Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 74: Một khắc cũng không rảnh rỗi

Trên Vạn Tiên Đảo, giá cả Linh Vụ Thảo biến động khác thường như thế đã sớm gây nên một trận ồn ào huyên náo.
Lý Phàm hỏi thăm một chút, dễ dàng hiểu được nguyên nhân của sự việc.
Không ngoài dự đoán, có người bày ra một ván cờ, bẫy những tu sĩ muốn nhân cơ hội đầu cơ trục lợi, kiếm lớn một phen giống như Hà Chính Hạo vậy.
Chuyện hòn đảo trồng Linh Vụ Thảo bị hủy là thật, cho nên sau khi tin tức được xác nhận, rất nhiều người quyết đoán vào cuộc, muốn kiếm được một khoản.
Nhưng điều bọn họ không biết chính là, Vạn Tiên Minh gần đây mới phát hiện ra một cái động thiên bị phong bế ngàn năm.
Nghe nói trong đó có linh khí Mộc thuộc tính dồi dào, mọc đầy các loại linh thực trân quý.
Thứ như Linh Vụ Thảo này, càng là nhiều đầy ra đất.
Bước ra một bước cũng có thể giẫm phải vài gốc.
Lúc trước, vẫn chỉ có cao tầng của Vạn Tiên Minh mới biết được việc này.
Mãi cho đến khi người trên thị trường vì Linh Vụ Thảo này mà táng gia bại sản, tin tức mới đột ngột được thả ra.
Thảo nào, giá Linh Vụ Thảo càng về sau càng rớt xuống ngàn trượng.
"Xem ra Hà đạo hữu muốn hồi lại vốn là điều không có khả năng." Lý Phàm cười tiếc hận nói.
"Tuy nhiên, vị đại lão này làm vậy quá thất đức a."
Lý Phàm kiểm tra giao dịch trong Thiên Huyền Kính.
Thanh Mộc Hóa Sinh Chân Quân.
Chính người này trước tiên kéo giá Linh Vụ Thảo lên cao. Sau đó lại càng không để người khác kịp phản ứng, tung một kích trí mạng, hung hăng bán ra Linh Vụ Thảo làm giá cả tụt thảm hại.
Rõ ràng đây là giao dịch nội bộ a.
Lý Phàm âm thầm chửi bới trong lòng.
Tuy vậy, Nguyên Anh Chân Quân ra tay, chỉ sợ những người chịu thiệt cũng không có can đảm dám đi tìm hắn gây phiền toái.
Chỉ có thể nuốt ngược ngụm máu tức, tự nhận mình xui xẻo.
Thậm chí Lý Phàm không khỏi phỏng đoán ác ý, hòn đảo trồng Linh Vụ Thảo kia rất có thể là bị vị Nguyên Anh Chân Quân này âm thầm hủy đi.
"Thị trường thật là hiểm ác a." Lý Phàm lắc đầu.
Ngay lúc Lý Phàm vui sướng khi người gặp họa, tin tức của Hà Chính Hạo truyền đến.
"Đạo hữu, vật tư từ Đại Ly Giới lần này đã được ta bán hết." Dường như bị hút hết sức sống, giọng nói của Hà Chính Hạo trở nên ỉu xìu.
"Tổng cộng được 2342 điểm cống hiến. Dựa theo thỏa thuận trước đó, ta và ngươi mỗi người một nửa.”
Mặc dù Hà Chính Hạo có thể nói là vừa tổn thất thảm trọng trong lần đầu tư mới đây nhưng hắn cũng không tham ô thù lao vốn có của Lý Phàm.
Nhận được 1171 điểm cống hiến từ Hà Chính Hạo, cộng thêm 125 điểm còn lại trước đó, cống hiến hiện giờ của Lý Phàm đã lên tới 1296 điểm, miễn cưỡng đủ dùng một thời gian.
Suy nghĩ một hồi, Lý Phàm không có lựa chọn lập tức bế quan mà đi tìm kiếm tin tức của Tiêu Tu Viễn một phen.
Lúc trước nghe nói người này có thể thu được rất nhiều Tàng Hình Phù từ Phù Đường của Vạn Tiên Minh, hiển nhiên y có quan hệ rộng. Vừa vặn nhân việc mua vài tấm linh phù, thử xem có thể nghe ngóng được tin tức về Tư Không Nghi từ chỗ của y hay không.
Từ trong ra ngoài, toàn bộ Vạn Tiên Đảo ước chừng có thể được chia làm ba bộ phận chính.
Khu vực hạch tâm trong cùng, tọa lạc trong kiến trúc chính thức của Vạn Tiên Minh.
Chẳng hạn như Hội trường Nghị sự, Diễn Võ Đường, Dược Đường, Phù Đường,,,,
Khu vực trung gian thì có mở một đống động phủ, nếu đủ điểm cống hiến thì có thể mua được một toà ở chỗ này, không cần phải ở trong không gian nhỏ hẹp được Thiên Huyền Kính phân phối.
Động phủ được trang bị đầy đủ, việc gì không gian Thiên Huyền Kính có thể làm được thì động phủ đều có thể làm được.
Còn ngoài cùng là hỗn hợp khu thương mại và khu cư trú.
Quảng trường truyền pháp, Thiên Huyền Kính chính là ở chỗ giao nhau giữa khu vực này và khu động phủ trung ương.
Nơi cư trú ở đây chỉ có thể cung cấp chức năng nghỉ ngơi cơ bản nhất. Không có linh khí tăng phúc, không cách nào liên hệ với Thiên Huyền Kính. Muốn tu luyện, vẫn phải trở lại không gian Thiên Huyền Kính.
Về phần khu thương mại, đây là phần độc lập với hệ thống giao dịch của Thiên Huyền Kính, là nơi để các tu sĩ có thể tự do mở cửa hàng buôn bán.
Giá cả hàng hóa trong các cửa hàng này thường thấp hơn so với trong Thiên Huyền Kính, nhưng chất lượng vì vậy cũng không được đảm bảo.
Tiêu Tu Viễn cũng mở một gian hàng ở chỗ này.
Dựa theo tin tức tìm được trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm đi tới vị trí tương ứng.
Thiên Lý Đường.
Ngẩng đầu nhìn tấm biển có chút lệch, Lý Phàm đi vào trong.
Cửa hàng không lớn, trên mặt đất khắp nơi chất đầy đồ đạc, giọng nói của một nam nhân mơ hồ truyền đến.
"Ta nói cho ngươi biết, mười tấm Tàng Hình Phù này, nhất định phải giao dịch đúng với giá đã thoả thuận trước đó. Ta không quan tâm giá hiện giờ đã giảm xuống bao nhiêu..."
"Cái gì? Ngươi huỷ bỏ giao dịch? Ngay cả tiền đặt cọc cũng bỏ?"
Ầm!
"Mẹ nó! Lại thêm một tên! Tưởng Tiêu Tu Viễn ta dễ ăn lắm đúng không!" Một nam tử mặt mày đầy râu, da ngăm đen, vỗ mạnh xuống bàn, oán hận rổng lên.
Nhưng lập tức, hắn liền trở uể oải, nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng: "Xong rồi. Tiêu Tu Viễn ta từ trước đến nay chưa làm ăn thua lỗ bao giờ, không ngờ lần này lại ôm một lượng lớn Tàng Hình Phù như vậy..."
Lúc này, hắn mới để ý tới có khách trong cửa hàng.
Nhưng không thấy rõ dung mạo, hiển nhiên là dùng Tàng Hình Phù.
Loại người này gặp nhiều lắm, Tiêu Tu Viễn cũng không để ý.
"Cần cái gì? Trận pháp phù lục, pháp khí đan dược, tất cả đều có, mua nhiều có ưu đãi!" Hắn chào hỏi một cách lười biếng.
"Tàng Hình Phù bán như thế nào?" Đối phương hỏi.
Ánh mắt Tiêu Tu Viễn lập tức sáng lên, tinh thần tỉnh táo.
"Mười điểm cống hiến một tấm. Ngài muốn bao nhiêu? Nếu hơn mười tấm, ta sẽ giảm giá 20%. Nếu vượt qua 100 tấm, ta sẽ giảm giá 50% cho ngài!"
Lý Phàm cười cười: "Ta không có nhu cầu lớn đến vậy, năm, sáu tấm là đủ rồi."
Dừng một chút, Lý Phàm bổ sung: "Hơn nữa giá cả của ngươi cũng không đúng, trước khi đến đây, ta đã mua 1 tấm trong Thiên Huyền Kính. Tàng Hình Phù có thể che đậy ánh mắt của Kim Đan hiện giờ chỉ có giá 20 điểm cống hiến mà thôi. Những thứ tàn phẩm này mà ngươi còn bán mắc như vậy?"
Tiêu Tu Viễn nghe vậy mặt giật giật, vội vàng sửa lại lời nói: "Tám điểm một quả, không thể thấp hơn nữa. Phải biết, bản thân tấm linh phù này cũng tốn tiền vật liệu a!"
"Được, lấy cho ta sáu tấm." Lý Phàm cũng không mặc cả nữa.
Sợ Lý Phàm đổi ý, Tiêu Tu Viễn vội vàng lấy ra sáu tấm Tàng Hình Phù.
"Ngài giao dịch như thế nào?"
Thiên Huyền Kính không ủng hộ giao dịch ẩn danh, nếu song phương trực tiếp giao dịch bằng điểm cống hiến, tất nhiên đối phương sẽ bị lộ thân phận.
Chẳng qua, trước khi đến đây, Lý Phàm đã sớm có chuẩn bị.
"Dùng linh thạch đi." Hắn lập tức móc ra năm viên linh thạch từ nhẫn trữ vật, đưa tới.
Linh thạch pháp định, chính là linh thạch được Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội liên thủ chế tạo, có phân chia cấp bậc khác nhau, có thể xem như đồng tiền lưu thông trong Tu Tiên giới, có pháp trận chống sao chép riêng biệt.
Tỷ lệ đổi giữa linh thạch cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm đều là 10∶1.
Bên trong Vạn Tiên Minh, một viên hạ phẩm linh thạch trung bình có thể đổi được một điểm cống hiến trong Thiên Huyền Kính.
Lúc này, Lý Phàm đưa ra năm viên linh thạch trung phẩm, cũng tương đương với 50 điểm cống hiến.
"Tiền dư không cần thối."
Lý Phàm thu hồi Tàng Hình Phù, tự nhiên lại hỏi một câu: "Chỗ của ngươi có làm chuyện mua bán tình báo của tu sĩ khác không?"
Tiêu Tu Viễn nghe vậy lập tức cảnh giác.
Hắn đánh giá Lý Phàm, suy tư thật lâu, mới cắn răng: "Nhận, sao lại không nhận. Làm ăn cũng thua lỗ thấy mẹ rồi, nếu không kiếm thêm việc thì sau này chắc không sống nổi nữa!"
"Tên gì, tu vi ra sao?" Tiêu Tu Viễn nhỏ giọng hỏi.
"Tư Không Nghi, Luyện Khí trung kỳ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận