi theo tiền bối Trúc Cơ.
Sở Tinh Dương vòng qua đại điện chính giữa, đi đến một toà lầu nhỏ nằm bên phải.
Trong lầu các, có hai nữ tử giống nhau như đúc đang ngồi phía trước.
Dáng người yểu điệu, da trắng như tuyết.
Dung mạo xinh đẹp, hơn xa thanh mai trúc mã của mình!
Sở Tinh Dương không khỏi ngây người, sững sờ ngay tại chỗ.
Cuối cùng, sau khi bị tiểu tiền bối bên cạnh tát một cái, y mới tỉnh táo lại.
Trong lúc hoảng hốt, y vội vàng quỳ xuống tạ tội.
“Không thể nhìn ra tu vi của hai vị tiên nữ này, chắc hẳn họ đều là tu sĩ Kim Đan. Sao mình lại bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí vậy nè trời?”
“Nếu làm họ chán ghét, tức giận thì…”
Nghĩ đến đây, Sở Tinh Dương không khỏi run lẩy bẩy.
Cũng may, hai vị tiên nữ này không trách tội mình.
Thay vào đó, họ hỏi tên và lý do vì sao mình lại đến Minh Nguyệt cung mượn công pháp.
Đương nhiên, Sở Tinh Dương y thành thật khai báo đầu đuôi mọi chuyện.
Sau khi dò hỏi lai lịch rõ ràng, bóng dáng của hai vị tiên nữ lại biến mất, không biết đã đi đâu.
Chỉ còn lại tiểu tiền bối Trúc Cơ hung dữ nhìn mình chằm chằm.
Sở Tinh Dương đổ mồ hôi đầy trán, không dám lỗ mãng, đành phải kiên nhẫn đứng đợi tại chỗ.
...
"Tỷ tỷ, tỷ xem, người này muốn mượn công pháp và kỳ vật để đi cướp dâu. Đây có phải là loại khách hàng rủi ro cao mà tiền bối nói đến hay không? Chúng ta có nên cho y mượn đồ vật trong danh sách yêu cầu này hay không?” Ân Vũ Trân nghiêng đầu, hỏi.
“Muội sai rồi. Muội động não chút đi, tuy người này quyết định đi quấy rối ngày đại hỷ của người khác.”
“Nhưng dù cướp dâu thất bại, người khác nhiều nhất cũng chỉ đánh cho y một trận te tua tơi bời chứ không đến mức giết người đâu.”
“Hơn nữa, người này mới hai mươi tám tuổi mà đã đạt đến Luyện Khí viên mãn, có thể được xếp vào khách hàng có tiềm năng cao theo lời của tiền bối.”
“Vả lại, đây cũng là khách hàng đầu tiên của Minh Nguyệt cung chúng ta…”
“Ừm, vụ làm ăn này có thể tiến hành.”
Ân Nguyệt Đình kết luận.
"Đây là kỳ vật và công pháp y muốn. Muội đến chỗ tiền bối lấy đi.”
Ân Vũ Trân gật đầu nhẹ, nhận lấy tờ giấy tỷ tỷ viết rồi chạy một mạch đến chỗ Lý Phàm đang bế quan.
"Ta đã biết việc này. Ngươi cầm lấy đồ đi.”
Ân Vũ Trân còn chưa kịp nói lời nào, một chiếc nhẫn trữ vật đã bay đến.
Nàng le lưỡi, hành lễ một cái rồi lập tức chạy trở lại.
"Tiểu muội, muội cảm ứng xem lần cho mượn này có kết quả tốt hay xấu.”
Ân Nguyệt Đình bảo.
Ân Vũ Trân cầm nhẫn trữ vật trong tay, nhắm mắt cảm ứng.
Lông mi khẽ run rẩy, một lát sau, Ân Vũ Trân lộ vẻ vui mừng: "Tiểu cát! Tỷ tỷ, có thể cho mượn!”
Ân Nguyệt Đình cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo, nàng cầm nhẫn trữ vật, đi ra khỏi gian phòng bị trận pháp che giấu này rồi đến trước mặt Sở Tinh Dương.
"Nhân chi kỳ trung phẩm “Bất Phân Vẫn” và công pháp Trúc Cơ “Tử Diệu Tinh Quang”.”
“Hai thứ ngươi muốn đều ở trong nhẫn trữ vật này.”
"Tổng giá trị 9500 điểm cống hiến. Ngươi muốn trả theo phương thức nào?”
Sở Tinh Dương nhìn chiếc nhẫn trữ vật trong tay Ân Nguyệt Đình, ánh mắt sáng ngời.
Hy vọng sống sót trong tương lai của mình đều nằm trong chiếc nhẫn trữ vật này, Sở Tinh Dương cắn răng, đáp: “Ta chọn mỗi tháng trả một lần, trả hết trong vòng ba năm.”
Ân Nguyệt Đình gật đầu nhẹ, lấy ra một tờ khế thư.
“Ký nó, ngươi có thể mang những vật này đi.”
Sở Tinh Dương kích động ra mặt, chỉ tuỳ ý liếc mắt đọc sơ qua rồi lập tức viết tên mình lên.
“Nhớ kỹ, mỗi tháng, vào ngày này, ngươi phải chuyển điểm cống hiến cho ta. Nếu không thì ta sẽ đích thân tới tận cửa đòi. Hiểu rồi chứ?”
“Cũng đừng có mà chạy trốn, tu tiên giới tuy lớn, nhưng đã nợ Minh Nguyệt cung chúng ta, không có chỗ nào chứa nổi ngươi đâu.”
Bên cạnh, Tô tiểu muội nhìn Sở Tinh Dương chằm chằm, hăm doạ.
Sở Tinh Dương run lẩy bẩy, vội vã gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu rồi.
Sau khi lấy được nhẫn trữ vật, Sở Tinh Dương mừng đến nước mắt lưng tròng.
Lúc đi ra khỏi Minh Nguyệt cung, y bái lạy hai trụ ngọc trước cửa một lượt.
Tiếp theo, y mang theo vẻ mặt kiên nghị rồi bay đi.
Chắc hẳn định tìm một nơi an toàn để Trúc Cơ.
“Hè hè, ta diễn cũng đạt đấy chứ!” Thấy người đã khuất bóng, lúc này, Tô tiểu muội mới xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rồi tranh công, nói.
"Nhưng mà, chúng ta làm vậy có khả thi không? Đây chính là 9500 điểm cống hiến lận nha! Thật có thể thu hồi được hay sao? Nếu người này đột nhiên lặn mất tăm thì phải làm sao đây?”
Lát sau, Tô tiểu muội cũng cảm thấy hơi buồn rầu, nảy ra những nghi vấn như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận