Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 410: Di niệm ẩn giấu trong quán

“ Cảm giác thế nào?”
Bên tai truyền đến câu hỏi của giảng giải viên Bính Dần, Lý Phàm nhẹ gật đầu.
“ Thời đại mĩ hảo, danh phúc kỳ thực.”
Lời nói này có một nửa là ứng phó để không lộ ra sơ hở, một nửa là thành tâm thật ý.
Quả thật, nếu luận về cơ hội “ sống sót”, dưới sự thống trị của Vạn Tiên Minh với Ngũ Lão hội so với đa số những thời kỳ khác, những tu sĩ dễ dàng sinh tồn hơn nhiều.
Thậm chí độ khó dễ để có thể có được một bộ công pháp thích hợp, cũng không vất vả hơn bao nhiêu so với tán tu ở thời thượng cổ.
Tuy nói là một khi gia nhập Vạn Tiên Minh đồng nghĩa với việc cả đời phải làm trâu làm ngựa. Nhưng ít ra, trâu ngựa bị nuôi dưỡng mà không tự tìm đường chết, muốn được sống lâu một chút cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Trong lịch sử Huyền Hoàng giới, vào các thời kỳ khác, những tu sĩ đoản mạng muốn được làm trâu ngựa cũng chưa chắc đã có đủ tư cách.
Còn vấn đề sinh mạng đáng quý hay thứ gọi là tự do mới là chân lý vĩnh hằng, đề tài nghiêm túc này, Lý Phàm không có ý đi đắn đo lựa chọn.
Điều làm hắn chú ý là 100 phần mảnh vỡ thần thức vừa được thanh tẩy qua các thời đại, vốn sắp tan rã trong thức hải lại được hấp thụ bởi Hóa Đạo Tinh Thạch của mật pháp Hóa Đạo Thần Nhất. Những trải nghiệm trong các Thời đại vốn đang nhanh chóng trở nên mơ hồ, dần dần lại trở nên rõ ràng hơn.
Trong Hóa Đạo Thạch xanh lam, có thể mơ hồ nhìn thấy từng khung cảnh độc lập đang dần hình thành. Thoạt nhìn lại có chút tương tự với Thời đại.
“ Đây là?”
Trong lòng Lý Phàm có hơi chấn động.
“ Sau khi kết thúc trải nghiệm Thời đại, hình ảnh người mà mình mơ hồ nhìn thấy được kia có lẽ không phải ảo giác.”
“Cứ như một thủ đoạn cấy ghép ý nghĩ tẩy não vào lòng những tu sĩ trải nghiệm Thời đại.”
“ Nhưng bản thân mình vốn sở hữu Hóa Đạo Thạch, chẳng những miễn nhiễm với lần tẩy não này, mà còn…”
Trong khi tiếp tục tham quan Thần Tàng Quán dưới sự chỉ dẫn của Bính Dần, Lý Phàm phân chia tâm thần để kiểm tra biến hóa của Hóa Đạo Thạch.
Có lẽ tất cả Hóa Đạo Thạch trong thiên hạ đều được sinh ra từ Hóa Đạo Thạch Mẫu, cùng nguồn cùng gốc với nhau.
Tinh thể Hóa Đạo Thạch trong thức hải của Lý Phàm có thể tự hấp thu toàn bộ thần thức đang tán loạn. Đồng thời, căn cứ vào ấn ký trong ký ức thần thức để suy diễn, hồi phục lại thế giới mà Lý Phàm đã trải nghiệm trong Thời đại.
Đáng tiếc, có vẻ như phẩm chất của Hóa Đạo Thạch trong người Lý Phàm không tốt lắm, lực diễn đoán có hạn.
Khi Lý Phàm muốn xem kĩ hơn những thế giới này, mới phát hiện chúng chỉ là những cái vỏ rỗng mà thôi. Cảnh tượng không liên tục với nhau mà chỉ trình chiếu từng phần, từng phần đứt quãng.
Chỉ hiển hiện được một phần phạm vi khung cảnh trong kí ức, vượt khỏi phạm vi đó sẽ trở nên gấp khúc, vỡ vụn.
Lý Phàm quan sát một lúc, phát hiện số thế giới này, không gian và thời gian đang tăng trưởng một cách chậm chạp.
Bị hạn chế bởi năng lực diễn đoán, tốc độ tăng trưởng chậm đến mức gần như không thể phát hiện được.
Nếu Hóa Đạo Thạch cứ như vậy, e là Lý Phàm có luân hồi trăm kiếp cũng chưa chắc có tiến triển rõ ràng.
Nhưng Lý Phàm không quên, trong mộ Y Hành còn có một mảnh Hóa Đạo Thạch bị cố định trong đó. Mỗi một lần luân hồi, hắn đều có thể hấp thụ nó. Tinh thể Hóa Đạo Thạch trong não hải hắn nhờ đó sẽ được tăng cường thêm vài phần.
“ Đến lúc đó, không chừng có thể tự hình thành Thời đại?
“ Nhưng nó có tác dụng gì?”
Lý Phàm bất ngờ nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lóe sáng.
“ Bính Dần tiền bối, ta bất ngờ nghĩ đến một vấn đề. Lúc nãy ngươi vừa nói, đã đặt trăm vạn thần hồn trống rỗng vào Thời đại để tiến hành thử nghiệm.”
“ Vậy lúc này trong Thời đại đang vận hành có còn tồn tại thần hồn của chính nó không?”
Hắn hỏi giảng giải viên.
“ Hà hà, tất nhiên là còn.”
Liên quan đến việc này, Bính Dần có vẻ như không muốn đề cập tới, chỉ đơn giản trả lời như vậy.
Lý Phàm như nghiệm ra được điều gì, bất ngờ lại tiếp tục thắc mắc: ” Ngươi nói, số lượng thần hồn lớn như vậy, không ngừng được thời thanh tẩy. Vậy có hay không một thần hồn đã ý thức được thế giới mà mình đang ở chỉ là hư ảo, không phải thực sự tồn tại hay không?”
“ Cho dù đỉnh cấp của hư ảo gần như chân thật thì cũng có khác biệt với thế giới hiện thực mà?”
Bính Dần ngạc nhiên nhìn Lý Phàm.
Quan sát xung quanh một vòng mới thấp giọng trả lời: ” Lúc trước, khi ta tiếp nhận công việc từ Bính Dần đời trước, hắn cũng từng kể cho ta nghe một lời đồn đại.”
“ Khoảng ba mươi chín năm trước, Thời đại đã ngừng vận hành một thời gian.”
“ Toàn bộ Bác Vật Thần Tàng Quán đã bị phong tỏa, không cho phép bất cứ ai ra vào.”
“ Lúc đó chẳng ai hiểu vì sao, nhưng về sau có lời đồn, nghe nói trong trăm vạn thần hồn đã biến mất một mảnh.”
“ Lục soát toàn bộ Thần Tàng Quán, cuối cùng cũng chẳng phát hiện được gì.”
“ Việc này rồi cũng chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
“ Về việc mảnh thần hồn đó thật sự đã thoát ra hay bị biến mất vì biến cố nào đó…”
Đến đây, Bính Dần không nói tiếp nữa.
Lý Phàm nhẹ gật đầu.
Chỉ cần một chuyện có khả năng phát sinh thì chỉ cần tiêu bản đủ lớn mạnh, làm được chuyện đó sẽ trở thành điều tất nhiên.
Trăm vạn thần hồn, liên tục luân hồi trùng lặp. Tổng quy sẽ có kẻ may mắn phát hiện được sự thật của thế giới mình đang ở.
Lý Phàm cũng không cảm thấy kì quái.
Hắn chỉ muốn xác nhận từ Bính Dần một việc: Có lẽ tác dụng thật sự của Thời đại không phải là dùng để tẩy não. Mà là dùng để chọn lọc, bồi dưỡng thiên tài thật sự.
Kết cục của một người như thế nào không thể chỉ đơn giản mà nhìn thiên phú. Khí vận, tâm tính, tâm trí,... Đều có ảnh hưởng quan trọng.
Cái gọi là thiên tài, thường thì chưa kịp trưởng thành đã yểu mạng.
Ngược lại có một số kẻ không hề gây chú ý lại có thể bước xa, bước cao hơn.
Trong thế giới hiện thực, bồi dưỡng một tu sĩ cần số lượng lớn tài nguyên. Còn cần phải chấp nhận nguy cơ tu sĩ chết ngoài ý muốn, đầu tư thời kỳ đầu chẳng khác gì như muối bỏ biển.
Nhưng trong Thời đại, hoàn toàn không phải lo lắng về điều này. Thậm chí thông qua chọn lọc của Thời đạ, hiệu quả càng tốt hơn.
Quả thật, thời đại đại hắc ám, thời đại phế thổ… trong lịch sử Huyền Hoàng giới vô cùng nguy hiểm, tỉ lệ tử vong rất cao.
Nhưng ngược lại mà nói, nếu một mảnh thần hồn có thể đạt được thành tựu trong thời kì này, thậm chí lập nên đại nghiệp, thay đổi lịch sử. Vậy thì có thể chứng minh được sự phi phàm của nó.
Lý Phàm tin rằng, trong những năm tháng dài đằng đẵng của Thời đại chắc chắn sẽ xuất hiện không ít trường hợp như vậy.
Sau khi lựa chọn bọn chúng, rồi lại ban cho một thân xác mới, tiến hành tẩy não hoặc đặt lên người họ một loại pháp thuật cấm chế khiến họ phải tuyệt đối trung thành.
Nuôi dưỡng, huấn luyện thành con chó tuyệt đối trung thành, làm trợ thủ cho Vạn Tiên Minh.
Thực lực của những tu sĩ này, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Ở tổng bộ Vạn Tiên Minh, và cả quá trình xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận, Lý Phàm thường nhìn thấy một số tu sĩ áo đen, không rõ bọn họ ở trong tổ chức nào của Vạn Tiên Minh. Khuôn mặt của họ không hề có một biểu tình nào nhưng trên người lại luôn lộ ra khí tức nguy hiểm, thậm chí còn có mùi máu tanh không thể che giấu, lần nào trông thấy cũng khiến Lý Phàm cảm thấy lạnh lẽo.
Lý Phàm đoán rằng những người này rất có khả năng được chọn lọc từ trong Thời đại mà ra.
“ Biện pháp này rất tuyệt diệu.”
“ Đối với mình mà nói, khi phẩm chất Hóa Đạo Thạch của mình đủ sức, có thể lợi dụng lịch sử để tôi luyện bản thân.”
Tục ngữ có nói, anh hùng tạo nên thời thế. Nhưng thời thế cũng có thể tạo nên anh hùng.
Lý Phàm không dám nhận mình là người xuất chúng. Hắn chỉ là một người bình thường, nhờ vào dị năng của Hoàn Chân mới có thể giãy giụa tìm được đường sống ở Huyền Hoàng giới, nơi đầy rẫy nguy cơ này.
Nhờ vào kinh nghiệm được tổng kết từ mấy đời làm thái sư ở Đại Huyền, có thể giao tiếp một cách dễ dàng với những tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống.
Nhưng sau này, khi đối mặt với những lão quái vật còn sống sót từ thời thượng cổ đến nay, thì quả thật có chút miễn cưỡng, quá non trẻ rồi.
Quan trọng hơn nữa là trước mặt những cường giả thật sự này, cơ hội Hoàn Chân cũng có khả năng bị mất đi.
Muốn đấu với bọn họ, trừ tu vi ra thì tâm trí với kinh nghiệm cũng rất quan trọng.
Có lẽ, nếu được liên tục trải nghiệm lịch sử từ Thời đại thì sẽ bù đắp được khuyết điểm của Lý Phàm.
Bác Vật Thần Tàng Quán, trong đó được cất giữ vô số bảo vật.
Dưới sự chỉ dẫn của Bính Dần, Lý Phàm cưỡi ngựa ngắm hoa, tham quan từng món trân bảo của Huyền Hoàng giới.
Trừ khu vực Thời đại mĩ hảo, thần tàng quán còn khá nhiều khu vực khác nữa.
Anh hùng dã kiêu chủ yếu thu thập những vật phẩm liên quan đến tu sĩ nổi danh trong lịch sử của Huyền Hoàng giới.
Thi Sơn Huyết Hải: vốn chỉ là lưỡi thiết đao vô cùng bình thường. Sau khi đại biến giáng xuống, chủ nhân mang theo nó, đã đồ sát không biết bao nhiêu tu sĩ. Máu tươi nhuộm thân đao thành màu đỏ sẫm, cho dù đã qua vài ngàn năm, sát khí trên đó vẫn còn sót lại chưa hoàn toàn biến mất. Sau cuộc tàn sát vô tận đó, chủ nhân của nó đã thành công sống sót. Nhưng điều kỳ lạ là món hung khí này lại được tìm thấy trong bụng của một dị thú sống dưới mặt đất. Chủ nhân của nó bị tiêu hóa chỉ còn sót lại xương tay, vẫn không cam tâm mà nắm chặt lấy Thi Sơn Huyết Hải.
Vạn Đầu Phan: Pháp khí lan tỏa mùi hôi thối. Được luyện thành từ hàng vạn đầu lâu. Số đầu lâu này đều đến từ cùng một môn phái: Phong Hồn Tông. Mà người chế tạo Vạn Đầu Phan lại có xuất thân ở chính Phong Hồn Tông. Khi đại kiếp giáng xuống, hắn giết sạch đồng môn để luyện thành pháp khí. Thật sự cực kỳ hung tàn. Đáng tiếc nhân vật như vậy, cuối cùng cũng không thể sống sót qua được thời đại hắc ám. Món Pháp khí này cũng trở thành chiến lợi phẩm của người khác, lưu truyền qua hàng ngàn năm, cuối cùng mới Thuộc về Vạn Tiên Minh.
Khu vực Thương Hải Tang Điền: triển lãm biến hóa của địa hình ở Huyền Hoàng giới trong vài ngàn năm trở lại, Lý Phàm nhìn mà trợn mắt há miệng. So với những gì đang thấy, biến đổi ở Tùng Vân Hải thật sự quá là tầm thường. Thiên hà rơi xuống đại địa, núi cao nứt thành thung lũng sâu, thậm chí đất đai giữa hai châu, trong một ngày đã kết hợp thành một. Thật sự khiến Lý Phàm cảm khái, mình quả thật hiểu biết quá ít nên cứ cho là lạ lẫm.
Khu vực Vạn Pháp Tranh Phong: Trình bày tất cả những loại công Pháp đã từng xuất hiện trên Huyền Hoàng giới. Tất nhiên chỉ có những giới thiệu liên quan, không thể nhìn thấy được nội dung chi tiết của chúng. Cho dù như vậy cũng làm cho Lý Phàm say mê đến mức không muốn rời đi.
Lý Phàm đắm chìm bên trong không tự lui ra được, quên mất cả thời gian. Khi số lượng vật phẩm vô cùng vô hạn này xuyên qua mấy ngàn năm thời gian xuất hiện trước mặt Lý Phàm, hình tượng của Huyền Hoàng giới trong lòng hắn dần dần trở nên sinh động hơn. Nó không còn là một quan niệm trống rỗng mà đã được bề dày lịch sử tô đậm.
Từ từ hắn cũng đến được khu vực trung tâm của Bác Vật Thần Tàng Quán. Triển hiện trước mắt hắn là một nơi trống trải rộng lớn bị phân cách riêng. Trừ một cái đầu lâu của con người ở đó thì chẳng còn vật gì khác nữa.
Bính Dần chỉ vào xương đầu, nói: ” Đây chính là xương đầu của vị tu sĩ đầu tiên bị nhiễm Tiên Phàm Chướng trong truyền thuyết. Cũng không hiểu nó trân quý ở chỗ nào mà Quán trưởng lại chỉ định muốn đặt nó ở…”
“ Hửm? Sao vậy?”
Bính Dần có chút ngạc nhiên nhìn Lý Phàm. Chỉ thấy hắn bất ngờ nhắm chặt mắt cứ như đang chịu đựng một cơn đau đớn tột cùng, toàn thân run rẩy. Cả người từ trên xuống dưới, mồ hôi không ngừng tuôn chảy.
“ Ngươi không sao chứ?”
Thấy tình hình của Lý Phàm ngày càng trở nên nghiêm trọng, Bính Dần không tránh khỏi lo âu.
Lý Phàm cười một cách khó khăn, nhẹ lắc đầu tỏ ý mình không sao. Nhưng hắn trước sau vẫn không dám mở đôi mắt vốn đã đỏ ửng của mình.
“ Phát hiện vật phẩm có thể hấp thụ: Di niệm vĩnh hằng.
“ Muốn hấp thụ hay không!”
“ Phát hiện vật phẩm có thể hấp thụ: Di niệm vĩnh hằng.
“ Muốn hấp thụ hay không!”
“ Muốn hấp thụ hay không!”
“ Muốn hấp thụ hay không!”
Âm thanh nhắc nhở của Hoàn Chân cứ như bị mất khống chế, không ngừng vang vọng trong não hải của Lý Phàm. Đồng thời nó càng ngày càng vang, gần như muốn chiếm lĩnh toàn bộ tâm thần hắn.
Và hắn cũng cảm nhận được sự thèm khát khó diễn tả trong lời nói đó, nó đang cố gắng đẩy ngã lý trí của Lý Phàm.
Trước kia, khi gặp được Di niệm vĩnh hằng của Thiên Dương Chân Nhân, cảm giác đói khát này cũng từng xuất hiện.
Nhưng lần này, dục vọng đó cường liệt hơn hàng trăm, hàng ngàn lần so với trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận