Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 665: Người nghịch vận sẽ chết

Làm Thiên Mệnh Huyền Điểu, Tiểu Hắc tất nhiên vô cùng hiểu rõ khí vận Hứa Khắc phi phàm cỡ nào.
Khí vận tử kim, tỉ người không gặp được một. Dù đến nơi nào cũng gần như có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn chuyển an, bảo vật vô số dễ như trở bàn tay, cơ duyên không ngừng.
Nhân vật giống hắn, sao có thể chết dễ dàng được?
Quả thật, khí vận không phải vạn năng. Người mang đại khí vận không đồng nghĩa với thân thể bất tử. Nếu gặp phải kiếp nạn mà mệnh cách khó có thể thừa nhận thì vẫn có nguy cơ vẫn lạc.
Nhưng Hứa Khắc ngoại trừ có chỗ dựa là khí vận, hắn còn có dây đỏ của Bạch tiên sinh phù hộ. Tuy chỉ là một đoạn dây nhỏ vẫn có thể trọng thương cường giả đứng đầu tộc đàn yêu thú, ‘Xích Cửu Đầu’. Thực lực của Bạch tiên sinh thật sự mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng. Trong lần trao đổi cuối cùng với Hứa Khắc, Tiểu Hắc biết được dây đỏ trên cổ tay hắn vẫn còn một chút. Tiểu Hắc tin chắc trong Huyền Hoàng giới này, dù Hứa Khắc gặp phải nguy hiểm gì, dây đỏ còn lại vẫn có thể giúp hắn chạy thoát.
Vậy nên, Tiểu Hắc căn bản không thể lý giải và chấp nhận cái chết không rõ của Tiểu Hắc. Nó thề rằng phải biết rõ ràng nguyên nhân Hứa Khắc chết.
Sau khi cấm chế của Đế Tam Mô buông lỏng, nó không để ý gông xiềng hạn chế của thế giới này, mạnh mẽ rời khỏi Thú Chủng giới. Nó định dọc theo quỹ tích nhân sinh Hứa Khắc, dò tìm bí mật khiến hắn chết.
Tiểu thế giới phụ thuộc Huyền Hoàng giới nhiều vô số, chỉ căn cứ vào đôi ba câu nói năm đó mà muốn điều tra rõ chân tướng, tất nhiên là muôn vàn khó khăn. Tuy nhiên Thiên Mệnh Huyền Điểu và Hứa Khắc từng là chủ tớ, đã được định mệnh âm thầm dẫn dắt, sau khi hao tốn nghìn năm, Tiểu Hắc trong một lần trùng hợp, tiến vào một tiểu thế giới khá mênh mông. Trên bầu trời lơ lửng thi thể Xích Cửu Đầu giúp Tiểu Hắc hiểu rõ bản thân rốt cuộc tìm đến đúng nơi.
Mà sau khi gặp bạn cũ chim loan xanh, Tiểu Hắc từ lời nàng hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi thoát khỏi Ngự Thú tông, hắn dàn xếp lại bên trong một tiểu thế giới tên là ‘Linh Hư giới’, sau đó trải qua một đoạn thời gian phát triển tương đối bình ổn. Tuy mật độ linh khí ở Linh Hư giới yếu hơn Huyền Hoàng giới một chút, nhưng vẫn miễn cưỡng thỏa mãn điều kiện cần để đệ tử môn phái sinh sống. Bởi vì hạn chế pháp không thể đồng tu vẫn tồn tại nên Ngự Thú tông định ra hai loại phương án tương lai cùng tiến hành song song. Một là tập trung tất cả đệ tử có thiên phú tốt nhất, sau đó để chưởng môn, chư vị trưởng lão thống nhất truyền thụ tri thức cả đời. Ký thác hi vọng vào nhóm người này tương lai có thể thôi diễn công pháp mới, cung cấp cho người trong Ngự Thú tông tu hành. Hai là nghiên cứu pháp môn dù không tu hành ‘Ngự Thú Chân Quyết’ mà vẫn có thể tâm linh tương thông với yêu thú.
Một bên là “diễn pháp”, một bên là “ngự thú”. Hai loại phương án cùng vẽ song song, nếu cho Ngự Thú tông đủ thời gian, chưa chắc không thể tái hiện thời kì đỉnh phong ngày xưa.
Tuy thiên phú ngộ đạo Hứa Khắc không tốt, nhưng lại vô cùng thân cùng thân thiết với yêu thú. Vì thế dưới hiệu lệnh chưởng môn, hắn trở thành một thành viên nghiên cứu phương pháp ngự thú mới. Mỗi ngày quan sát chí bảo Ngự Thú tông ‘Vạn Thú Chuyển Luân’, say mê nghiên cứu, thời gian trôi qua không biết ngày tháng.
Nhưng mà, chợt có một ngày, Hứa Khắc thu được tin sư huynh Lục Nhai bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Dưới sự khiếp sợ tột độ, hắn không để ý mọi người phản đối, lẻ loi một mình lặng lẽ quay trở về Huyền Hoàng giới.
Lúc đến nơi, chướng khí đáng sợ từ cơ thể người phàm xuất hiện, tràn ngập cả Tu Tiên giới. Sau khi Hứa Khắc trở về Huyền Hoàng, hắn cũng không tránh khỏi mà bị lây nhiễm loại bệnh này. Cũng may vận khí hắn không tồi, sau bảy ngày bỗng tự lành không rõ nguyên nhân.
Mà lúc này, Lục Nhai hấp hối dường như cảm nhận được Hứa Khắc đã đến, hắn đột nhiên thức tỉnh. Hơn nữa sắc mặt hồng nhuận, hoàn toàn không có dáng vẻ bị trọng thương. Hứa Khắc lại biết đó là Lục Nhai đang hồi quang phản chiếu, đã không còn nhiều thời gian, lập tức cảm thấy đau buồn.
Sắc mặt Lục Nhai nhu hòa, lui những người khác, gọi một mình Hứa Khắc đến trước giường.
Đêm đó, không ai biết hai người rốt cuộc đã nói gì.
Chỉ là từ ngày đó, Hứa Khắc lưu tại địa điểm cũ của Ngự Thú tông tại Huyền Hoàng. Tận đến khi kế hoạch di dời lớn khởi xướng, hắn làm đại biểu thành viên còn sót lại của Ngự Thú tông, phụ trách dẫn vô số người phàm di dời đến tiểu thế giới Tuyệt Linh.
Trăm năm dài đằng đẵng trôi qua trong thoáng chốc.
Nơi nhóm người phàm cuối cùng tiến về cũng là tiểu thế giới trước kia hắn từng gặp Xích Cửu Đầu.
Mà sau khi trợ giúp tất cả người phàm hoàn thành cuộc di dời cuối cùng, Hứa Khắc cũng không biết vì sao lại không trở lại Ngự Thú tông tại ‘Linh Hư giới’, thậm chí hắn còn chủ động đoạn tuyệt tất cả liên lạc. Từ nay về sau hắn mai danh ẩn tích, dùng thân phận người phàm ẩn cư.
Đương nhiên, hắn không đơn thuần sinh hoạt dưới hình thức người phàm.
Dưới tình huống không để người khác phát giác, hắn lấy sáu cái đầu bị chém từ Xích Cửu Đầu trước kia trong thế giới này làm nguồn nuôi dưỡng, dùng một số loại yêu thú tính tình ôn hòa mang theo từ Ngự Thú tông, bắt đầu bồi dưỡng, sinh ra đủ loại yêu thú biến dị.
Hai phi điểu Tiểu Thanh và Tiểu Hồng may mắn luôn luôn đi theo bên người Hứa Khắc, tuy không rõ mục đích của hắn. Nhưng bọn chúng vẫn trợ giúp Hứa Khắc, ghi chép tường tận tất cả thành quả nghiên cứu.
Qua mấy đời bồi dưỡng, chủng loại và số lượng yêu thú biến dị ngày càng nhiều.
Những yêu thú biến dị này tuy thực lực yếu hơn yêu thú nguyên thủy, nhưng lệ khí trong huyết mạch cũng tương ứng giảm bớt. Ít nhất sẽ không xảy ra chuyện không nguyên nhân mà công kích nhân loại.
Cứ như vậy qua rất nhiều năm, số lượng chủng loại dị thú sinh ra trong thế giới này đã đạt đến mức độ cực kỳ phồn thịnh.
Chợt một ngày, Xích Cửu Đầu kia không hiểu sao lại lần nữa giá lâm nơi đây.
Dường như trong lòng nó vẫn còn sợ hãi, ghé vào trên trời cao quan sát hồi lâu, sau khi không nhìn thấy uy hiếp nào mới yên lòng. Đi cùng nó còn có một con chim đại bàng màu nâu. Cả hai thoạt nhìn vô cùng chật vật, trên người có rất nhiều dấu vết cháy đen.
“Sớm biết thì ta đã đi cùng Đế Nhất đại nhân. Đâu phải ở lại Huyền Hoàng giới chịu uất ức như này!”
“Không còn Đế Nhất đại nhân vĩ đại lãnh đạo, yêu thú chúng ta thật là năm sau không bằng năm trước. Vốn dĩ cho rằng sau khi đại kiếp buông xuống, nhân loại rất nhanh sẽ bị hủy diệt. Đâu ngờ đến, mấy tên lợi hại cứ xuất hiện ùn ùn! Thật sự quá bất công.”
“Tên Tử Tiêu tông còn được, cũng không đến mức thái quá. Nói đến cường giả chân chính, năm đó ta ở nơi này…”
Hai yêu thú đáng sợ, không hề cố kỵ nói chuyện với nhau trên bầu trời, coi phần đông người phàm trên thế giới này là đồ ăn có thể bổ sung khí huyết.”
“Hì hì, đại ca đừng để ý. Đợi đến khi chúng ta cắn nuốt thế giới này, khôi phục thực lực, lại đi tìm tên này tính sổ!” Ánh mắt chim đại bàng nhìn chằm chằm vào người phàm đang run lẩy bẩy phía dưới, nước miếng chực chảy.
Nhưng dù sao trong yêu thú cũng phân biệt đẳng cấp.
“Đại ca, mời ngài trước!” Chim đại bàng cố nén sự đói khát trong lòng, lấy lòng nói.
Xích Cửu Đầu hừ lạnh, thân hình trong phút chốc bành trướng lần nữa, ba cái đầu mở miệng lớn như bồn máu, ý định nuốt chửng thế giới này vào trong bụng.
Tuy nhiên, đúng lúc này, hắn lại thấy được kia một màn màu đỏ quen thuộc.
“Sao có thể?”
Lần này Xích Cửu Đầu không có vận khí tốt như lúc trước.
Sợi tơ trực tiếp xuyên thủng thân hình nó, kéo nó xuống từ bên ngoài thế giới.
Mà chim đại bàng nhìn thấy lão đại bên cạnh nháy mắt đã bị chém giết, lúc này nó sợ đến mức hồn vía lên mây.
Nó không quan tâm cái gì mà tình nghĩa đồng tộc, hóa thành một luồng ánh sáng đen, hốt hoảng chạy trốn.
Mắt thường người phàm khó có thể thấy được toàn cảnh sự tình. Bọn họ chỉ cảm thấy trước khi hai yêu thú vô cùng hung ác kia làm chuyện ác đã bị tiên nhân chém giết.
Bọn họ may mắn thoát một kiếp, reo hò, miệng ca tụng ân nghĩa oai uy của tiên nhân.
Chỉ có Hứa Khắc lẫn trong đám người, vuốt ve dây đỏ lại ngắn đi một đoạn, im lặng không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận