Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 716: Thiên tôn lại nghịch lý

Bởi vì đến nay vẫn không tìm được bất kỳ ghi chép gì liên quan đến bọn họ, thậm chí ngay cả mọi người Dược Vương tông vượt thời gian đến từ tu tiên giới thượng cổ cũng vậy.
Đối với mấy người Thiên Y cũng là hoàn toàn không biết gì.
Đây đúng là vô cùng bất thường, không thể không khiến người ta hoài nghi lai lịch của bọn họ. Bởi vì cường giả đẳng cấp như này, tuyệt đối không thể là vô danh bừa bãi được.
“Nếu như vậy thì rất nhiều sự việc có thể giải thích thoả đáng rồi.”
“Lúc ta muốn dùng ‘Thiên Sát chi pháp’ và ‘Hãn Hải chi pháp’ kết đan, lại cảm nhận được nguy hiểm chí mạng. Nếu như đơn thuần dùng hai loại này kết đan, vậy thì ắt sẽ dẫn đến chuyện trời đất phản phệ. Chỉ khi cộng thêm cảm ngộ pháp tắc khác như Lam Viêm, Mặc Sát mới có thể ổn định được kim đan. Bởi vì Thiên Sát, Hãn Hải chi pháp mà ta quan sát tuân theo, vốn không phải là công pháp của Huyền Hoàng giới.”
“Nếu như cường giả dùng hai loại này kết đan, có thể sẽ bị trời đất thuần túy xem như kẻ ngoại lai. Kết cục ấy à…”
Trong đầu Lý Phàm nháy mắt vụt qua rất nhiều cảnh tượng biển Tùng Vân bị hủy hoại trong phút chốc.
“Không chừng đây chính là nguyên nhân biển Tùng Vân nhất định phải chết.”
“Sự tồn tại không thuộc về Huyền Hoàng giới, lại dựa vào sự nuôi dưỡng của Huyền Hoàng giới, ngày càng phồn thịnh. Cứ như vật lạ cắm trong cơ thể, nhất định phải dẹp trừ mới thoải mái.”
“Nhưng, hôm ấy Trương Hạo Ba có thể dùng kiếm ý Thiên Sát để trúc cơ thành công, lại chứng tỏ là mấy người ngoại lai đã từng này đang dần dần chuyển biến hoá thành một bộ phận của Huyền Hoàng giới.”
“Giống như biển Tùng Vân đã bị Xích Viêm, Mặc Sát hủy diệt qua một lần, lại hồi phục sức sống. Dường như địch ý của trời đất đối với nó sẽ giảm đi rất nhiều.”
“Tiếp cận, dung hoà à…”
Lý Phàm dường như nghĩ đến điều gì đó.
Hôm ấy ở trong Vân Thuỷ Thiên Cung, lúc Hãn Hải xác nhận Ngư Phụ là hung thủ đồ sát tiêu diệt cả Vân Thuỷ Thiên Cung đã từng nói: “Trọng khí thiên sát, ngoài Thiên Tuyệt tôn giả ra, không ai có thể sử dụng được.”
Vốn dĩ Lý Phàm cho rằng hắn đang nói là hai từ ‘Thiên Sát’. Dù sao ngày trước lúc Trương Hạo Ba rớt đài, dị tượng trời đất hiện rõ đạo cơ bản của Trương Hạo Ba, chính là ‘kiếm ý Thiên Sát’. Mà một trong chín đạo pháp của Lý Phàm, chính là Thiên Sát chi pháp.
Bây giờ xem ra, có lẽ trong thế giới ban đầu của Thiên Y, Thiên Sát được xem là ‘Trời giết’.
Tuy nhiên khi bọn họ đến Huyền Hoàng giới, pháp tắc của bản thân với pháp tắc của Huyền Hoàng giới xảy ra diễn biến có chiều hướng giống nhau.
Thế là có nhiều chênh lệch được sinh ra.
Lý Phàm lại nghĩ đến, Huyền Hoàng giới bây giờ so với thời thượng cổ, dường như đã bành trướng thêm một vòng.
Cướp đoạt động thiên, thế giới khác, khó tránh khỏi việc đồng thời bị Tiên Khư cắn nuốt vận mệnh.
Giữa thế giới với thế giới lại xảy ra xung đột pháp tắc không giống nhau.
Đây có lẽ là nguồn cơn của ‘quỷ dị’ trên đời.
“Sự mất trí của Thiên Tuyệt. Thiên Dụ, mọi người trong Vân Thuỷ Thiên Cung biến thành quỷ dị, phải chăng là do chịu ảnh hưởng của dung hợp thế giới?”
“Nếu mà như vậy, trong cả quá trình này ‘Thiên Y’ bình yên vô sự, thể hiện thực lực càng ghê gớm hơn.”
“Hơn nữa Thiên Y đã sống hơn ngàn năm, các loại mê vực quỷ dị trong sương trắng rõ ràng có liên quan đến hắn. Không biết rốt cuộc hắn đang mưu tính điều gì.”
“Quái lạ nhất chính là phản ứng của mấy Trường Sinh thiên tôn Huyền Hoàng giới. Nếu như nói bọn họ hoàn toàn không biết gì về hành động nhỏ của Thiên Y thì ta chắc chắn không tin, nhưng bọn họ lại cứ thờ ơ. Là đã đạt được trao đổi gì đó, hay là…”
Gương mặt Thiên Y hiện lên trong đầu Hứa Bạch.
Rất lâu sau, hắn mới khẽ lắc đầu, tạm thời đè trăm mối suy nghĩ xuống.
Trở lại châu Thiên Lương, khôi phục lại liên kết của linh phù truyền tin, trong phút chốc vô số tin nhắn bay đến như hoa tuyết.
Hứa Bạch không hoảng không loạn, xử lý từng cái một.
Làm thế nào để xử lý sự việc công bằng, sớm đã được hắn dày công tôi luyện từ thời còn làm Thái sư Đại Huyền rồi.
Đến nay chức vị châu Thiên Lương hãy còn trống chỗ, tính tổng cộng là sáu trăm bốn mươi.
Được sự cho phép của Nam Cung Sĩ Vinh, chức vị dùng để trao đổi, thoả hiệp với các thế lực khác chỉ có hơn hai trăm.
Nhưng kẻ muốn được phân cho một bát canh từ chuyện này, có hơn hàng ngàn.
Như vậy để làm sao đắc tội ít người nhất có thể, khiến cho tuyệt đại đa số người cảm thấy hài lòng, thực sự cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Hứa Bạch vừa tra cứu tình hình bên trong của mấy người này, vừa trả lời truyền tin, thăm dò tính cách của bọn họ.
Chính ngay lúc Hứa Bạch bận rộn không thôi ở chức vị mới, một sự kiện lớn đột ngột thu hút sự chú ý của toàn thiên hạ.
Người đứng đầu châu Nguyên Đạo, Lam Vũ tiên tôn, bởi vì thọ nguyên sắp cạn, cố ý thu thập tất cả bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ của tu sĩ trong thiên hạ.
Đồng thời cũng đưa ra danh sách bảo vật kéo dài tuổi thọ mà hắn đã từng dùng qua.
Cũng tuyên bố, phàm là người có thể đưa ra bảo vật có hiệu quả thì có thể chọn bất kỳ báu vật nào mà hắn cất giữ.
Lam Vũ tiên tôn nắm giữ châu Nguyên Đạo cũng được hơn ngàn năm.
Báu vật của hắn đâu chỉ là phong phú. Thậm chí so với giải thưởng của Vạn Tiên Minh khích lệ tu sĩ đi thăm dò sương trắng còn phải nhiều hơn vài phần.
Thế là chấn động thiên hạ.
Có không ít tu sĩ vội vã trở về từ sương trắng, quay đầu mạo hiểm đi tìm bảo vật kéo dài tuổi thọ.
Lý Phàm thì vẫn nhìn chăm chăm tin tức này, có hơi ngây ngốc.
“Lam Vũ đây là đang được ăn cả ngã về không, nghịch chuyển tử sinh sao?”
“Xem ra tin tức có thiên tôn chứng đạo đã bị tiết lộ. Là nội bộ của Vạn Tiên Minh làm lộ tin tức, hay là…”
“Ngũ Lão hội?”
Trong lúc Lý Phàm còn đang ngây ngốc thì Hoàng Phù Tùng tỉ mỉ nghiên cứu tin tức mà Lam Viên tuyên bố một phen, lắc đầu thở dài.
“Lam Vũ tiên tôn hắn thống trị một châu hơn ngàn năm, bảo vật kéo dài tuổi thọ nào mà chưa từng ăn qua? Cái danh sách này, thậm chí gần như có thể so sánh bằng ‘Bách khoa toàn thư sách tranh bảo vật kéo dài tuổi thọ Huyền Hoàng giới’. Muốn lấy được phần thưởng từ chỗ hắn…”
“Dù sao ta cũng không có vận may đó.” Hắn có phần tự châm biếm nói.
“Con mẹ nó, nhiều đồ như vậy, Đông Phương ta ngay cả nghe còn chưa nghe qua. Toàn bộ hắn đều ăn qua một lần.” Đông Phương Diệu tặc lưỡi nói: “Theo ta thấy, nên chết rồi thì chung quy cũng chết. Còn vật vã kéo dài hơi tàn như thế làm gì. Chi bằng giải thoát thoải mái sớm một chút.”
Lý Phàm nghe hai người bên cạnh ai oán, đột nhiên hiểu ra.
“Kế hoạch chuẩn bị đã lâu, đột nhiên bị làm loạn. Bây giờ cái Lam Vũ cần nhất chính là thời gian, phải treo thưởng với cả thiên hạ, cũng là không còn cách nào khác.”
“Tiếp sau đây, hắn sẽ làm như thế nào?”
Thực ra sự tình đi đến nước này, Lam Vũ hắn đã không còn gì để lựa chọn nữa rồi.
Một là, thay đổi lý muốn nghịch, liều chút sinh cơ để chứng đạo trường sinh.
Tuy nhiên rất rõ ràng, để nắm giữ đủ điều kiện nghịch lý, tuyệt đối không phải chỉ cần một ngày là xong. Trong thời gian ngắn ngủi, muốn làm được điều này gần như là không thể. Nếu không Lam Vũ cũng sẽ không đến lúc bản thân gần chết mới ra chiêu cuối, được ăn cả ngã về không.
Vậy thì còn lại, trước mắt cũng chính là lựa chọn duy nhất của Lam Vũ.
“Lại nghịch tử sinh chi lý, tranh giành một phen với vị Trường Sinh thiên tôn không biết danh tính kia!” Nhất thời trong lòng Lý Phàm bừng tỉnh.
“Tuy nói là cực kỳ khó khăn, nhưng dù sao đối với đạo lý sinh tử Lam Vũ càng hiểu rõ hơn. So với thay đổi nghịch lý, khả năng thành công ngược lại càng lớn hơn một chút.”
“Trong đó, nói không chừng còn có sự ủng hộ của Ngũ Lão hội.”
Suy nghĩ của Lý Phàm có thay đổi.
“Thú vị đấy, để xem tiếp sau đây Vạn Tiên Minh sẽ chọn như thế nào.”
“Là ủng hộ vị Trường Sinh thiên tôn không rõ danh tính kia, hay là ủng hộ Lam Vũ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận