Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 848: Câu cá ở tinh không

Thứ nhìn thấy trước mắt không còn là một ao nước nhỏ nhoi nữa.
Mà là tinh thần dường như giăng khắp bầu trời!
Vô số ánh sáng rực rỡ ẩn giấu trong đó.
Quý Thiệu Ly mơ hồ có thể nhìn thấy dị thú, pháp bảo, thậm chí cảnh tượng chiến đấu của các tu sĩ từ trong hình ảnh vút qua trên đó!
Còn Quý Thiệu Ly thì ngồi ngay ngắn trên tinh không này.
Thả xuống một sợi dây!
Chùm ánh sáng nhiều vô số kể giống như cá trong hồ.
Trước tiên đều bị dọa sợ theo bản năng tránh ra xa.
Sau đó cảm thấy hơi hiếu kỳ chậm rãi tiến lại gần.
Những chùm sáng này chia thành các màu sắc khác nhau như trắng, xanh lục, xanh lam, tím, cam.
Ánh sáng trắng gần như chẳng toát ra khí tức đặc biệt gì.
Còn ánh sáng xanh lục đến tím mang theo uy áp dần dần tăng lên.
Thậm chí khí tức ẩn chứa trong các chùm sáng vàng kim hay tử kim vụt qua trong tinh hải cũng khiến người từng gặp Trường Sinh thiên tôn, di thể Chân Thiên như Quý Thiệu Ly kinh hãi không thôi.
“Đây rốt cuộc là thứ gì...”
Cho dù luân hồi trăm đời, chứng kiến vô số cảnh tượng lớn lao.
Nhưng cảnh tượng bày ra trước mặt Quý Thiệu Ly hiện tại cũng khiến hắn mất hồn.
Tâm thần chấn động không thời, tâm trạng không bình tĩnh được.
Ngay lập tức thoát ra khỏi trạng thái thả câu trong tinh không!
Tinh quang khắp trời biến mất, trước mắt chỉ còn lại hồ nước nhỏ bé tầm thường mà thôi.
“Đây...”
Quý Thiệu Ly vô thức nắm chặt hai tay, hít thở sâu.
Người có tầm mắt cực kỳ cao như hắn lúc này đã ý thức được có lẽ mình đã tìm thấy một món đồ phi thường!
Theo tính cách của hắn phải qua một lúc lâu cảm xúc mới bình tĩnh hoàn toàn.
Quý Thiệu Ly một lần nữa ném câu với trạng thái của người câu cá đơn thuần!
Nhưng mà...
Cảnh tượng trước mắt không xảy ra bất cứ thay đổi nào.
Quý Thiệu Ly nắm chặt cần câu, suy nghĩ một lúc rồi nhớ lại sư đồ Chung Thần Thông chỉ ném câu một lần.
“Xem ra có giới hạn về số lần trong khoảng cách thời gian nhất định.”
Trong lòng hơi tiếc nuối, cất cần câu đi rồi tháo bỏ thuật che mắt.
Ẩn núp ở đằng xa bắt đầu thăm dò.
Trong ngôi miếu nhỏ, cuộc sống của hai sư đồ dường như chẳng có gì thay đổi.
Mỗi ngày đều trải qua cuộc sống ăn cơm, nghỉ ngơi, câu cá.
Sau khi Chung Thần Thông thả câu một lần nữa, nhưng chỉ câu lên được một chùm sáng màu trắng, mất hứng quay về.
Tiểu đạo đồng cũng chẳng có thu hoạch gì.
Cuối cùng đã đến lúc Quý Thiệu Ly ra tay.
Hít sâu một hơi, một người câu cá lão luyện như hắn điều chỉnh tâm trạng đến điều kiện tốt nhất.
Sau đó ném cần câu ra!
Một lúc sau Quý Thiệu Ly lại tiến vào tinh không vô tận!
Không phải lần đầu nhìn thấy cảnh tượng cảnh lệ, trong lòng hắn đã quen rồi.
Lần này hắn luôn duy trì trạng thái thả câu ở tinh không.
“Câu cá cần có mồi câu, muốn câu được mấy chùm ánh sáng này thì cần thứ gì đây?”
Nhìn thấy đa số chùm sáng đều nhanh chóng tránh xa, chỉ còn để lại một vùng trống rỗng, Quý Thiệu Ly không khỏi suy nghĩ.
Nơi này rõ ràng không nằm trong phạm vi Huyền Hoàng giới.
Mà là một không gian độc lập.
Chỉ có cần câu trơ trụi, cơ thể của Quý Thiệu Ly chẳng qua chỉ là một tồn tại hình ảnh đơn thuần.
Đương nhiên chưa nói tới thêm mồi câu cho cần câu.
“Lẽ nào đơn giản chỉ là thứ bằng lòng cắn câu?” Quý Thiệu Ly không khỏi nghĩ như vậy.
Bởi vì hắn phát hiện, theo thời gian dần trôi.
Dường như những ánh sáng đó đã quen với dây câu hắn thả xuống, bắt đầu chậm rãi tiến lại gần.
Thậm chí một vài cái bị hấp dẫn, hiếu kỳ chạm vào.
Khi một ánh sáng trắng bởi vì ở gần đó, trong nháy mắt đã bị hút chặt bám vào trong sợi dây câu.
Quý Thiệu Ly cảm thấy cần câu quằn xuống.
Sau đó hắn không thể khống chế, theo bản năng kéo lên.
Cảnh tượng trước mắt đột ngột vỡ tan, hắn lại quay về ngôi miếu nhỏ giữa núi.
Trên tay hắn có thêm một chùm sáng trắng.
Trong chùm sáng này dường như là một thế giới độc lập. Thần thức không thể nhìn thấu.
Quý Thiệu Ly bắt chước động tác trước đấy của Chung Thần Thông, giơ tay ra sờ soạng.
Cuối cùng sau khi lấy ra được một hòn đá xanh thẫm, chùm sáng dần dần tan biến.
“Đây là...”
Quý Thiệu Ly bây giờ chắc chắn cũng coi như hiểu nhiều biết rộng.
Nhưng sau khi quan sát khoáng thạch bằng đất trong tay này lại phát hiện hắn chưa từng nhìn thấy!
“Hoặc là vật phẩm vô cùng quý hiếm. Hoặc là...”
“Không phải là đồ vật của Huyền Hoàng giới!”
“Chùm sáng trắng có lẽ là cấp bậc giá trị thấp nhất trong tinh không. Có lẽ không quý hiếm đến mức ta chưa từng thấy qua.”
“Nói vậy, suy đoán của ta chắc không sai.”
Đôi mắt Quý Thiệu Ly sáng lên.
Hồ câu cá này có lẽ là dị bảo tối cao từ tu tiên giới khác.
Thậm chí rất có thể là một tiên khí từ Tiên giới!
Ở đời thứ 115, lúc sinh mệnh sắp kết thúc, Lý Phàm mượn Dược Vương Chân Đỉnh xông đến tiên khư đã từng nhìn thấy một di thể của Chân Tiên.
Vì thế cảm nhận được uy lực của tiên nhân.
Nhưng mà giờ phút này hắn lại cảm nhận được khí tức uy năng của di thể Chân Tiên từ trong tinh không vô vận trong hồ câu cá!
Hơn nữa không chỉ một sợi!
Những chùm sáng vàng tím, vàng nâu lấp lóe bay vụt qua tinh không mang lại cho hắn cảm giác không thua gì Chân Tiên!
“Có lẽ không phải là ảo giác của ta.”
“Nhưng mà cho dù có chút nhầm lẫn thì quy cách của hồ cá này chắc chắn vô cùng cao.”
Ánh mắt Quý Thiệu Ly lóe lên tinh quang.
Hắn lại nhớ đến tin đồn từng nghe trước đây.
Huyền Hoàng giới thượng cổ từng tồn tại tiên khí.
Nhưng mà khi đại kiếp xảy ra, tất cả tiên khí thậm chí di thể tiên nhân đều biến mất.
“Lẽ nào hồ câu cá này là một món tiên khí may mắn còn sót lại?”
“Chung Thần Thông không có bối cảnh, chẳng qua chỉ là một người phàm, sở dĩ có được ‘Sinh Tử Huyền Công’ thậm chí thần thông Thần quang bảy màu này.”
“Toàn bộ đều nhờ vào hồ câu cá này sao?”
Trong phút chốc Quý Thiệu Ly đã hiểu ra nguyên nhân hậu quả.
“Hồ câu cá này vô cùng đặc biệt. Chỉ có trạng thái của người câu cá mới phát hiện ra được. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân để nó bảo tồn hoàn chỉnh đến nay.”
Quý Thiệu Ly có hàng ngàn suy nghĩ, tham luyến trong lòng không kìm nổi mà dâng lên.
Nhưng mà tính tình vượt xa người thường, rất nhanh hắn đã đè tham luyến đó xuống.
Bây giờ số lần đã hết, Quý Thiệu Ly không lựa chọn hành động thiếu suy nghĩ.
Vẫn tạm thời rút lui.
Đến ngày thứ ba sau khi sư phụ Chung Thần Thông không thu hoạch được gì, Quý Thiệu Ly lại đến trước hồ nước, vung cần câu.
Nghĩ đến trong hồ câu cá rất có thể tồn tại sức mạnh liên quan đến ‘Tiên’.
Trong lòng hắn khó tránh kích động.
Nhưng có lẽ vì nguyên do này cho nên lần này sau khi tiến vào thả câu tinh không, hắn đã bị ép đuổi ra bên ngoài.
Quý Thiệu Ly không khỏi sửng sốt.
Sau đó bừng tỉnh: “Hễ là người muốn cầu bảo vật, muốn thăm dò bí mật đều không được sao?”
“Chỉ có người câu cá thật sự mới có thể tiến vào tinh không.”
Quý Thiệu Ly hiểu ra không khỏi lắc đầu.
Chỉ đành đợi đến ngày hôm sau.
Đồng thời điều chỉnh tâm trạng của mình.
Sau khi lòng tham được trấn áp hoàn toàn, Quý Thiệu Ly thành công tiến vào lần nữa.
Lần này hắn thả câu rất nghiêm túc.
Dây câu chậm rãi buông xuống, hàng triệu ánh sáng lại bắt đầu dâng trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận