Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1188: Đột nhiên vận mệnh đổi

“Đại Khải...”
Vị tu sĩ của Thái Diễn tông khẽ nheo mắt, trong đó dường như có ánh sáng không ngừng chớp nháy.
“Đại Huyền?”
“Hửm?”
Không biết hắn đã nhìn thấy cái gì, giọng điệu trở nên vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tôn Nhị Lang: “Chẳng qua chỉ mới mấy năm, đã xuất hiện thay đổi lớn như vậy rồi sao? Chuyện là thế nào vậy chứ?”
Tôn Nhị Lang mờ mịt, không biết đối phương đang nói gì.
“Thú vị, đi theo ta.” Tu sĩ Thái Diễn tông tỉ mỉ đánh giá Tôn Nhị Lang, mở lời.
Nói đoạn, thân hình của hắn loáng cái đã trở nên trong suốt.
Dưới chân hiện ra một con đường huyền ảo màu bạc, dẫn thẳng vào trong núi.
Tôn Nhị Lang hóa thành một luồng sáng, đi sát phía sau.
Sau khi bọn họ vào trong núi, con đường màu bạc cũng biến mất.
Thậm chí cái hố đất lúc trước Tôn Nhị Lang đào trên núi Thái Huyền đã biến mất giờ lại xuất hiện lại.
“Ta tên Y Thuật, bộ xương cốt ngươi mang về là tộc huynh của ta.”
Vừa đi, vị đệ tử Thái Diễn tông kia vừa nói với Tôn Nhị Lang.
“Năm đó các đại kiếp pháp không thể cùng tu, Tiên Phàm Chướng đồng loạt kéo đến, tộc huynh của ta buộc phải rút lui, tránh nạn trong tiểu thế giới người phàm, tuy từ đó vô duyên với tiên đạo, nhưng cũng thành tựu vị trí Đế Tôn phàm nhân. Có thể nói là theo dòng vận mệnh.”
“Mấy ngàn năm không gặp, lần nữa trùng phùng lại là cảnh tượng thế này. Tuy ban đầu lúc chia ly đã sớm đã có dự tính. Có điều...”
“Tạo hóa trêu ngươi mà!”
“Cảnh tượng mô phỏng hư huyễn, vẫn khác với cảnh tượng thực tế!”
Y Thuật thầm than một tiếng, im lặng trầm mặc.
“Mô phỏng? Cảnh tượng thật sự?” Tôn Nhị Lang nhạy bén nắm bắt được hai từ mấu chốt trong lời nói của Y Thuật.
“Thái Diễn tông này, thời thượng cổ dùng thuật thôi diễn để danh chấn thiên hạ. Mô phỏng, khác biệt mà hắn nói, lẽ nào chính là tương lai trong sự thôi diễn của họ?”
Đi sâu xuống lòng đất, đợi đến khi cảnh tượng trước mắt hiện ra lần nữa, đã là trên trời cao cao cao vút.
Màu trời xanh thẳm trong vắt như gương, bên dưới ruộng vườn phì nhiêu nối liền thiên lý.
Tôn Nhị Lang có thể quan sát vô cùng rõ ràng, nơi đây có hằng hà sa số khí tức của người phàm.
Còn Y Thuật lại bay vào khoảng không phía trước.
Tôn Nhị Lang nhanh chóng đuổi theo, trong lòng đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
Bởi vì từ sau khi bước vào tiểu thế giới này, Y Thuật dường như đã xảy ra một vài thay đổi.
Nhưng nhất thời, Tôn Nhị Lang lại không nói ra được rốt cuộc là thay đổi ở đâu.
“Không cảm nhận được nguy hiểm gì, vả lại sư tôn chắc chắn sẽ không hại ta...” Tôn Nhị Lang kìm nén nghi ngờ trong lòng, tiếp tục đuổi theo.
Qua không bao lâu, trong tầm nhìn đang là không trung mênh mông của Tôn Nhị Lang, đột nhiên xuất hiện một tòa thành trì trôi nổi trên không trung.
Bên ngoài thành trì, được bao phủ một lớp vách thủy tinh trong suốt. Bởi vì có sự tồn tại của vách thủy tinh này, cho nên trước đó Tôn Nhị Lang mới không phát giác được tòa thành trì trên trời này.
“Quả nhiên có chút thủ đoạn, thành trì lớn như vậy, lại có thể cách tuyệt hoàn toàn.” Trong lòng Tôn Nhị Lang thầm suy tính.
Lúc này cuối cùng Y Thuật đã mở lời: “Thái Huyền giới vốn là thế giới do Thái Huyền tông chúng ta mượn sử dụng. Tiên phàm cách biệt, để không làm phiền đến người phàm ở thế giới này, cho nên bọn ta đã kiến tạo vách thủy tinh này.”
Đối với chuyện làm phiền đến người phàm mà Y Thuật nói, Tôn Nhị Lang có hơi khó hiểu.
Có điều cũng không phản đối trực diện, chỉ khẽ gật đầu.
Xuyên qua vách thủy tinh trong suốt, chính thức bước vào trong Thái Diễn tông.
Khoảnh khắc chân chạm đất, Tôn Nhị Lang đột nhiên cảm giác được, ở đây dường như có vô số đôi mắt đang nhìn dồn về phía mình.
Trong số đó có không ích khí tức của cường giả.
Tôn Nhị Lang thầm kinh ngạc: “Thực lực của Thái Diễn tông được bảo tồn quá hoàn hảo, thế mà còn có nhiều tu sĩ như vậy? Bọn họ làm thế nào ứng phó việc không thể đồng tu pháp đây?”
Đi sâu vào trong thành, cảnh giác lạ lùng trong lòng Tôn Nhị Lang càng ngày càng nồng đậm.
“Ở đây yên tĩnh thật đấy. Không hề giống một toàn thành trì tràn ngập sinh khí thông thường.”
“Vả lại...”
Chân Tôn Nhị Lang khựng lại.
Cuối cùng hắn đã phát hiện cảm giác lạ lùng trong lòng từ đâu mà đến.
Tu sĩ Thái Diễn tông ở đây, giống như thụ nhân trong Linh Mộc giới, tuy diện mạo khác nhau, nhưng đều tỏa ra khí tức tương đồng.
Giống như vô số thân thể này là của cùng một người!
Tôn Nhị Lang tuy kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, cũng không hồ tư loạn tưởng trong lòng, mà mở miệng hỏi thẳng: “Y tiền bối, Thái Diễn tông các ngươi...”
Y Thuật dường như đã nhìn ra được nghi ngờ trong lòng Tôn Nhị Lang, mỉm cười: “Đợi lát nữa sau khi gặp Trần sư huynh, ngươi tự nhiên sẽ hiểu tất cả. Có điều tiểu lang quân yên tâm đi, Thái Diễn tông bọn ta trước nay ân oán phân minh. Ngươi trả lại hài cốt của đệ tử Thái Diễn tông, xem như có ân với tông môn.”
“Tuy chuyện kết minh mà ngươi nói, chưa chắc có thể thực hiện, nhưng an nguy của bản thân ngươi, thì tuyệt đối không cần lo lắng.
Tôn Nhị Lang chẳng ừ hử gì, nuốt lời bên miệng lại vào trong.
Đi theo Y Thuật vào trong trung tâm thành trì giữa không trung, bên trong một toàn kiến trúc tinh thể trong suốt màu xanh lam.
Giống như nhìn thấy vô số hình ảnh bản thân cùng lúc bước vào, đợi đến sau khi Tôn Nhị Lang bừng tỉnh trừ trong ảo giác, một nam tử tóc dài đến eo, gương mặt cực kỳ anh tuấn không biết tự lúc nào đã đứng trước mặt hắn.
“Trần sư huynh.” Y Thuật chấp tay.
“Y Hành cũng là vì chấn hành nhiệm vụ tông môn nên mới đi đến Thái Huyền tiểu thế giới. Năm đó hắn là vì tư chất, mãi vẫn không bước vào được cửa tu hành, canh cánh mãi trong lòng...”
“Hiện giờ thời thế đổi thay, cái gì mà nội môn, ngoại môn sớm đã thành lời nói đùa. Cứ để Y Hành quay về đi.”
Trần sư huynh, cũng chính là Thái Diễn tông Trần Thiên Hải mà Lý Phàm từng gặp mặt một lần, ngữ khí nhàn nhạt nói.
“Đa tạ sư huynh.” Y Thuật hành lễ vô cùng trịnh trọng.
Sau đó thân hình hóa hư vô, biến thành tinh quang màu xanh lam, tan biến bặt tăm.
Lúc này Trần Thiên Hải mới nhìn về phía Tôn Nhị Lang.
Một lời thốt ra như phá thạch: “Theo quỹ đạo vốn có, ngươi, Tôn Nhị Lang, sau nhiều lần rời núi cần tiên nhưng không có kết quả, đã triệt để buông bỏ, lấy vợ sinh con. Sau bảy năm, vì bất mãn yêu cầu quá quắt của tri phủ mới đến mà phẫn nộ giết người. Sau đó cùng với bằng hữu là Vương Huyền Bá chiến núi làm vương, gây họa cho dân.”
“Khuấy động phong ba mười năm hơn, cuối cùng bị đại quân triều đình tiêu diệt trọn ổ. Ngươi và Vương Huyền Bá tử chiến không lui, bị loạn đao phân thay.”
Tôn Nhị Lang nghe thấy “vận mệnh” thuộc về mình từ trong miệng đối phương, không khỏi nhướng mày.
“Nhưng mà hiện tại, mọi thứ đã khác.”
“Tương lai của ngươi...”
Bóng dáng Trần Thiên Hải biến thành màu xanh lam hư ảo.
Chỉ là sau chốc lát, lại biến trở lại nguyên dạng.
“Diệu thay! Biến số chi ngoại!”
“Thánh triều khởi à...” Trong mắt Trần Thiên Hải nhuốm tia sáng kỳ dị.
“Trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, đã có thể tảo thành biến chuyển lớn như vậy...”
Hắn lẩm bẩm trong biến, giống như đã phát hiện chuyện khiến người ta cực kỳ hưng phấn.
“Ngươi có biết, lai lịch của vị sư tôn đó của ngươi không?” Trần Thiên Hải hỏi.
Tôn Nhị Lang chỉ bình tĩnh nhìn Trần Thiên Hả.
“Đúng rồi, đừng nói ngươi không biết. Cho dù ngươi biết, e rằng cũng sẽ không biết nên nói sao, cũng nói không thành lời được.” Trần Thiên Hải lộ ra nụ cười khó hiểu.
Trong lòng Tôn Nhị Lang đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.
“Ể, đợi đã, công pháp tu hành của ngươi...” Trần Thiên Hải quan sát Tôn Nhị Lang rồi đột nhiên thốt lên, có chút kinh ngạc bất định.
“Là ‘Tọa Sơn Quyết’ của Thần Mộc tông?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận