Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 216: Cùng ngồi luận võ đạo

Tin tức chiêu mộ chỉ viết kết bạn đi Cửu Sơn châu.
Còn mục đích cụ thể của chuyến đi thì không được nói tới.
Rõ ràng là kiểu muốn hiểu sao thì hiểu.
“Hiện giờ đã vừa đến năm 10 sau Lưu Điểm, mình chưa nên đi vội.” Lý Phàm thầm nghĩ bụng.
“Chờ đến năm 11 sau Lưu Điểm, Vân Thủy thiên cung mở ra, để xem phân thân có thể lấy được môn công pháp nào từ Tần Đường hay không đã.”
“Sau đó, lại để cho phân thân đi một chuyến.”
Quyết định xong, Lý Phàm tạm thời ném việc này ra sau đầu.
Mặt khác, hắn lân la dò hỏi, thỉnh giáo Giang Chính Tịch của Diễn Võ đường về phương pháp nâng cao năng lực thực chiến.
Sở dĩ Lý Phàm làm như vậy, không chỉ vì tăng chiến lực thực tế của chính mình, mà chủ yếu còn vì muốn sớm ngày đánh bại Chương Thiên Mạch của Tử Tiêu tông ở Vẫn Tiên Cảnh để xem thử sau đó có thể đến nơi khác hay không.
Đúng vậy, Lý Phàm phát hiện bản thân mình đã bị nhốt trong Ninh Viễn thành ở Vẫn Tiên Cảnh.
Kiếp này, hắn đã thử vào Vẫn Tiên Cảnh ba lần rồi.
Thế mà thời gian và không gian “đăng nhập” lại vẫn y như cũ không hề thay đổi, đều là thời điểm đi cùng Chương Thiên Mạch đến Ninh Viễn thành thu Thọ quả.
Vì để thoát khỏi cục diện này, Lý Phàm đã thử ba cách khác nhau.
Lần đầu tiên, hắn giả chết theo “cốt truyện” có sẵn, sau đó thừa dịp đám người Chương Thiên Mạch và Tống Hòa Tụng đại chiến, không ai chú ý đến mình mà lặng lẽ rời khỏi Ninh Viễn thành.
Đáng tiếc, hắn còn chưa đi xa thì đã bị Chương Thiên Mạch đuổi kịp.
Y hô to ma ngoại đạo, cuối cùng dùng một tia Tử Tiêu thần lôi đánh chết Lý Phàm.
Lần thứ hai, Lý Phàm trực tiếp phản bội. Âm thầm truyền âm cho Tống Hòa Tụng, nội ứng ngoại hợp, cùng nhau tập kích Chương Thiên Mạch.
Tuy Chương Thiên Mạch thân bị trọng thương nhưng đám người Lý Phàm lại không biết phải làm xử lý viên kim đan màu tím trong cơ thể của y ra sao. Đợi khi Chương Thiên Mạch niết bàn thành công, thực lực tăng mạnh, y dễ dàng đánh chết đám người Lý Phàm.
Lần thứ ba, Lý Phàm dứt khoát lấy cớ nói không đi Ninh Viễn thành, muốn trở về tông môn. Ai ngờ, Chương Thiên Mạch thay đổi sắc mặt, không nói hai lời đã động thủ. Lý Phàm chiến đấu một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy kết cục thất bại.
Nhiều lần đều thất bại như thế, thật sự rất khó chịu.
Chính mình xác thực không phải đối thủ của Chương Thiên Mạch.
Mà trong Vạn Tiên Minh, thủ đoạn giúp tu sĩ tăng chiến lực lên thì lại bị bảo mật vô cùng nghiêm ngặt.
Với cấp bậc quyền hạn cấp mười của mình, Lý Phàm vẫn chưa thể nào tìm ra phương pháp mong muốn.
Vì thế, hắn chỉ đành đi hỏi thử Giang Chính Tịch của Diễn Võ đường xem sao chứ không mấy hi vọng.
Thật vậy, câu trả lời của y cũng không nằm ngoài dự đoán của Lý Phàm: “Các loại bí pháp của Diễn Võ đường đều bị quản lý nghiêm, không thể truyền ra ngoài được.”
“Xin thứ lỗi, việc này ta quả thật bất lực.”
Lý Phàm vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi nên cũng không mấy thất vọng, vẫn lễ phép nói lời cảm tạ.
Thế nhưng, chẳng biết có phải vì tò mò hay cẩn thận, qua một lúc, Giang Chính Tịch lại gửi tin nhắn, hỏi: “Không biết tại sao đạo hữu lại muốn tăng cường chiến lực? Ta thấy đạo hữu là trận pháp sư mà, quan tâm phương diện này làm gì? Hay chẳng lẽ đạo hữu có kẻ thù?”
Lý Phàm hơi rùng mình, tuy vậy, hắn cũng không hốt hoảng, đáp: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là ta có một vị bằng hữu, mỗi lần luận bàn ta đều không thắng được y nên tâm lý hơi mất cân bằng mà thôi.”
“Thật ra, chuyện đề cao chiến lực cũng không phải chính yếu, quan trọng là ta muốn tìm cách đánh bại y một lần mà thôi.”
Một lát sau, Giang Chính Tịch hồi âm: “À, hóa ra là như này. Ai cũng có tâm lý hiếu thắng cả, ta đã hiểu rồi.”
“Tuy ta không thể giúp đạo hữu tăng lực chiến của bản thân lên, nhưng chuyện đánh bại đối thủ này, ta lại có một ý tưởng.”
Lý Phàm tỏ ra hăng hái: “Xin đạo hữu chỉ giáo!”
“Diễn Võ đường chúng ta có một phân khu chuyên dụng tên là “Cùng Ngồi Luận Đạo” trong Thiên Huyền cảnh.”
“Dựa vào khả năng tính toán mạnh mẽ của Thiên Huyền kính, nó có khả năng mô phỏng lại quá trình đối chiến giữa hai tu sĩ, chỉ cần hai bên nhập vào những thông số như cảnh giới, công pháp, thần thông, bí thuật,… vào là được.”
“Cũng không cần phải nhập cụ thể nội dung công pháp, chỉ cần mô tả hiệu quả và biểu hiện thực tế của công pháp trong quá trình đối chiến là được.”
“Dựa trên mức độ mạnh yếu của những thông số đầu vào, Thiên Huyền kính sẽ tạo ra những “luận đạo giả giả lập” có thực lực khác nhau.”
“Sau khi sáng tạo ra “luận đạo giả” cho riêng mình, đạo hữu không chỉ có thể sáng tạo thêm một bản sao của bản thân để đối chiến với “luận đạo giả” này.”
“Mà còn có thể tham gia vào các trận chiến với những “luận đạo giả” của những tu sĩ khác.”
“Đây cũng chính là cùng ngồi luận đạo.”
“Đương nhiên, Thiên Huyền kính cũng sẽ chỉnh sửa thực lực của những “luận đạo giả” sao cho phù hợp với thực tế, chứ không có thể loại phóng đại như tu sĩ Kim Đan mà có thể tiện tay xé rách không gian được.”
Nghe thế, Lý Phàm cảm thấy vô cùng hứng thú.
Hắn không khỏi hỏi: “Chỉ có tu sĩ của Diễn Võ đường mới có thể sử dụng chức năng này hay sao? Nếu ta muốn dùng thì có cách nào không?”
các ngươi hay dùng à? Nếu ta muốn dùng thì có cách nào không?”
Giang Chính Tịch lập tức trả lời: “Ha ha, tuy rằng người ngoài không thể truy cập được vào phân khu này, nhưng nếu được người trong cuộc mời thì vẫn có thể sử dụng.”
Nói xong, y gửi qua một biểu tượng có hai màu đen trắng giao nhau.
Có hai bóng người ngồi ở hai cực trái phải, chính giữa có một dòng chữ cổ có vẻ cổ xưa.
Lý Phàm dùng thần thức chạm vào, sau đó nhận được nhắc nhở của Thiên Huyền kính.
“Đã tải “Cùng Ngồi Luận Đạo”, người mời: Giang Chính Tịch, Vạn Tiên đảo.”
“Tu sĩ Lý Phàm, bạn đã kích hoạt chức năng “Cùng ngồi luận đạo”.”
“Bạn được tặng một cơ hội sáng tạo “luận đạo giả” miễn phí và ba cơ hội đối chiến với người khác.”
“Sau này, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể xem và sử dụng chức năng Cùng Ngồi Luận Đạo.”
Lý Phàm nhạy bén nhận ra hai từ “tặng” và “miễn phí”, tức khắc đoán được kịch bản hút máu quen thuộc.
Có điều, Lý Phàm hiện giờ có thể nói là giàu sụ, chẳng quan tâm đến chuyện tiêu hao chút điểm cống hiến như thế này.
Hắn yên lặng mở “Cùng Ngồi Luận Đạo” ra.
Chỉ một thoáng, hàng loạt tin tức lơ lửng đập vào mắt hắn.
“Hợp đạo cảnh Triệu sư tỷ đệ nhất thiên hạ! Một người một kiếm, uy áp Đại Đạo tông, tuyên cổ bất bại! Không phục tới chiến!”
“Nguyên Anh cảnh Thiên Hoang Đế trung niên, uy trùm vạn cổ, vô địch đương đại, đã thắng 33 lần liên tiếp, hoan nghênh các vị đạo hữu đến khiêu chiến!”
“Nguyên Anh cảnh Thiên Diệp Đế trung niên, mưu kế vô song, người mang Thánh thể, không thua gì Thiên Hoang Đế!”
“Hóa Thần cảnh Lan An, Tiên chi đỉnh, tiếu ngạo thế gian, thấy ta như thấy trời! Luận đạo giả mới sáng tạo, một chữ “mạnh”, vô địch!”
“Hợp Đạo cảnh Vũ Lam tiên tôn hoan nghênh các vị “luận đạo giả” “chân thực” đến khiêu chiến. Phiền các vị “luận đạo giả” đến từ những tiểu thuyết hư cấu tránh ra xa xa giùm, có được không? Cả ngày thủ dâm tinh thần không chán hay sao? Ta sẽ không chấp nhận đâu.”
Lý Phàm xem qua những tin tức này, không khỏi đớ người.
Hóa ra, đại đa số “luận đạo giả” những tu sĩ khác tạo ra đều là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết.
Chẳng hạn như vị Triệu sư tỷ Đại Đạo tông kia, Lý Phàm cũng biết, đây chẳng phải nhân vật chính trong “Thượng Cổ Tu Hành Bí Sử” bản thân hắn từng đọc hay sao?
Quyển tiểu thuyết này được viết theo ngôi thứ nhất, nói về quá trình vị Triệu sư tỷ này, từ một đệ tử ngoại môn, thông qua đủ loại thí luyện, từng bước trở thành đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền, rồi cuối cùng thành chưởng môn của Đại Đạo tông.
Không ngờ độ hot của vị Triệu sư tỷ này lại cao đến vậy.
Trong “Cùng Ngồi Luận Đạo”, chỉ cần liếc mắt thôi là đã thấy có vài chục “luận đạo giả” được tu sĩ khác sáng tạo dựa trên nguyên mẫu của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận