Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 175: Hoá Sinh nuôi Thọ quả

Thành Ninh Nguyên có gần ba mươi vạn người phàm sinh sống.
Mà trên đỉnh đầu của ba mươi vạn phàm nhân này, có một tầng kết giới vô hình bao phủ.
“Hóa Sinh Chuyển Nguyên Đại Trận…” Lý Phàm nhắm mắt lại, cảm thụ được từng luồng sức sống thỉnh thoảng xuất hiện trong không khí.
“Sức sống thuần khiết như vậy, hèn gì lại có thể tạo thành và nuôi dưỡng “Thọ quả” có thể tăng cường tuổi thọ.”
Những luồng sức sống dày đặc này hiển nhiên đến từ những phàm nhân đang sinh sống trong Ninh Nguyên thành.
“Mình nhớ rằng, mỗi trụ sở của Vạn Tiên Minh đời sau đều có trận pháp phòng hộ rút tinh khí từ phàm nhân, có công dụng tăng cường nồng độ linh khí.”
“Nhưng so với “Hóa Sinh Chuyển Nguyên Đại Trận” này, mấy cái đại trận phòng hộ kia quả thực vô cùng nhân từ.”
Thần thức của Lý Phàm quét qua những phàm nhân trong Ninh Nguyên thành, phát hiện có cực ít người già.
“Hóa Sinh Chuyển Nguyên Đại Trận có thể hấp thụ sức sống của phàm nhân. Tuổi thọ của những phàm nhân sinh sống bên trong trận pháp đều bị rút ngắn đi.”
“Thường thường họ chỉ có thể sống đến bốn mươi lăm tuổi đã là cực hạn.”
“Lúc này, Tiên Phàm chướng còn chưa tồn tại trên đời, trong mắt tu sĩ, phàm nhân chẳng qua chỉ là một lũ súc vật để họ tha hồ mổ thịt.”
Lý Phàm thoáng nhủ bụng, cũng không có bất kỳ hành động dư thừa nào.
Hắn đi theo Tống Hòa Tụng tiến vào trung tâm Ninh Nguyên thành.
Ở đây, năng lượng sự sống cũng càng tinh khiết hơn.
Thậm chí, nó dày đặc đến nỗi hiện ra một màu xanh lá mờ ảo, tạo nên những làn khói trôi lơ lửng, bị một cái cây lớn sinh trưởng ở đây chầm chậm hấp thụ.
Trên cành cây, có ba trái cây chín mọng nặng trĩu.
Chúng xanh ngát óng ánh, toả ra mùi thơm thoang thoảng khiến người khác không kiềm được mà thèm chảy nước miếng.
“Sư huynh, đây chính là Vãng Sinh Thọ Thụ.” Tống Hòa Tụng móc ra một con dấu lớn, ấn nhẹ về phía Vãng Sinh Thọ Thụ trước mặt.
Đồng thời, y khẽ quát trong miệng: “Xá!”
Dường như xung quanh Thọ Thụ có một vách ngăn mà mắt thường không nhìn thấy được.
Con dấu lớn và vách ngăn mạnh mẽ đụng vào nhau.
Hàng chục tia sáng tuôn ra từ trong con dấu lớn, ngay sau đó, chúng trườn lên khắp vách ngăn xung quanh Vãng Sinh Thọ Thụ như những con rắn bạc vậy.
“Xin sư huynh ra tay!”
Tống Hòa Tụng vừa ra sức ấn chặt để giữ vững con dấu lớn, vừa hô to.
Gân xanh nổi đầy trên trán, dường như y đang cực kỳ cố sức.
Thấy cảnh này, Lý Phàm cũng không chần chừ, vươn tay ra, một con dấu màu tím hiện lên ngay tức khắc.
“Cấp!”
Con dấu màu tím khắc lên trên vách ngăn vô hình.
Hàng chục con rắn tím phát sáng lập tức ùa ra từ trong con dấu.
Chúng đuổi theo những con rắn bạc phát sáng ban nãy.
Con nào cũng có mục tiêu, lần lượt ngấu nghiến từng con rắn bạc một.
Vài giây sau, khi những con rắn bạc hoàn toàn bị hấp thụ hết.
Hàng chục con rắn tím này phát ra ánh sáng mờ ảo.
Sau đó cấp tốc di chuyển.
Tạo nên một bức hoạ mây sét màu tím đầy trời trên vách ngăn vô hình kia.
Lúc này, Lý Phàm dựa theo nhắc nhở trong kí ức, đánh ra một tia Tử Tiêu Chân Lôi đặc trưng mà chỉ có người luyện “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết” mới có thể tạo ra được.
Sét tím chớp động liên tục.
Vách ngăn vô hình mở ra ầm ầm.
Lý Phàm vận chuyển Ngự Lôi Chân Quyết, dùng Tử Tiêu linh khí bao bọc lấy thân thể, rồi sải bước tiến vào bên trong.
Hắn đến bên dưới gốc Vãng Sinh Thọ Thụ này, ngẩng đầu lên ngắm nghía Thọ quả đang phát ra mùi hương ngây ngất kia.
“Đợt này chất lượng không tồi.”
“Chỉ một Thọ quả bé nhỏ như thế này thế mà có thể kéo dài tuổi thọ thêm ba trăm năm.”
Dựa theo phương pháp trong trí nhớ để phân biệt Thọ quả, Lý Phàm không khỏi thầm cảm khái vô cùng.
“Nghe nói, Thọ quả chất lượng cao còn có thể tăng tuổi thọ thêm hơn một ngàn năm.”
“Đáng tiếc, bởi vì sự xuất hiện của Tiên Phàm chướng, phương pháp nuôi dưỡng Thọ quả này hình như đã không còn tác dụng.”
“Nếu những Thọ quả này tồn tại đến đời sau, chắc chắn chúng sẽ là bảo vật vô giá.”
“Không biết, có cách nào mang Thọ quả này trở về thế giới thực hay không?”
Lý Phàm vừa suy nghĩ, vừa chầm chậm hái ba trái Thọ quả ở trên cây xuống, đặt vào trong một cái hộp ngọc chuyên dụng.
“Tiếp theo nên làm gì đây? Mang những Thọ quả này về tông môn? Hay mình nếm thử xem có hiệu quả như thế nào?”
Trong lúc nhất thời, Lý Phàm hơi do dự.
Theo lời của Trần Anh, tất cả thu hoạch trong Vẫn Tiên Cảnh đều chỉ tồn tại trong Vẫn Tiên giới mà thôi.
Muốn mang về thực tại thì cần phải thoả mãn những điều kiện đặc biệt.
Mà những điều kiện này, không cái nào giống cái nào, cần phải tự mình khám phá ra.
Thậm chí, cho dù là cùng một đồ vật, nhưng nếu có được nó trong tình cảnh và thời cơ khác biệt thì cũng sẽ dẫn đến những điều kiện không giống nhau.
Dường như điều này có liên quan đến nhân quả của vật phẩm.
Vả lại, mỗi lần tiến vào Vẫn Tiên Cảnh, vị trí xuất hiện đều không giống nhau.
Vậy nên, lần này mà bỏ lỡ, thì rất có khả năng sẽ mãi mãi bỏ lỡ.
Điều này khiến cho Lý Phàm không khỏi trở nên lo được lo mất.
Chỉ có điều, rất nhanh, Lý Phàm đã trở lại như thường.
“Những vật phẩm có giá trị càng cao thì điều kiện tương ứng với chúng cũng càng ngặt nghèo. Sao mình có thể mang chúng về hiện thực dễ như vậy cơ chứ.”
Sau khi cười phì trong bụng, Lý Phàm đã đưa ra quyết định.
“Vẫn nên quay về Tử Tiêu tông trước đã, xem có cơ duyên gì rồi tính tiếp.”
“Nhưng không biết, mình có kịp duy trì đến lúc đó hay không.”
Ngay sau đó, Lý Phàm rời khỏi vách ngăn bảo vệ của Vãng Sinh Thọ Thụ, chuẩn bị gọi Chương sư huynh quay về Tử Tiêu phái.
“Rầm!”
Chính vào lúc này, đột nhiên có một tiếng động lớn truyền ra từ trong Ninh Nguyên thành.
Tim Lý Phàm đập nhanh hơn một nhịp, hắn nhìn về phía vừa phát ra tiếng động.
“Xích Hà!” Tiếng kêu đau đớn của Chương Thiên Mạch truyền đến từ đằng xa.
“Ngươi muốn chết! Đừng mơ chạy thoát được!” Cùng với thanh âm hận thù đó của y, một tia sáng màu đen từ dưới đất phóng thẳng lên trời.
Ngay phía sau, Chương Thiên Mạch biến thành những tia sáng tím, đuổi theo sát sao.
Lý Phàm bỗng có dự cảm không lành.
Vội vàng chạy qua đó.
Tống Hòa Tụng cũng theo sát ngay phía sau.
“Sư huynh, bình tĩnh! Cẩn thận mắc bẫy!” Lý Phàm dùng thần thức truyền âm.
Nhưng Chương Thiên Mạch rõ ràng vô cùng tức giận, đã đánh mất đi lý trí.
Y không hề để tâm đến lời khuyên can của Lý Phàm.
Sống chết đuổi theo tia sáng màu đen đó.
Sau khi bay lên không trung, tia sáng màu đen đó đột nhiên dừng lại.
Gã ta nhìn xuống Chương Thiên Mạch tức giận thở hổn hển bên dưới, lộ ra một nụ cười mưu kế đã thành.
“Các vị đạo hữu, còn không mau hiện thân!”
Trong nháy mắt, có thêm ba người khác chợt xuất hiện bên cạnh bóng người màu đen.
Bọn chúng tạo thành một thế trận, vây chết Chương Thiên Mạch vừa đâm đầu thẳng vào.
“Chương sư huynh! Đã lâu không gặp!”
Bóng người màu đen đó cười khà khà, có vẻ vô cùng đắc ý.
Lúc này, Chương Thiên Mạch cũng biết mình đã trúng kế, sắc mặt trở nên âm trầm.
“Sư huynh? Ta quen biết ngươi sao?” Y nhìn chằm chằm vào kẻ đối diện một hồi, có chút nghi ngờ.
“Ngươi…” Bóng người màu đen dường như cảm thấy bản thân phải chịu sự sỉ nhục rất lớn, bỗng nhiên trở nên kích động:
“… Ỷ mình là Lôi linh căn, bèn không coi ai ra gì!”
“Ngay cả Sở Lương, người ngày xưa cùng ngươi bái vào sơn môn, sau đó bị người sỉ nhục một cách độc ác, ngươi cũng không nhận ra!”
Nghe thấy thế, Chương Thiên Mạch hình như đã nhớ ra.
Y giật mình, thất thanh thốt lên: “Ngươi là Sở Lương? Không thể nào!”
“Chẳng phải ngươi không có linh căn, không thể tu hành nên đã bị đuổi xuống núi rồi sao?! Sao bây giờ có thể có tu vi Trúc Cơ được?”
Chu Lương ngước mặt lên trời cười lớn: ”Không có linh căn thì không thể tu hành sao?”
“Đúng là như thế, nhưng đó đã là việc của trước kia rồi!”
Gã lộ ra vẻ mặt điên cuồng: “Hiện giờ, Tiên Tôn truyền tân pháp, ai ai cũng có thể tu hành.”
“Hơn nữa, tốc độ tu hành của bọn ta còn nhanh hơn bọn cổ hủ các ngươi nhiều!”
“Ngươi đường đường là Lôi linh căn, tu hành sớm hơn ta mười mấy năm, nhưng bây giờ chẳng phải vẫn cùng cảnh giới với ta sao!”
Chương Thiên Mạch lộ ra vẻ mặt vô cùng khó tin.
“Ai ai cũng có thể tu hành? Thật là nói dóc không biết ngượng!”
Chu Lương cười khẩy: ”Thật đáng thương. Một khi mất đi cái tư chất tu hành mà ngươi vẫn luôn tự hào ấy, thì ngươi còn thừa lại cái gì?”
Sau đó, gã hung hăng nhìn chằm chằm vào Chương Thiên Mạch: ”Khi xưa, ta quỳ trước cổng nhà ngươi ba ngày ba đêm, đến nỗi hai chân suýt nữa tàn phế.”
“Chỉ cầu xin ngươi có thể giúp ta được ở lại trong núi.”
“Thế nhưng, ngươi không những thờ ơ mà còn ra sức chế nhạo sỉ nhục ta.”
“Nỗi ô nhục ngày đó, hôm nay lấy máu của ngươi gột rửa nó đi.”
“Các vị đạo hữu, cùng nhau xông lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận