Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 559: Bi hoan không tương đồng

Nỗi lo lắng của Hà Chính Hạo tự nhiên biến mất sau khi giá vật tư tích trữ tăng lên gấp đôi.
“Một trăm triệu độ cống hiến, đây chính là một trăm triệu độ cống hiến!” Mắt Hà Chính Hạo đỏ hoe, toàn thân không khỏi khẽ run rẩy.
Sự kích thích tâm lý do giá cả tăng cao liên tục mang lại khiến hắn phiêu phiêu dục tiên, như đang lạc vào thiên cảnh.
Hà Chính Hạo thề rằng cả đời này hắn chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
“Khi bí sử đại nhân đưa cho ta danh sách vật tư, có thuận miệng đề cập rằng: lần này, ta thao túng kiểm soát việc quyên góp nên phần lợi nhuận dành cho ta cũng đã tăng từ một phần trăm trong ba lần trước lên mười phần trăm…”
“Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ta đã kiếm được độ cống hiến mà cả đời này không thể kiếm được.”
Hà Chính Hạo cảm thấy thân thể tựa như sôi trào lên, máu dồn thẳng lên não.
Trong lòng hắn dâng lên dũng khí vô tận, thiết luật liên minh mà hắn thường kính sợ dường như đã không còn đáng sợ nữa.
“Cứ tăng lên cho lão tử đi! Nếu giá cả tăng nhanh như vậy, khẳng định không phải ta là người duy nhất làm như vậy. Pháp bất trách chúng!”
“Với lại, trời có sập xuống thì đã có bí sử đại nhân chống đỡ rồi. Ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi!”
“Chắc chắn sẽ không trách tội đến ta!”
Hà Chính Hạo lẩm bẩm, nhanh chóng thuyết phục chính mình, trong lòng không còn dấu vết của sự sợ hãi nữa.
Chỉ còn lại niềm vui điên cuồng của lợi nhuận khổng lồ.
Trong toàn bộ Vạn Tiên Minh, quả thật có rất nhiều tu sĩ cũng vui mừng khôn xiết giống như Hà Chính Hạo.
Nơi nào đó trong một không gian không xác định.
“Thu hoạch lớn, một vụ thu hoạch lớn. Khoản lợi nhuận lần này sẽ trực tiếp bù đắp cho những tổn thất trước đó. Vẫn còn dư ra!”
“Thế nào! Ta nói không sai chứ! Ta biết tên Lý Phàm kia có chút tài năng, lần này chúng ta đã đặt cược đúng rồi! Chúng ta cứ theo sau hắn là được ăn thịt rồi!”
“Ha ha, Lữ đạo hữu, sao ta lại nhớ rằng lần trước ngươi rõ ràng giữ ý kiến phản đối mà?”
“Chớ có nói bậy! Ngươi nhất định nhớ lầm rồi!”
Chu Khắc Bảo nhìn vẻ mặt mừng rỡ như điên của đồng bạn xung quanh mình, trong lòng hắn cũng có chút hưng phấn.
Cho đến giờ, hắn đã kiếm lời được gần hai trăm vạn độ cống hiến.
Mặc dù, hắn không biết tình hình cụ thể của người khác nhưng nhìn từ biểu hiện của bọn họ thì nhất định không hề ít.
“Năng lực thôi diễn của Lý Phàm thực sự quá kinh khủng. Vậy mà hắn có thể dự đoán trước trận chiến sẽ nổ ra cho dù không có bất cứ dấu hiệu nào.”
Về nguyên nhân khiến Vạn Tiên Minh bỗng nhiên tuyên chiến, đám người Chu Khắc Bảo vẫn đang nghe ngóng.
Chỉ là tạm thời chưa có kết quả chính xác.
“Ai dà, ta vẫn còn thận trong quá. Nếu như lúc đầu ta có thể đầu tư nhiều hơn thì tốt rồi.”
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Chu Khắc Bảo.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Hửm? Sao không thấy Long đạo hữu?”
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh một lúc.
“Đúng vậy, ta nhớ lần này hắn vô cùng quyết đoán, bỏ ra trước ít nhất năm trăm vạn độ cống hiến để dự trữ vật tư. Chắc hẳn là hắn đã kiếm được rất nhiều!”
“Chẳng lẽ hắn vẫn đang bế quan nên không biết giá cả đã tăng vọt rồi chứ?”
“Ta sẽ liên lạc để báo tin vui cho hắn!”
Điều khiến bọn họ bất ngờ là tất cả tin nhắn đều bị đối phương phớt lờ và không có hồi âm.
Mọi người không khỏi nhìn nhau.
Trong lúc bọn họ đang thắc mắc thì bóng dáng Long Dược Du xuất hiện trước mặt mọi người.
Thần hồn lạc phách, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch.
Mọi người ở đây đều có một dự cảm mơ hồ trong lòng.
Cuối cùng, Chu Khắc Bảo lên tiếng trước: “Long đạo hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngươi…”
Long Dược Du tựa hồ có chút mất hồn mất vía.
Chu Khắc Bảo phải kêu mấy lần thì hắn mới bừng tỉnh.
Nhìn đám người bên cạnh, Long Dược Du run run bờ môi, dùng hết lực khí toàn thân mới thốt lên một câu: “Gia huynh, bất hạnh vẫn lạc rồi!”
Đùng!
Cả đám người đều cảm thấy như đầu mình bị đập mạnh, lập tức có chút hoa mắt chóng mặt.
Long Cửu Uyên, người vừa trở thành tiên tôn Hợp Đạo đã chết rồi ư?
Trong khoảnh khắc, cả hiện trường trở yên lặng như tờ.
Niềm vui ban đầu khi kiếm được nhiều độ cống hiến đã biến mất ngay lập tức.
Đối với bọn họ, sự tổn thất của một tu sĩ Hợp Đạo là không thể bù đắp được, cho dù bọn họ có bao nhiêu độ cống hiến đi chăng nữa!
Tuy bọn họ vô cùng chấn kinh nhưng trong lòng cũng cảm thấy rùng mình.
Đại chiến vừa mới mở màn liền có một vị tu sĩ Hợp Đạo bỏ mạng.
Quy mô của cuộc chiến tranh này, chỉ e còn vượt xa cả trí tưởng tượng của bọn họ.
Rốt cuộc sẽ có bao nhiều người sẽ chết đi?
Trong lúc nhất thời, những tu sĩ hám lợi này không khỏi cảm thấy hơi ớn lạnh,
Bên trong Bố Chính đường của thành Tùng Vân hiện đang hỗn loạn.
Vạn Tiên Minh đã hạ thông cáo chuẩn bị cho chiến tranh, nhưng dù có làm thế nào đi nữa thì bọn họ cũng không thể liên lạc được với bí sử đại nhân.
Mặc dù trước đó một tháng, Lý Phàm đã tuyên bố với ngoại giới tin tức rằng mình sẽ bế quan rất lâu.
Nhưng khi phát sinh chuyện lớn như vậy, ngài lại bỏ của chạy lấy người và vứt đề khó lại cho những thuộc hạ bọn tôi…
Có phải hơi quá đáng không?
Cả đám tu sĩ thầm trách móc.
“Chư vị !”
Cao Viễn nhìn sắc mặt khác nhau của đám người, gõ lên bàn.
“Bây giờ đại nhân không ở đây, thời khắc khảo nghiệm chúng ta đã đến.” Hắn trịnh trọng nói.
“Mặc dù tình thế trước mắt vẫn chưa rõ ràng nhưng chắc chắn rằng trận chiến này sẽ không dễ dàng kết thúc. Chúng ta phải chuẩn bị tốt tinh thần.”
“Nhất là biển Tùng Vân của chúng ta còn giáp giới với Ngũ Lão hội, chúng ta càng phải tuần tra, đề phòng tu sĩ của đối phương.”
Cao Viễn dừng lại, nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt mọi người nên đành lên tiếng trấn an: “Mọi người đừng lo lắng quá.”
“Có câu nói: trời có sụp xuống, tự khắc có người cao to chống đỡ. Biển Tùng Vân chúng ta kể từ lần trước bị Ngũ Lão hội tận diệt đến nay vẫn chưa thể hồi phục nguyên khí.”
“Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không còn bao nhiêu người. Cuộc chiến này có lẽ cũng không đến lượt chúng ta phải đi liều mạng đâu.”
Đám người nghe được lời này cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, thế là trong lòng bọn họ yên tâm một chút.
Tuy nhiên, Cao Viễn còn điều muốn nói nhưng vẫn giữ trong lòng.
Nếu tình hình thật sự tệ đến mức những người còn lại của biển Tùng Vân đều phải ra chiến trường thì cuộc chiến này bi thảm biết bao…
Cao Viễn không khỏi rùng mình.
Toàn bộ Vạn Tiên Minh đang hỗn loạn vì thông cáo đột ngột về việc chuẩn bị cuộc chiến này, trong khi Lý Phàm lại vô cùng nhàn nhã.
Sau khi Lý Phàm uống thứ mật hoa phát ra ánh sáng xanh trong ly, hắn giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Rượu ngon!”
“Rượu ngon như thế, lại còn được Tư Mã đạo hữu kể lại đủ câu chuyện xưa thú vị từ mấy ngàn năm trước. Nhân sinh chính là như thế, thật sự không cầu mong gì hơn!”
Tư Mã Trường Không cũng có vẻ hơi say: “Tuy ta và đạo hữu chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng lại có cảm giác như đã thân quen từ lâu. Một chữ ‘duyên’ thật tuyệt vời!”
“Nào, chúng ta uống thêm ly nữa!”
Tư Mã Trường Không cũng ngẩng đầu nốc cạn ly rượu.
“Tiếp theo, đạo hữu muốn nghe câu chuyện cũ nào của Huyền Hoàng giới?”
“Chuyện từ thời thượng cổ không thể kiểm chứng được, nhưng Tư Mã Trường Không ta vẫn có chút hiểu biết về đoạn lịch sử kể từ khi Vạn Tiên Minh thành lập.”
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, giọng điệu ngạo nghễ.
“Ta nghe nói khoảng năm trăm năm trước, có một nhóm tiểu thế giới liên hợp lại để phản công Tu Tiên giới.”
“Xin đạo hữu giải đáp giúp ta thắc mắc này!”
Lý Phàm nửa say nửa tỉnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận