Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 392: Lĩnh ngộ bí mật của từ “loạn”

“Lúc này cũng không phải gấp. Chờ Hóa Hưu trở về Giải Ly Sơn Đỉnh, chờ đến khi Hoàn Chân nạp năng lượng hoàn tất trong vòng chín năm, thì đúng là lúc để làm việc này.”
“Còn về ‘Nó’ ở trên bầu trời châu Nguyên Đạo rốt cuộc là gì, có lẽ chỉ có thể chờ đến sau này trở thành Trường Sinh thiên tôn rồi, e rằng mới có thể đi sâu nghiên cứu.”
“Còn trước lúc đó, thì cứ tránh nó đi là được.”
Một mối tâm sự tạm thời đã kết thúc.
Kiếp này sắp đến hồi kết, Lý Phàm sắp xếp chỉnh lý lại tình hình hiện tại của mình.
Trong vòng hơn mười năm xây dựng trận pháp không ngừng nghỉ, Lý Phàm, người có bí thuật “Hóa Đạo Thần Nhất” cũng không hề bỏ bê những chuyện khác.
“Thiên Y Tiên Kinh” cuối cùng cũng được hắn đọc hết.
Từ trong quyển kiệt tác huy hoàng này, Lý Phàm cũng có thể mơ hồ cảm nhận được tư tưởng của Thiên Y.
Thiên Y cho rằng, vạn vật trên thế gian đều có thể chữa.
Cục đá, ngọn cây, chim chóc muông thú, con người, núi sông biển hồ, thậm chí là bản thân thế giới.
Ở trước mặt “y giả” chân chính, không hề có sự khác biển về bản chất.
Hành nghề y, từ nhỏ đến lớn, tổng kết, tiến bộ.
Kiên trì đến cuối cùng, thì có thể hoàn thành từ y nhân biến thành y thiên.
Tuy trong “Thiên Y Tiên Kinh” không có một câu nào đề cập đến phương pháp tu hành, nhưng trong từng hàng từng câu từng chữ, lại dường như ẩn chứa rất nhiều điều uyên thâm huyền bí.
“Chỉ tiếc là thiên phú của mình vẫn còn kém một chút. Nếu như là một thiên tài chân chính, chưa chắc đã không thể không lĩnh ngộ ra được một môn công pháp từ trong đó.”
“Có lẽ có thể thử lợi dụng người khác xem sao.”
Lý Phàm hơi híp mắt lại, một suy nghĩ lớn mật bỗng lóe lên trong đầu hắn.
Nhưng ngay lập tức lại bị hắn đè xuống.
“Thôi bỏ đi, rủi ro quá lớn.”
“Con người Thiên Y thần bí khó dò, nếu như bị y phát giác ra được trên thế gian có lưu truyền ‘Thiên Y Tiên Kinh’, nói không chừng sẽ tạo thành dị biến nào đó cũng nên.”
“Mình tự nghiên cứu vậy, cũng chỉ là tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.”
Kết hợp với những nhận thức trong Thiên Y Tiên Kinh về sinh linh, Lý Phàm cũng không ngừng tiến hành chỉnh sửa và hoàn thiện “Tạo Hóa Hồng Lô Công”.
“‘Di niệm vĩnh hằng’ của Thiên Dương chân nhân, vẫn còn một lần sử dụng cuối cùng. Hiện giờ vẫn chưa nắm chắc được việc sử dụng thành công, chờ đến khi tuổi thọ sắp tận thì lại thử một lần cuối cùng xem sao.”
“‘Vô Hạn Pháp’ của Trương Chí Lương, những năm này mình cũng dần lĩnh ngộ được tinh túy trong đó. Không ngừng bố trí trận pháp, trình độ trận pháp của mình có thể nói là tăng nhanh chóng mặt. Lý luận kết hợp với thực tế, hiện giờ các Trận pháp sư Nguyên Anh bình thường, trình độ chưa chắc đã đuổi kịp mình.”
“Còn có Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú và ‘Sinh Tử Huyền Công’, hai cái kết hợp, có thể nhanh chóng gia tăng sức mạnh của thần hồn. Tuy kể từ lần đầu thử nghiệm đến nay, vẫn đang trong quá trình khôi phục. Nhưng với mình, thì thứ không thiếu nhất chính là thời gian.”
Các tinh thể màu lam phát ra ánh sáng xanh lam trong thức hải.
Dưới sự hỗ trợ của thần thông bí thuật, tuy những gì Lý Phàm học là rất nhiều, nhưng lại không hề loạn.
“Ngoại trừ những thứ này đã nắm vững ra, còn có hai thứ khác cũng rất hữu dụng với mình.”
“Nghĩ đến đây, Lý Phàm lấy tay làm bút, viết một chữ “Loạn” ở giữa hư không.
Dường như có một năng lượng không tầm thường đang hội tụ về phía nét chữ.
Lý Phàm nhìn chăm chú vào những thay đổi đang diễn ra.
Chỉ tiếc là dường như linh ngộ vẫn chưa đủ, chữ “Loạn” sau cùng vẫn không thể chân chính thành hình.
Sau khi kiên trì một lúc, thì nó biến mất không còn dấu vết.
“Loạn...”
Tiện tay vung một đường Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm, quét sạch khí tức còn sót lại, Lý Phàm rơi vào trầm tư.
Chữ “Loạn” này, chính là Lý Phàm mô phỏng lại hòn đá chữ “Loạn” mà hắn thấy khi bị vây trong mê vực mới được sinh ra ngày trước.
Dựa vào việc phỏng theo chữ “Loạn” này, Lý Phàm mới có thể mở ra được thông đạo Mê Vực, thoát khỏi nơi đó.
Nhưng sau đó, Lý Phàm vẫn cứ luôn cảm thấy, chữ “Loạn” này tuyệt đối không chỉ đơn thuần là chìa khóa mở ra thông đạo đơn giản như vậy.
Cảnh tượng dị hóa kỳ lạ ở trung tâm Mê Vực chắc chắn là có liên quan đến nó.
“Nếu như có thể lĩnh ngộ được nó, không...”
“E rằng chỉ cần có thể khiến chữ ‘Loạn’ này lại một lần nữa xuất hiện, cũng sẽ thần thông không kém gì Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm này của mình rồi.”
Ngoại trừ chữ “Loạn” ra.
Còn có cảnh tượng ngũ hành hợp nhất, vụ nổ phá hủy tất cả, cùng với Thiên Huyền Tỏa Linh Trận “đảo ngược ngũ hành hợp nhất” mà Lý Phàm thấy trước đó không lâu nữa.
“Trước mắt Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm của mình, chỉ đơn thuần lấy ngũ hành tương sinh làm động lực.”
“Nhưng trên thực tế, ngũ hành luân chuyển, tự bản thân nó có thể sản sinh ra sức phá hoại mạnh mẽ.”
“Có lẽ có thể kết hợp sức mạnh hủy diệt mọi thứ này, để cải thiện tạo ra một phiên bản mới của Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm.”
Lý Phàm cảm nhận sức mạnh của ngũ hành ở trong đan điền, dần dần rơi vào trầm tư.
Ở Huyền Hoàng giới mà công pháp không thể đồng thời tu hành, sẽ không có sự tồn tại của thầy giỏi bạn tốt.
Tất cả những kiến thức tu hành đều là tài liệu trân quý, muốn có được thì phải trả cái giá tương ứng.
Mà những bí mật không lưu truyền thật sự kia, thì lại càng nằm sâu trong gác cao, không thể nhìn thấy.
Một giới tu tiên như vậy, Lý Phàm muốn có được sức mạnh vượt xa người khác, thì đều phải dựa vào chính bản thân mình từ từ lần mò, tự mình khám phá.
Tiếc là những chuyện thế tục còn chưa kết thúc, chỉ hai ngày sau, Lý Phàm đã bị truyền tin đánh thức.
Hóa ra là tin báo của Thích Bất Dịch gửi đến.
Đầu tiên là hỏi hắn nghỉ ngơi thế nào rồi, sau đó gọi hắn đến Thiên Tinh Biệt Viện một chuyến.
Lý Phàm không hề cắt đứt quá trình lĩnh ngộ, chỉ là chia ra một tia ý thức, khống chế nó tiến về phía trước.
“Tiếp theo đây, ngươi không cần phải liều mạng, đích thân tham gia vào việc xây dựng trận pháp nữa rồi.”
“Chỉ cần theo dõi phụ trách nghiệm thu là được.”
Thích Bất Dịch mỉm cười nói với Lý Phàm.
“Hợp tác làm việc với ngươi, chính là Hoàng Phủ Tùng. Đều là người quen cả, ngươi cũng cảm thấy tiện hơn.”
“Điểm tích lũy sẽ không ít hơn so với xây dựng trận pháp nhiều đâu, cũng vẫn có thể đảm bảo giữ được vị trí thứ hai của ngươi.”
“Theo lẽ thường, chức vụ này sẽ không giao cho những Trận pháp sư đang cạnh tranh trên bảng như các ngươi đâu. Chẳng qua là nếu là ngươi, thiết nghĩ những người khác cũng sẽ không bàn tán gì nhiều đâu.” Nàng ta nói, đưa Đốc Thiên Lục mới cho Lý Phàm.
Đốc Thiên Lục và Độn Thiên Toa trước đó khi rời khỏi Ngũ Hành động thiên đã giao nộp lại, lần này thì lại khác với lần trước.
Không có thông tin phân bố của các loại vật tư, chỉ có bản đồ sơ bộ địa danh các châu ở Huyền Hoàng giới mà thôi.
Nó rất giống với hình ảnh thu nhỏ được nhìn thấy trong không gian của pháp trận truyền tống khi đi những nơi xa.
“Những chi tiết liên quan đến công việc và người đồng hành, đều có thể xem được qua Đốc Thiên Lục.”
Thích Bất Dịch vẫn rất tận tâm và làm tròn trách nhiệm giảng giải cho Lý Phàm.
Lý Phàm vốn đang dành phần lớn tâm trí vào việc lĩnh ngộ thần thông, chỉ liếc nhìn một lượt rồi gật đầu cứng ngắc.
Thích Bất Dịch thấy vậy, chỉ thầm cảm thán một câu trong lòng: “Hắn ngày càng yếu dần rồi.”
“Xem ra thật sự cách thời gian tạ thế không xa nữa. Cũng không biết những bảo vật kéo dài tuổi thọ kia bao giờ mới có thế đưa được đến đây.”
Sau khi cáo biệt Thích Bất Dịch, Lý Phàm liên lạc với Hoàng Phủ Tùng thông qua Đốc Thiên Lục.
Giọng điệu của bàn tử cũng ngày càng trở nên khách sáo hơn.
Sau khi hai người tập hợp ở quảng trường truyền pháp của châu Thiên Thần, thông qua truyền tống trận đi đến châu Lan Lâm nơi Thiên Huyền Tỏa Linh Trận sắp sửa hoàn thành.
Châu này nằm ở cực Nam của Huyền Hoàng giới, tương đối xa xôi.
Phải chuyển trạm giữa đường mấy lần mới tới nơi.
Phải xuyên qua không biết bao nhiêu là Tường chắn sương trắng, điều này khiến Lý Phàm vốn đã dần già đi nay lại càng thêm mỏi mệt.
Đôi mắt trông vẩn đục, đờ đẫn vô thần.
Tuy trên thực tế Lý Phàm vẫn đang đắm chìm trong việc lĩnh ngộ thần thông, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được người ngoài hiểu lầm hắn.
Ít nhất thì Hoàng Phủ Tùng cũng có chút lo lắng sợ hãi, sợ rằng Lý Phàm này đúng lúc chết bên cạnh mình.
“Ha ha, chút nữa đạo hữu chỉ cần nghỉ ngơi là được.”
“Mọi chuyện còn lại cứ giao cho ta.”
Hoàng Phủ Tùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận