Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 569: Hôm nay biết đường đi

Tạo hình của bức tượng rất kỳ lạ.
Năm mặt mười tay lại dùng chung một thân thể.
Biểu cảm trên mỗi khuôn mặt đều không giống nhau.
Có khuôn mặt gục xuống, trách trời thương dân.
Có khuôn mặt tràn đầy nghiêm nghị, mắt giận nhìn thẳng.
Mà một khuôn mặt trong đó thì chân mày khẽ cau, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu. Nhìn kỹ lại loáng thoáng có thể nhìn thấy vẻ phong tình muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, yêu nhiêu mị hoặc của nàng.
Đúng là Triệu sư tỷ.
Đầu tiên trong lòng Lý Phàm chợt nóng lên, không kiềm được đủ loại suy nghĩ kiều diễm chợt dấy lên.
Trong thoáng chốc, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nói khẽ nhỏ nhẹ của Triệu sư tỷ vang lên bên tai.
“Không đúng!”
Trong lòng Lý Phàm bỗng nhiên tỉnh táo, thoát khỏi từ trong ảo cảnh, trong nháy mắt kinh hãi chảy một thân mồ hôi lạnh.
Lại nhìn lên, nào có nhiều sinh động thần sắc như vậy?
Trên bức tượng mười tay chỉ là năm khuôn mặt thấy không rõ dung mạo mà thôi.
“Đây là?” Lý Phàm giả vờ trấn định, lấy ra bức tượng mười tay.
Sau khi tu sĩ áo đen nhìn thấy bức tượng năm màu trong tay Lý Phàm, mặt lộ vẻ cuồng nhiệt giải thích cho Lý Phàm: “Đây là tượng thiên tôn hiển thế, còn là loại phẩm cấp cao nhất.”
“Nó là hiển hóa ý chí của năm vị thiên tôn đại nhân. Tuy là thông qua nó vẫn không thể trực tiếp yết kiến chư vị thiên tôn nhưng lại có thể lấy được liên lạc với ‘Ngũ Xu viện’.”
“Các thiên tôn đại nhân thường sẽ không nhúng tay vào tục sự nhân gian. Mọi chuyện đều là do Ngũ Xu viện thay thế thống lĩnh.”
“Lúc hành động của đạo hữu các ngươi cần Ngũ Lão hội bọn ta phối hợp thì có thể trực tiếp truyền đạt tin tức cho Ngũ Xu viện thông qua tượng thiên tôn.”
“Chỉ có một cơ hội sử dụng, sau khi dùng hết bức tượng sẽ tự động biến mất.”
Lý Phàm nghe lời giải thích của đối phương, chầm chậm gật đầu.
Lại nhìn tỉ mỉ cẩn thận bức tượng mười tay, Lý Phàm mới thu hồi nó vào trong ‘Không Minh thạch mẫu’.
Giao dịch hoàn thành, Lý Phàm đang muốn rời đi.
“Đạo hữu chậm đã!”
Lại nghe tu sĩ áo đen chợt lên tiếng ngăn cản hắn.
“Sao vậy?” Lý Phàm híp mắt, mặt lộ vẻ không tốt.
Tu sĩ áo đen vội vàng xua tay: “Ha ha, đạo hữu đừng hiểu lầm. Thực ra còn có một chuyện nhỏ muốn nhờ đạo hữu giúp đỡ. Đương nhiên, thù lao cũng tuyệt đối không thiếu được!”
“Chuyện gì?” Sắc mặt Lý Phàm thoáng hoà hoãn, lạnh nhạt hỏi.
Tu sĩ áo đen lập tức đưa qua một tờ giấy, Lý Phàm nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết mấy hàng chữ nhỏ.
Đại ý là đại khái hơn một năm trước, Vạn Tiên Minh đã đào ra được một tu sĩ ngủ say từ trong di tích Tử Tiêu tông thượng cổ.
Ngũ Lão hội muốn thỉnh cầu Phúc Thiên hội ra mặt giúp tìm hiểu thân phận thật và vị trí nơi ở hiện tại của tu sĩ này.
Tử Tiêu tông.
Mấy chữ quen thuộc đập vào mắt làm cho trong lòng Lý Phàm hơi động.
“Đây là chuyện nhỏ?” Không lộ ra dị dạng, Lý Phàm hừ lạnh, đầu ngón tay bốc lên hỏa diễm thiêu hủy tờ giấy.
Tu sĩ áo đen ngượng ngùng cười.
“Tận lực mà làm thôi. Bọn ta cũng không dám đánh cược. Độ khó của chuyện này không dưới trận đồ.”
Lý Phàm xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói vang vọng trong mật thất.
Tu sĩ áo đen nghe vậy, mắt lộ ra vẻ suy tư.
Trên đường trở về, Lý Phàm đặc biệt cảnh giác. Nói cho cùng lúc này cũng coi như là mang trọng bảo trên người, không thể không đề phòng.
May mà điều kiện trị an của Vạn Tiên Minh coi như không tệ, không xảy ra chuyện giết người đoạt bảo gì.
“Chu Thanh Ngang” thuận lợi trở về Tùng Vân tiên thành.
Mãi đến lúc này khi đã hoàn toàn an toàn, trong lòng hắn mới truyền đến cảm ứng.
Giao dịch khế ước hoàn thành.
Điều lệ hai bên không được thương tổn lẫn nhau ước định trong khế ước cũng mất hiệu lực vào lúc này.
Tiếp đó, một cảm giác buồn bã mất mát tự dưng sinh ra, dường như trong cơ thể có cái gì đó bỗng dưng biến mất không thấy.
Lý Phàm cảm ngộ rất lâu đều không thể hiểu rõ hình thức tồn tại của lực lượng “khế ước”, chỉ đành lắc đầu coi như thôi.
Không vội vàng kiểm tra thu hoạch lần giao dịch này trong ‘Không Minh thạch mẫu’, Lý Phàm nghĩ tới thỉnh cầu của Ngũ Lão hội vừa rồi trước tiên.
Trong nháy mắt khi nghe mấy từ như “Tử Tiêu tông”, “tu sĩ ngủ say”, thứ lóe lên đầu tiên trong đầu hắn cũng là ba chữ “Chương Thiên Mạch” này.
Trên thực tế, Vạn Tiên Minh khai quật di tích tông môn thượng cổ khắp nơi, hắn cũng biết chuyện tu sĩ ngủ say bình thường này.
Vào năm neo định thứ 11, chuyện hắn ủy thác Tiêu Tu Viễn tìm kiếm Tiểu Dược Vương đỉnh vẫn chậm chạp không nhận được câu trả lời, thế là lập tức đến cửa hỏi thăm.
Tiêu Tu Viễn kể lại một màn bản thân nhìn thấy cho hắn, cũng nói ra suy đoán của chính mình.
Lý Phàm bèn nhờ hắn giúp đỡ tìm hiểu thân phận của tu sĩ thượng cổ này.
Đáng tiếc nhoáng lên hai năm qua đi nhưng đều không có kết quả phản hồi.
Bởi vậy có thể thấy được sự khác thường của chuyện này.
Tiêu Tu Viễn mơ hồ có thể là tu vi Hợp Đạo, phân thân còn trải rộng các nơi Vạn Tiên Minh, tin tức linh thông.
Lại bất lực với chuyện này...
“Có lẽ không nhất định là Chương sư huynh.”
“Chương sư huynh tu hành Tử Đan Niết Bàn Pháp, không ngừng luân hồi, bây giờ hẳn đã chuyển thế thành tên ‘cuồng võ’ kia.”
“Pháp môn vô thượng như vậy sẽ không có chỗ sơ hở lớn như vậy.”
“Nếu cùng lúc chuyển thế, thân thể của ta còn tồn tại trên đời thì chẳng khác nào là để lộ mệnh môn ra ngoài.”
Sau khi trải qua phân tích, Lý Phàm lại phủ định suy đoán trước đó.
“Vậy thì ngoài Chương sư huynh ra, Tử Tiêu tông còn ai có thể tồn tại đến nay chứ?”
Càng nghĩ Lý Phàm càng không thể nghĩ ra nguyên nhân gây ra.
Phải biết rằng vào thời kỳ thượng cổ, Tử Tiêu tông chỉ là môn phái nhị lưu.
Trong môn không có cường giả Trường Sinh cảnh tọa trấn, ngay cả tu sĩ Hợp Đạo cũng chỉ có mấy người ít ỏi.
Dựa vào ký ức của phụ thân Lý Trần lúc trước, những trưởng bối trong tông môn thực sự không giống như là có thể vượt qua vạn cổ, tồn tại đến nay.
“Hiện tại bản tôn ngoài thân phận ‘tu sĩ Thiên Cơ tông’ ra, trên người cũng không mang bất cứ đồ vật gì, tạm thời không liên lạc được với Tiêu Tu Viễn.”
“Vẫn là chờ sau đại chiến lại nói.”
Lý Phàm trầm ngâm một hồi, tạm thời bỏ xuống việc này.
Lấy ra một viên ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ từ trong thạch mẫu đặt trước mặt.
Sau khi Lý Phàm nuốt thêm một viên Ngộ Đạo đan mới kiểm tra.
Viên đá màu đen nhìn qua thường thường không có gì lạ lại tản ra ánh sao màu bạc.
Lấy thần thức chạm vào, trong nháy mắt vô số hình ảnh hiện lên trong đầu.
Đó là chuyện xưa của một nữ tu sĩ lòng mang đại nghị lực, trải qua năm trăm năm tu hành, cuối cùng thực hiện “người thương hồi tâm chuyển ý”.
Không cần nói rườm rà, chính là tục sự thích mà không được bình thường trên thế gian.
Chỉ là khác với kết cục của rất nhiều chuyện xưa, vị nữ tu sĩ này cuối cùng lấy thăng thành sao trời làm đại giới khiến cho nam tu sĩ mình tương tư đơn phương cuối cùng yêu mình.
Đồng thời sau đó trong quãng đời còn lại, mỗi ngày ngước đầu nhìn lên tinh không, không ngừng rơi lệ, tràn đầy hối hận.
Lý Phàm mặt không cảm xúc, quyết đoán đổi một viên khác.
Chuyện xưa ẩn chứa trong viên ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ này hơi bình thường hơn.
Đó là một vị tu sĩ bởi vì sau khi tận mắt nhìn thấy thảm trạng người thân nhất vì tư chất không đủ mà trước sau vẫn không thể loại bỏ khí độc trong cơ thể, vô duyên với con đường tu hành, chỉ mới mấy chục năm đã tới tấp thọ tận chết già.
Hắn lập chí nguyện phải để người trong thiên hạ đều có thể tùy tâm tu hành.
Tiếc là nguyện cảnh này quá lớn, chậm chạp không cách nào thực hiện.
Sau đó hắn lấy lui mà cầu chuyện khác, phạm vi từ “người trong thiên hạ” đổi thành “người trong gia tộc”.
Vị tu sĩ này thăng nhập thương khung, gia tộc của hắn từ đó về sau xuất hiện lớp lớp thiên tài.
Chỉ dùng không đến trăm năm đã nhảy lên mà trở thành thế lực khổng lồ hạng nhất nơi đó.
“Nghịch chuyển tư chất à...”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một luồng tinh quang, linh lực hội tụ trong lòng bàn tay, thình lình dùng lực.
Viên đá màu đen nhất thời bị nắm nát, mà tất cả ánh sao màu bạc đều bị Lý Phàm hấp thu.
Trong phút chốc, rất nhiều cảm ngộ tuyệt không thể tả ào ào xộc thẳng lên đầu.
Thiên địa chi lý tổng hợp đan xen dệt thành một tấm cự võng, tạo thành trật tự thiên địa dựa vào để chuyển động.
Một sợi trong đó trong mắt Lý Phàm lúc này đặc biệt sáng chói.
Có thể chạm tay vào, ngay cả hoa văn huyền ảo đến cực điểm phía trên giống như cũng có thể thấy rõ.
Trong chớp mắt, sợi “dây mảnh” này chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của Lý Phàm.
Mà “dây mảnh” cũng trở nên to lớn như cự trụ chống trời.
Khí tức mỹ diệu truyền đến từ phía trên làm cho Lý Phàm say mê trong đó. Rất nhiều chuyện khó mà lý giải được trước kia giờ đây trong thoáng chốc này cũng đã rõ ràng trong lòng.
Lý Phàm còn phát hiện, trên người mình như có ngàn vạn sợi tơ nối liền với cự trụ.
Nhìn chăm chú những sợi dây như ẩn như hiện, hư thực khó phân biệt này, một điều hiểu ra bỗng hiện lên trong lòng Lý Phàm.
Tuy trước mắt mình nhìn qua giống như khôi lỗi mà “cự trụ” thông qua dây mảnh thao túng.
Nhưng sẽ có một ngày, nếu lực lượng của mình đủ cường đại, chưa hẳn không thể lấy dây mảnh làm ràng buộc thay đổi ngược lại cự trụ.
“Đây chính là nghịch thiên địa chi lý ư...”
Vui sướng vô tận xông lên đầu, ngay cả thân thể Lý Phàm đang bế quan ở rãnh sâu nơi sâu trong biển Tùng Vân lúc này cũng không nhịn được run rẩy lên vì hưng phấn.
Luân hồi muôn đời, pháp môn trường sinh tâm tâm niệm niệm lúc này gần ngay trước mắt.
Tuy biết chênh lệch với chính thức làm được vẫn như trời và đất.
Tuy là thiên tôn giới này, nghịch thiên địa chi lý lấy được cũng chỉ là cảnh giới Ngụy Trường Sinh.
Nhưng thu hoạch lúc này vẫn làm cho Lý Phàm sinh ra một cảm giác thỏa mãn lớn lao.
Tâm thần đắm chìm, không biết năm tháng trôi qua.
Sau khi ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ tiêu hao gần hết, hắn từ trong đốn ngộ tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Ngơ ngẩn dư vị hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Theo bản năng kiểm tra thời gian, Lý Phàm hoảng sợ phát hiện, thời gian “một lát” trong cảm giác của mình thế mà bên ngoài đã gần một năm trôi qua.
“Cũng khó trách cường giả Trường Sinh cảnh lười quản tục sự thế gian, giờ đây ta mới biết cái gì là tu hành không năm tháng chân chính.”
“Đây vẫn chỉ là nhìn trộm từ thị giác không hoàn toàn ta mượn từ ‘Nhân Đạo Tinh Trần’.”
“Nếu như thật sự có thể nhìn hết thiên địa chi lý, trầm mê trong đó, sợ là một lần bế quan phải tốn hết mấy chục năm.”
Lý Phàm nhịn được thầm cảm thán.
Dư vị hồi lâu, Lý Phàm bắt đầu xem xét chuyện xảy ra bên ngoài trong một năm hắn bế quan.
Linh phù truyền tin của “Chu Thanh Ngang” gần như phải bị tin tức đám người Hà Chính Hạo gửi tới lấp đầy.
Lý Phàm không vội trả lời mà là lựa chọn xem xét trọng điểm.
Đại chiến châu Thiên Linh vẫn chưa kết thúc.
Nhưng đã hòa hoãn không ít.
Cho nên các tu sĩ có thể biết được một số tin tức truyền về từ trên chiến trường.
Hiệu quả của trận đồ Huyền Thiên Tỏa Linh trận Lý Phàm nộp lên tương đối nhanh chóng.
Chỉ mới vào ngày thứ mười sau khi hoàn thành giao dịch, trong một trận chiến bất ngờ quy mô trung đẳng.
Vạn Tiên Minh tính toán lặp lại chiêu cũ, sử dụng Thiên Huyền Toả Linh trận nghiền áp, ngược sát đội ngũ tu sĩ Ngũ Lão hội.
Cũng chưa từng ngờ tới, đối phương đã sớm có chuẩn bị.
Trên người mỗi tu sĩ đều hiện ra một tầng quang chiếu phòng hộ màu đỏ thẫm.
Sau khi xanh, đỏ dung hợp, chuyện dị thường gì đều không xảy ra.
Cùng lúc khi bên Vạn Tiên Minh hoảng hốt không thôi, một trận đấu tranh sinh tử thảm liệt đã bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận