Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 727: Chân Tiên không tên họ

Bản tôn Lý Phàm lúc này mới lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chí bảo Tiên Minh Thiên Huyền Kính quả nhiên có liên quan với Huyền Thiên giáo.”
Ngay lập tức miêu tả lại cảnh phân thân dùng bí pháp ‘Tru Huyền’ cảm ứng được.
Khương Ngọc San nghe vậy cau mày nói: “Ba tiếng vang ting, đây đã là cảnh báo tồn tại cấp bậc cao nhất trong Huyền Thiên giáo rồi. Xem ra Thiên Huyền Kính gì đó này thật ra là Huyền Thiên Kính năm đó.”
Liễu Tam lại lộ vẻ khó hiểu: “Tên chỉ đổi chỗ trước sau, có ý nghĩa gì? Nếu như nói vì ẩn giấu lai lịch bản thân thì có thể thay một cái tên hoàn toàn không liên quan mà. Huống chi tử địch của Huyền Thiên giáo thập tông Tiên đạo hiện giờ đã sớm hôi phi yên diệt, căn bản đâu cần thiết che giấu tai mắt người khác?”
Khương Ngọc San lắc đầu giải thích: “Không phải chỉ là thay tên đơn giản như vậy. Ta từng nghe nói Huyền Thiên Bảo Kính lai lịch bí ẩn. Chiếu rọi vạn vật thế gian, có uy năng vô thượng. Năm đó trong thập tông Tiên đạo từng có suy đoán, kính này có lẽ không phải là đồ vật bản thổ của Huyền Hoàng giới mà có thể đến từ Tiên giới.”
Ánh mắt Lý Phàm cứng lại.
Mà Phương Tái Tế vốn vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào ‘Mâm đá tận cùng’ nghiên cứu cũng thình lình ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ngọc San: “Tiên giới?!”
Hắn thất thanh nói.
Khương Ngọc San phối hợp điềm tĩnh nói: “Không phải chuyện khó mà suy đoán gì. Chủ nhân Huyền Thiên giáo, Bán Bộ Chân Tiên ‘Huyền Thiên Vương’ trước khi phi thăng trên người không có pháp bảo nào tương tự như kính. Nhưng sau khi hắn trở về từ thông đạo thăng tiên, trên người lại nhiều thêm một món bảo bối như thế. Trong quá trình hắn lấy thân thể Bán Tiên quét ngang Huyền Hoàng giới sáng lập Huyền Thiên giáo, Huyền Thiên Bảo Kính cũng có tác dụng cực kỳ quan trọng.”
“Nếu không cũng không đến mức cho dù sau khi Huyền Thiên giáo diệt vong, thập tông Tiên đạo vẫn thèm nhỏ dãi nó, cố kỵ không thôi, thậm chí không tiếc mở ra treo thưởng một buổi quả vị Trường Sinh.”
“Mà tu vi đến cảnh giới Chân Tiên, tên húy của bản thân một người đại biểu cho lực lượng nào đó.”
Không biết nhớ ra điều gì, Khương Ngọc San rơi vào trong trầm mặc ngắn ngủi.
Lý Phàm đúng lúc hỏi: “Lời này của Khương trưởng lão nói như thế nào?”
“Trước khi tiên lộ chưa tuyệt, trong lịch sử Huyền Hoàng giới từng có không ít tu sĩ thành công độ kiếp phi thăng. Thậm chí còn có số là trưởng bối tông môn thập tông Tiên đạo. Nhưng khi người đến sau muốn kể lại, tìm đọc về những Chân Tiên này...”
“Lại phát hiện những ghi chép có quan hệ với bọn họ đều tự mình biến mất.”
“Không chỉ ngay cả toàn bộ sự tích của bọn họ năm đó đều không tìm được bất cứ ghi chép nào, thậm chí tên của bọn họ cũng không cách nào bảo tồn.”
“‘Chân Tiên vô danh’. Hoặc là nói sau khi hoàn thành lột xác Chân Tiên, bọn họ đã trở thành tồn tại chúng ta hoàn toàn không thể lý giải.”
Hai tu sĩ Hợp Đạo Liễu Tam và Phương Tái Tế nghe thấy những lời này đều mắt đầy khiếp sợ.
“Trách không được năm đó ta đi khắp Huyền Hoàng giới đều chỉ nghe nói thượng cổ có tiên, nhưng xưa nay không biết tên họ của tiên.” Phương Tái Tế bừng tỉnh nói.
Khương Ngọc San nói tiếp: “Chân Tiên như thế, pháp bảo Chân Tiên cũng thế. Tuy pháp bảo không bằng Chân Tiên, tên thật không hiện thế gian. Nhưng chắc hẳn cũng đối ứng một loại lực lượng quy tắc nào đó. Từ ‘Huyền Thiên’ đến ‘Thiên Huyền’ hẳn tồn tại biến hóa kỳ diệu không muốn người biết.”
Lời này nói xong, ba người còn lại đều bị lực lượng Chân Tiên trong truyền thuyết chấn động, trong lúc nhất thời rơi vào trong trầm mặc.
Không lâu sau, vẫn là Phương Tái Tế phản ứng lại trước nhất: “Thiên Huyền Kính là pháp bảo Chân Tiên, như vậy tái sinh thể của nó chẳng phải tương đương với nửa món tiên khí?”
Vẻ mặt lập tức vì kích động mà đỏ lên, hắn nắm chặt ‘Mâm đá tận cùng’, chạy vụt đi không còn tung tích.
“Tông chủ yên tâm, ta đi bế quan nghiên cứu kỹ càng nó ngay! Không có kết quả, đời này ta sẽ không ra ngoài!”
Bóng dáng biến mất không thấy, âm thanh lại vẫn không ngừng vang vọng.
Lý Phàm khẽ lắc đầu, sau đó cảm ơn Khương Ngọc San: “Khương trưởng lão không hổ là chân truyền của thập tông Tiên đạo, bác văn cường thức, hiểu sâu biết rộng. Bí ẩn Chân Tiên bậc này ta chưa từng nghe nói qua.”
Liễu Tam cũng cảm thán nói: “Nghĩ rằng Dược Vương tông chúng ta đã được coi như tông môn trung đẳng. Lại biết rất ít việc này như vậy.”
Khương Ngọc San lại có phần khinh thường, giọng nói chói tai như kim loại ma sát nói: “Chẳng qua là đề tài câu chuyện khi rỗi rãi thôi. Suy cho cùng tiên lộ đã bị cắt đứt rất lâu, tiên nhân gì đó giống như là thần thoại truyền thuyết trong miệng phàm nhân, xa không thể chạm.”
Nàng nhìn phương hướng Phương Tái Tế biến mất lại đột nhiên nói: “Ta phải đi trông chừng hắn. Nếu không chờ hắn có kết quả đi ra sợ là phải qua trăm năm.”
“Ha ha, cũng không đến mức đó chứ. Lão Phương hắn vẫn tương đối đáng tin...” Liễu Tam nói, lại phát hiện thân hình Khương Ngọc San đã hóa thành một đường hắc tuyến đi xa.
Trong nháy mắt cũng nóng nảy: “Ngọc San, chờ ta với!”
Thậm chí đều không có cáo biệt với Lý Phàm đã đuổi theo.
Trong sân phút chốc cũng chỉ còn lại một mình Lý Phàm.
“Chân Tiên không tên họ à...” Không để ý rời đi ba người, Lý Phàm chỉ nhớ lại cách nói của Khương Ngọc San, trong lúc nhất thời lâm vào trong hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, hắn mới từ trong mơ màng lấy lại tinh thần.
“Thăm dò sương trắng sắp kết thúc, Thiên Huyền Kính không lâu sau sẽ hoàn thành lột xác...”
“Bây giờ Vạn Tiên Minh đang ở thời kỳ mấu chốt của biến đổi, không thích hợp ra ngoài. Cứ ở trong Trường Sinh cốc này an tâm chờ biến hóa đến là được.”
“Hạn chế vào của Vẫn Tiên cảnh đã sớm giải trừ, nhưng lúc trước đều ở trong mê vực thăm dò, vì thế không có thời gian vào lại.”
“Ngược lại có thể nhân cơ hội này thăm lại Thiên Kiếm tông.”
Trầm ngâm một lúc, Lý Phàm đã quyết định.
Song trước khi tiến vào Vẫn Tiên cảnh, hắn lại lặng yên không tiếng động đi dạo một lượt Trường Sinh cốc và Thú Chủng giới.
Trong Trường Sinh cốc, phần lớn đệ tử Dược Vương tông tỉnh lại đều đã ra ngoài. Chỉ vị trí then chốt có đệ tử coi giữ.
Mà ở trong Thú Chủng giới, Lý Phàm thấy được mấy bóng dáng quen thuộc.
Đúng là đám người Tiêu Phàm, Tô Trường Ngọc, Tô tiểu muội của Ly giới.
Thần thức đảo qua dưới tình huống bọn họ không hề hay biết, Lý Phàm phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Đời này tuy không quản bọn họ quá nhiều.
Nhưng dù sao cũng đã trao tặng phương pháp tu hành, không có quá nhiều hạn chế với bọn họ.
Hiện giờ đã mười mấy năm qua đi, dựa theo thiên phú bọn họ biểu hiện ra mấy đời trước, thế nào cũng phải có người đột phá đến cảnh giới Kim Đan mới phải.
Nhưng lúc này đây...
Tiến độ của bọn họ lại chỉ tàm tạm.
Diệp Phi Bằng đồng tu tam pháp công pháp, luyện thể, Thú Hồn châu có cảnh giới cao nhất lại cũng chỉ miễn cưỡng Trúc Cơ trung kỳ.
Tô tiểu muội, Tô Trường Ngọc tu hành công pháp vừa đột phá Trúc Cơ kỳ không lâu. Kỳ vật thiên địa tự nhiên đều là Dược Vương tông cung cấp. Ba năm buôn bán Trường Sinh đan, bảo khố tông môn của Dược Vương tông cũng ngày càng dồi dào.
Mà Tiêu Hằng không chọn phương pháp tu hành, lựa chọn kết nối với Thú Hồn châu Đế quốc càng đã triệt để buông xuôi. Không có lòng tiến thủ.
Cả ngày lấy dáng dấp của Giáp thần thú làm mưa làm gió trong Thú Chủng giới.
“Tuy tốc độ tu luyện của bọn họ vẫn nhanh hơn ta không ít, nhưng lại hiển nhiên không phải mức độ vốn có của bọn họ.”
“Linh khí dần mất sao...”
Lý Phàm như có điều suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận