Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1056: Ba phần lực trấn Hoang

“Hoang đang ngủ say trong sông xanh Hoá Linh ở chỗ sâu nhất Hóa Linh giản.”
“Hóa Linh Thạch có thể trấn áp dao động linh khí nơi này chính là do nước sông sông xanh Hoá Linh ngưng kết mà thành trong ngày dồn tháng chứa.”
“Hóa Linh Thạch đều có công hiệu như thế, sông xanh Hoá Linh lại càng đáng sợ. Dù là tu sĩ Hợp Đạo, nếu ở bên trong lâu cũng có nguy hiểm bị chết đuối.”
“Nhưng nơi này đối với Hoang lại là thánh địa tu luyện hiếm có. Tất cả dao động linh khí bị áp chế tới cực điểm, hắn mới có thể chuyên tâm rèn luyện thân thể của mình.”
Vẻ mặt Chu nghiêm trọng, mở ra phòng hộ tráo, dẫn dắt mọi người chui vào trong sông xanh Hoá Linh.
Không ngừng xâm nhập xuống phía dưới.
Không giống nước sông bình thường, càng sâu càng tối.
Nước sông xanh Hoá Linh tựa như bản thân là nguồn sáng. Bất kể lặn xuống bao lâu, xung quanh đều là màu xanh quỷ dị đã hình thành thì không thay đổi, làm lòng người hoảng sợ.
Nước xanh sâu thẳm như vành đai cách ly che chắn thần thức cảm giác mạnh hơn người thường của Lý Phàm.
Nhưng may mà Lý Phàm dò hỏi Thiên Dương một phen, sau khi nhận được vật liệu thân thể khôi lỗi của hắn và tinh túy nguyên lực không mảy may chịu ảnh hưởng của nước sông Hóa Linh nơi đây, lúc này trong lòng mới an tâm phần nào.
Dường như nhận ra được sự thấp thỏm của Lý Phàm, Thiên Dương còn chủ động bày ra một tầng lực lượng phòng hộ trên người Lý Phàm.
Những dao động năng lượng này đưa tới sự chú ý của hai truyền pháp giả.
“Thiên tiền bối quả là thủ đoạn hay!”
Nơi này thuộc về một trong những đại bí địa của Tiên Minh, bọn họ tự nhiên không phải lần đầu tới đây, đã sớm nắm giữ phương pháp có thể miễn cưỡng hoạt động trong nước sông xanh Hoá Linh.
Nhưng vị Thiên trưởng lão của Vạn Giới Liên Hợp hội này thế mà hoàn toàn không chịu ảnh hưởng nơi này...
Đánh giá của bọn họ về thực lực Thiên Dương lại lần nữa tăng lên một ít.
“Đến rồi...”
Nhìn một xoáy nước phía dưới, truyền pháp giả Chu nhẹ giọng nói.
Lý Phàm nghe vậy nhìn qua, chỉ thấy trong xoáy nước tựa như ẩn giấu một bóng dáng khô gầy.
Xoáy nước duy trì một hồi lại bỗng chốc lắng lại. Sau đó phương hướng xoáy nước chuyển hóa, vậy mà hướng về phía nước sông Hóa Linh mãnh liệt phun trào phía trên.
Lúc này Lý Phàm mới nhìn ra, thì ra xoáy nước này là theo bóng dáng khô gầy phun ra nuốt vào trong lúc hô hấp trong nước sông mà sinh ra!
“Hắn chính là Hoang sao...”
Gần như gầy chỉ còn lại bộ xương, bề ngoài của Hoang nhìn qua không hề dính dáng đến thân thể cường hãn.
Nhưng da thịt của hắn ẩn ẩn hiện ra màu vàng tối, dù là ở chỗ sâu đáy sông màu xanh này đều rõ ràng như thế. Lại mơ hồ nói rõ thân thể này của hắn cực kỳ không tầm thường.
“Hoang đang ngủ say, nếu như tùy tiện đánh thức hắn thì nhất định sẽ phải đối mặt với tập kích như cuồng phong bạo vũ của hắn.” Chu liếc nhìn Thiên Dương, nói như vậy.
Trong lòng Lý Phàm vừa động, Thiên Dương lộ vẻ mặt ngạo nhiên, bay lên trước, một tay đập lên đầu Hoang.
Mí mắt truyền pháp giả Chu, Vệ đều nhảy lên.
Vô thức kéo Lý Phàm lên trên rất xa.
Sau khi yên tĩnh trong chốc lát, chỗ sâu đáy sông khí thế khủng khiếp như núi lửa bạo phát bỗng nhiên hiện lên.
Hoang mở mắt từ trong cơn mơ ngủ, vô tình, tàn bạo như cự thú hồng hoang.
Trong nháy mắt tỏa linh thân thể Thiên Dương nho nhỏ.
Trong mắt hiện lên từng tia kim quang, Hoang nhìn Thiên Dương yên tĩnh đứng trước mặt mình, bàn tay giơ lên cao.
Ầm!
Sông xanh Hoá Linh bình tĩnh, yên lặng chợt mãnh liệt mà động.
Nước sông trong thoáng chốc trở nên chảy xiết, ba người Lý Phàm quan chiến bên cạnh chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thân hình trong dòng nước chảy xiết cuồn cuộn.
Vậy mà...
Một bàn tay ẩn chứa sức mạnh mang tính chất hủy diệt sắp rơi xuống của Hoang lại bị một bàn tay non nớt nắm chặt.
Không thể cử động một chút nào.
“Hửm?”
Hoang đột nhiên biến sắc.
Cố gắng giãy ra bàn tay bị nắm chặt của mình.
Nhưng cho dù đã bạo phát ra hết khí lực toàn thân, nhưng lại vẫn không cách nào trốn thoát.
Thân thể nháy mắt thu nhỏ, Hoang từ nam tử trung niên khô gầy biến thành như đứa bé chết đói.
Thoát khỏi khống chế của Thiên Dương, thân hình nhanh chóng lùi lại.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ở lĩnh vực lực lượng tự tin tuyệt đối, bị người xa lạ bất thình lình xuất hiện đánh bại.
Chấn động trong lòng Hoang có thể nghĩ.
Căn bản không biểu hiện ra điên cuồng như trong truyền thuyết, chỉ là cực kỳ cẩn thận đánh giá Thiên Dương.
“Ha ha ha ha, Hoang, đúng là không nghĩ tới, ta lại còn có thể nhìn thấy ngày ngươi ăn quả đắng!”
Giọng truyền pháp giả Vệ từ bên trên truyền đến, lúc này Hoang mới chú ý tới ba người Lý Phàm đang quan chiến.
“Không cần kinh ngạc, Hoang. Vị này là Thiên tiền bối của Vạn Giới Liên Hợp hội, một thân thực lực đã tới Trường Sinh kỳ. Ngươi không địch lại cũng là bình thường.” Trên mặt Chu mang ý cười không che giấu được, giải thích.
“Vạn Giới Liên Hợp hội? Thứ gì vậy?!” Hoang không có sắc mặt tốt cho hai vị đồng liêu ngày xưa trước mắt.
“Rốt cuộc ta đã ngủ say bao lâu?”
“Mới mười lăm năm?” Hoang có phần kinh nghi bất định nói.
“Ta còn muốn chất vấn ngươi đây. Ngươi khoe khoang là giám sát Huyền Hoàng, lại hoàn toàn không biết gì về thế lực cường đại như Vạn Giới Liên Hợp hội ẩn nấp trong Huyền Hoàng giới?” Chu tự mình truyền âm nói.
Thuận tiện kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra trong Tiên Minh gần đây.
“Dư nghiệt Huyền Thiên gây sóng gió, đoạt xá truyền pháp giả. Tu hú chiếm tổ chim khách, giành được quyền khống chế Vạn Tiên Minh?”
Nghe nói dị biến như này, Hoang không có biểu hiện đặc biệt tức giận.
Mà là cực kỳ tỉnh táo suy tư.
Không ngừng dò hỏi đủ loại chi tiết với truyền pháp giả Chu.
“Các ngươi đã thăm dò được bao nhiêu về nội tình của Vạn Giới Liên Hợp hội này?”
“Hoàn toàn không biết gì... Đừng lấy ánh mắt đó nhìn ta. Liên Hợp hội gì đó này giống như hoàn toàn trống rỗng xuất hiện, căn bản không tra được nội tình, nguồn gốc. Không tương xứng với tất cả những cường giả ẩn nấp có ghi chép. Nếu không phải trong tinh hải này bây giờ chỉ còn lại Huyền Hoàng giới chúng ta, ta còn thực sự hoài nghi bọn họ có phải nhân sĩ Tu Tiên giới khác hay không.”
...
Ba truyền pháp giả nhanh chóng trao đổi tin tức một phen.
Sau đó cùng nhau nhìn về phía hai người Lý Phàm, Thiên Dương.
“May mà có Thiên tiền bối xuất thủ, nếu không dựa theo cơn giận lúc thức dậy của Hoang, nhất định phải đại náo một phen, gây nên sự chú ý của tu sĩ Hóa Linh giản phía trên. Nói không chừng bên phía Thần sẽ có phát giác.” Vệ chắp tay, có chút may mắn nói.
Hoang lộ vẻ mặt khó coi, Chu thì dáng vẻ cười hì hì.
“Sức lực của ngươi, rất lớn.”
“Ta cũng phải dùng ba phần toàn lực mới áp chế được ngươi.”
Không có chỉ thị của Lý Phàm, Thiên Dương nhìn ra sự không phục của Hoang, tự mình lên tiếng an ủi.
Sắc mặt Hoang càng thêm khó coi.
Bởi vì hắn biết, cường giả như Thiên Dương căn bản không cần thiết nói ngoa.
“Ba phần khí lực...” Trong lòng Hoang lập tức sinh ra một cơn bất lực và hi vọng.
Bản thân dựa theo phương pháp của thiên tôn, mấy ngàn năm qua liên tục tôi luyện thân thể ngày đêm không ngừng.
Đã mơ hồ cảm thấy dường như có lẽ đã đạt tới một loại cực hạn nào đó.
Bởi vì là truyền pháp giả, không cách nào nghịch thiên địa chi lý nữa.
Con đường của bản thân cũng như đã chấm dứt tại đây.
Nhưng sự xuất hiện của Thiên tiền bối trước mắt dường như có thể mang đến cho hắn một tia ánh rạng đông.
Hoang hành sự từ trước đến nay lòng ngay dạ thẳng, trực tiếp thỉnh giáo trước mặt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận