Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 684: Thiên Linh sinh trăm hoa

“Chỉ là tinh chế phóng đại hiệu quả huyết mạch yêu thú trong cơ thể ta mang tới để ta hấp thu. Mà sẽ không mang đến bất kỳ ảnh hưởng gì cho thân thể ta.”
“Tổ tiên của ta cũng không biết rốt cuộc là yêu thú gì. Dị năng khác không có, chỉ riêng thân thể này là đặc biệt kháng đánh.” Đông Phương Diệu có chút đắc ý nói.
“Chỉ cần không đánh chết ta, mấy hơi sau là ta có thể khôi phục lại.” Hắn vỗ ngực mình phát ra tiếng vang “bang bang”.
“Di trạch của tiền nhân lại là may mắn của bản thân. Hâm mộ không được.” Lý Phàm thở dài, lắc đầu nói.
“Ta thấy đạo hữu hình như cách đột phá đến cảnh giới Hóa Thần đã không xa, phải chăng có ý ở đây thăng cấp?” Một lát sau, Lý Phàm lại hỏi.
“Không phải, không phải. Ta ở đây một là để luyện thể, hai là để ngộ đạo ‘Liệt Giới’ này.” Đông Phương Diệu chậm rãi nói: “Tuy phòng ngự của ta cực kỳ mạnh nhưng lại thiếu thủ đoạn công kích. Một khi tranh đấu thì chỉ có thể làm đống cát bị đánh. Việc này sao không khiến người ta nổi nóng? Sau đó bèn tìm tới nơi cực thích hợp cho ta ngộ đạo này.”
“Liệt giới...” Trong mắt Lý Phàm lóe lên một luồng quang mang không dễ dàng phát hiện.
“Vừa rồi nghe thấy đạo hữu nhắc tới từ này mấy lần, có cách nói gì không?”
Đông Phương Diệu nhún vai: “Cụ thể ta cũng không biết. Chỉ là kế thừa ký ức mơ hồ từ tổ tiên, biết nơi này có tồn tại như vết thương của Huyền Hoàng giới. Còn nguy hiểm hơn kẽ nứt không gian bình thường mấy phần.”
“Hơn nữa...” Hắn dừng một lát.
“Trước khi đến ta có nghe ngóng một phen. Nghe nói đã từng có tu sĩ từng ngẫu nhiên một màn kỳ cảnh trong xoáy nước lớn này.”
“Một cột sáng khổng lồ từ giữa xoáy nước dâng lên, nối liền trời đất. Giống như cả thế giới đều đang run rẩy, phong vân biến sắc.”
“Cảnh tượng tráng lệ chỉ duy trì mấy hơi là sẽ biến mất. Mà cột sáng hệt như từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện chân chính, bất kỳ dấu vết gì cùng không để lại, chỉ giống như là ảo giác. Có người nói đó là Thời Quang Thận Cảnh gì đó. Là chuyện đã từng thật sự xảy ra trong lịch sử mấy ngàn năm trước, ta cũng không hiểu lắm.”
Đông Phương Diệu giống như không hề có tâm cơ gì, nói hết những gì mình biết cho Lý Phàm.
“Ta ngược lại có biết sơ về ‘Thời Quang Thận Cảnh’ này.” Ánh mắt Lý Phàm khẽ động, giải thích cho Đông Phương Diệu.
“Lúc thỏa mãn điều kiện đặc biệt, thế gian này sẽ xảy ra cảnh tượng được ghi chép, sau đó xuất hiện lặp lại không ngừng ở điểm thời gian đặc biệt...”
Đông Phương Diệu bừng tỉnh: “Nói như vậy, trước đây là cột sáng xé rách Huyền Hoàng giới, sáng tạo ra xoáy nước lớn này? Quả thật là khó lường! Nếu như ta có thể lĩnh ngộ một phần uy năng này...”
Nói rồi trên mặt Đông Phương Diệu hiện ra vẻ hưng phấn.
Lúc kẽ nứt màu đen hiện lên lần nữa, lại hú hét xông vào trung tâm xoáy nước.
“Núi Thánh Thú Nam Minh, thần binh liệt giới...”
“Nếu là vậy thì chỗ cũ của Thiên Kiếm tông trước đây hẳn cũng tồn tại một ‘vết thương’ của Huyền Hoàng giới như thế mới phải. Có lẽ có thể hỏi thăm Sóc Phong vị trí cụ thể chỗ hắn tìm được ‘kiếm’ khi đó.”
Cùng lúc khi Đông Phương Diệu cảm ngộ lực lượng liệt giới, Lý Phàm cũng không chỉ đứng nhìn.
Sát Cơ Vô Tướng đã sớm toả định Đông Phương Diệu.
Tuy cường độ thân thể không đủ để Lý Phàm giống như Đông Phương Diệu, có thể không hề kiêng nể xông vào giữa xoáy nước. Nhưng mượn thị giác của Đông Phương Diệu, Lý Phàm cũng có thể quan sát cảm ngộ lực lượng liệt giới màu đen ở khoảng cách gần.
“Thú vị, hình như có phần tương tự với lực lượng lúc ngũ hành quy nhất sinh ra. Khó trách nơi này cũng sẽ có Thời Quang Thận Cảnh hiện lên.”
Lúc bản tôn Lý Phàm ở bên ngoài xoáy nước lớn, ngộ đạo trong mưa gió.
Phân thân đã tới trong châu thành Thiên Linh.
Dung nhan tuyệt thế của Hứa Bạch đi tới đâu thì không hề nghi ngờ đều sẽ gây nên chú ý của người khác.
Chỉ có điều dáng vẻ hắn cao ngạo lạnh lùng, trang phục trông không giống phàm phẩm, rõ ràng là thân phận bất phàm.
Nhất thời cũng không có tu sĩ dám tùy tiện bắt chuyện.
Hắn cứ vậy thảnh thơi đi dạo trong thành Thiên Linh.
Trải qua một thời gian lên men, danh tiếng của hoa Thiên Linh đã lưu truyền rộng rãi trong khắp Vạn Tiên Minh.
Vốn chỉ là sở thích tương đối tiểu chúng, chỉ truyền bá trong một nhóm người đặc biệt. Nhưng đời này trước có Lý Phàm dùng bảo vật kéo dài tuổi thọ treo thưởng, sau lại có Sóc Phong, Lục Tuyết Tịnh sai người nghe ngóng, đệ tử các Dược Vương tông phân tán các nơi âm thầm thêm dầu vào lửa.
Nhiều bút cùng vẽ, chỉ cần không phải tu sĩ tin tức quá bế tắc đều gần như hoặc nhiều hoặc ít có nghe qua về hoa Thiên Linh.
Mà trải qua sự nỗ lực đồng thời của mọi người trong thời gian dài, thế nhân cuối cùng bất đắc dĩ nhận rõ một sự thật.
Đó chính là...
Trên đời không còn hoa Thiên Linh nữa!
Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội huyết chiến, tu sĩ vẫn lạc vô số. Khiến cho vùng đất cả một châu đều lây dính máu tanh khó mà tưởng tượng.
Hoa Thiên Linh cần thiên địa chi linh mà sinh tự nhiên có cảm ứng. Bây giờ trong Hoa Biện cảnh đều bị thấm đẫm huyết khí màu đỏ.
“Phá hư phong cảnh, có nhục văn nhã!”
“Ai da, đánh tới đánh lui có chỗ nào tốt? Ngược lại là tu sĩ mất mạng oan uổng, thiên địa không còn tươi đẹp như trước kia. Hòa bình đến không dễ, các vị đạo hữu vẫn nên trân quý tất cả, tuyệt đối đừng mở chiến sự lung tung nữa!”
Có người tiếc hận, có người nghĩ lại.
Nhưng có người lại bắt lấy cơ hội.
“Trên đời tuy không còn hoa Thiên Linh, nhưng trên gốc hoa của ta huyết khí cực ít. Gần như nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy, không kém chủng nguyên sơ năm đó là bao. Nếu đạo hữu có hứng thú, đừng ngại đến tận mắt nhìn một lần.”
Theo danh tiếng tăng nhiều, giá trị của hoa Thiên Linh cũng ngày càng đi lên.
Có tu sĩ bén nhạy bắt lấy điểm quảng bá này, cố ý chọn ra những chủng loại huyết sắc ít để mua bán.
Suy cho cùng chủng nguyên sơ đã tuyệt tích, xem vật thay thế thấp hơn cũng vẫn có thể xem là một loại lựa chọn không tệ nào đó.
Tuy tu sĩ nguyện ý vì nó bỏ tiền túi không nhiều lắm. Nhưng mà số lượng tổng thể của tu sĩ Vạn Tiên Minh rất lớn.
Mà sản lượng hàng năm của hoa Thiên Linh cũng chỉ cố định bao nhiêu đó, huyết khí ít càng thêm hiếm thấy. Điều này cũng dẫn đến giá hoa Thiên Linh liên tục leo thang.
Thành Thiên Linh vốn có chút vắng vẻ sau đại chiến cũng hoàn toàn náo nhiệt lên.
Có người mộ danh đến đây xem một lần cho thỏa. Cũng có người muốn đầu cơ thủ tiêu, từ đó thu lợi.
Mà các thương gia mua bán hoa Thiên Linh cũng sửa cũ thành mới, tạo ra cách chơi hoàn toàn mới.
Trong cửa tiệm bày đầy hoa Thiên Linh chưa nở.
Khách hàng có thể dựa vào vận khí lựa chọn, đánh cược mức nhiều ít của huyết khí trên cánh hoa sau khi hoa Thiên Linh nở.
Nếu may mắn chọn trúng huyết khí cực ít, mua đi bán lại cũng có thể kiếm lời gấp mấy lần có thừa tại chỗ.
Đương nhiên, tuyệt đại đa số đều là lỗ nặng.
Biết sao được trên đời xưa nay không thiếu tu sĩ tin tưởng bản thân vận khí tốt, thế là hoa Thiên Linh còn nụ sắp nở lại cũng cung không đủ cầu, gần như bày ra trong cửa tiệm không được bao lâu thì đều ào ào bị mua hết.
“Vận à...”
Hứa Bạch trong đám người khẽ mỉm cười.
Sau đó không dốc lòng chọn lựa, tiện tay chọn bừa một gốc.
“Chủ tiệm, chính là nó.”
Sau khi thanh toán linh thạch, Hứa Bạch không mang đi mà kiên nhẫn chờ hoa nở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận