Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 166: Phản công tu tiên giới

Dựa theo tình báo của Tiêu Tu Viễn trước đây, cứ cách một khoảng thời gian, Tư Không Nghi đều sẽ đến động phủ này một lần.
Vì thế, Lý Phàm chỉ đơn giản chờ ở đây là được.
May mắn tới rất nhanh.
Hơn mười ngày sau, đang tu luyện, Lý Phàm bỗng mở mắt ra.
Đúng lúc này, Tư Không Nghị và Bách Lý Trần theo thói quen đi vào động phủ nơi Lý Phàm đang ẩn thân.
Khi nhìn thấy Lý Phàm đang mai phục bên trong, bọn họ không khỏi lộ ra biểu cảm hoảng hốt và khó tin.
"Ngươi…"
Chưa kịp dứt câu, cả hai đã bị thần thông Phược Trùng của Lý Phàm tóm được.
Hắn không nói lời thừa nào, giết ngay tại chỗ.
Chờ đến khi số lần sống lại của chúng hết sạch, hai tên đều đã biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này, Lý Phàm thu hồi Thâu Thiên Hoán Nhật Lệnh rơi trên mặt đất và bắt đầu luyện chế phân thân.
Theo lý mà nói, tu vi của phân thân chỉ kém hơn bản thể một tiểu cảnh giới.
Tuy nhiên, Lý Phàm nhận thấy rằng nếu muốn luyện chế phân thân Trúc Cơ thì không tránh khỏi việc phải thêm thiên địa kỳ vật làm nguyên liệu.
"Có lẽ ban đầu “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết” thực sự mạnh mẽ, nhưng sau khi Tiên Tôn truyền pháp thì nó lại trở nên vô bổ.”
“Thảo nào Thâu Thiên Hoán Nhật Tông, đời sau không bằng đời trước.”
“Dù sao thì phân thân này cũng chỉ là kẻ thế mạng, mình không cần phải lãng phí thiên địa kỳ vật cho nó.”
“Tu vi Luyện Khí viên mãn cũng đủ dùng rồi.”
Suy nghĩ xong xuôi, Lý Phàm bắt đầu luyện chế phân thân.
Đây là lần thứ ba Lý Phàm luyện chế phân thân, xe nhẹ đường quen.
Không tốn quá nhiều thời gian, phân thân lại xuất hiện trên thế gian một lần nữa.
Sau khi mặc quần áo vào, phân thân tự động đi đến Linh Vận đảo, gia nhập Vạn Tiên Minh.
Trong khi đó, Lý Phàm không rời khỏi động phủ ngay, hắn lấy linh phù truyền tin của Hà Chính Hạo ra, chuyển đi một lời nhắn:
“Hà đạo hữu, mấy ngày nay du lịch ở bên ngoài, ta nghe được vài tin đồn không tốt về ngươi.”
Hà Chính Hạo phản hồi rất nhanh:
“Tin đồn không tốt? Haha, chắc đạo hữu nghe nhầm rồi. Hà Chính Hạo ta kết nhiều thiện duyên, hình tượng và danh tiếng đều rất tốt. Làm sao có thể…”
“Hả? Vậy những tin đồn nói ngươi vụng trộm giúp phàm nhân nhập cư trái phép đều là giả ư? Thật đáng ghê tởm, thế mà lại vô duyên vô cớ tạo tin đồn ác ý! Có điều, lời đồn kia cũng được bịa như thật vậy, gì mà Ly giới…”
“Khụ khụ khụ…” Lý Phàm còn chưa nói hết câu thì giọng nói hốt hoảng của Hà Chính Hạo đã truyền đến:
“Đạo hữu nghe thấy tin này ở đâu vậy?”
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi. Đạo hữu có rảnh không? Phiền đạo hữu đến Lưu Ly đảo của ta một chuyến.” Hà Chính Hạo nói một cách nghiêm trọng.
“Ha ha, rảnh chứ, rảnh chứ.” Lý Phàm cười cười, cất linh phù truyền tin rồi thẳng tiến đến Lưu Ly đảo.
Vừa ra khỏi truyền tống trận, Hà Chính Hạo đã vội vàng chào hỏi.
Ngay sau đó, y khởi động Sơn Xuyên Tinh Đẩu Đại Trận.
Trải qua hơn mười năm học tập trận pháp, khả năng quan sát của Lý Phàm đã hơn xa lúc trước.
Núi sông trên đỉnh đầu vận chuyển như vì sao, uy lực của trận pháp này còn trên cả “Khảm Linh Huyễn Ba Đại Trận” Lý Phàm đã từng dùng.
“Đại trận hộ đảo này của ngươi thật là bất phàm!” Lý Phàm tán thán nói.
“Hử? Đạo hữu cũng hiểu trận pháp ư?” Nghe thấy vậy, nét mặt của Hà Chính Hạo hiện lên vẻ bất ngờ.
“Hiểu sơ, hiểu sơ thôi. Con đường trận pháp bác đại tinh thâm. Ta không được danh sư hướng dẫn, chỉ tự tìm tòi nghiên cứu, tiến bộ thực sự rất chậm chạp.” Lý Phàm thở dài.
“Ha ha, nếu đạo hữu không ngại thì có thể cùng thảo luận nghiên cứu với ta.” Vừa nhắc đến trận pháp, Hà Chính Hạo đã trở nên nhiệt tình, tạm thời quăng cả lý do mời Lý Phàm đến ra sau đầu.
“Không phải khoe khoang, chứ nếu chỉ bàn về trận pháp, không tính đến tu vi thì trận pháp sư Nguyên Anh bình thường trên Vạn Tiên đảo chưa chắc đã vượt qua được ta đâu. Có lẽ chỉ có cỡ ba, bốn người như Trương Chí Lương, Cung Bách Vũ mới có thể trên cơ ta.”
“Phần lớn bộ phận của Sơn Xuyên Tinh Đẩu Đại Trận đều do một tay ta xây dựng đấy.” Hà Chính Hạo tràn đầy tự tin nói.
Lý Phàm cười ha ha, không hùa vào mà chuyển đề tài:
“Tạm thời để vấn đề trận pháp sang một bên, đạo hữu gọi ta tới đây có phải vì tin đồn đưa phàm nhân nhập cư trái phép kia không?”
Nét mặt của Hà Chính Hạo lập tức cứng đờ.
“Chao ôi!” Y than một tiếng.
“Cũng không dối gì đạo hữu, quả thực ta có âm thầm tham gia việc làm ăn giúp phàm nhân đi lậu.”
“Ta vốn tưởng đã giấu kỹ, vậy mà ai ngờ tin tức đã bị lộ rồi. Rốt cuộc đạo hữu nghe được từ đâu vậy?” Hà Chính Hạo vừa buồn rầu ra mặt, vừa tràn đầy nghi hoặc.
“Quãng thời gian trước đây, ta có tham gia trò cược cá, tình cờ nghe được lời đồn có liên quan đến đạo hữu từ cuộc trò chuyện của người khác. Còn cụ thể là ai đồn thì ta cũng không rõ.” Lý Phàm đã sớm chuẩn bị tốt câu trả lời.
Nghe vậy, Hà Chính Hạo cảm thấy lạnh toát.
“Hỏng rồi! Mỗi lần cược cá đều có rất đông tu sĩ tham gia! Nói không chừng, chuyện ta giúp phàm nhân nhập cư trái phép đã truyền khắp Tùng Vân Hải này rồi!”
“Ha ha, đạo hữu không cần tự hù dọa chính mình.” Lý Phàm vội vàng an ủi.
“Vả lại, đây cũng chỉ là chuyện giúp phàm nhân trở về tu tiên giới thôi mà. Tuy về lý thì chuyện này quả thực không nên, nhưng cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Dù sao thì đạo hữu cũng là tu sĩ Trúc Cơ, còn là Trấn thủ của một hòn đảo. Chẳng lẽ Vạn Tiên Minh sẽ thật sự trừng phạt ngươi sao?” Lý Phàm có vẻ xem nhẹ chuyện này.
Nhưng Hà Chính Hạo lại lắc đầu nguầy nguậy, thở dài nói: “Đạo hữu không phải người trong nghề nên không biết rõ nội tình đấy thôi. Trợ giúp phàm nhân nhập cư lén cũng không phải chỉ đơn thuần là không nên thôi đâu.”’.
“Nếu to chuyện, sẽ bị khép vào “tội phản giới” và bị trừng trị. Đến lúc đó, đừng nói Vạn Tiên Minh, ngay cả Ngũ Lão Hội bên kia cũng không có chỗ để dung thân.”
Lý Phàm sững sờ nói: “Tội phản giới? Sao lại nghiêm trọng đến thế?”
Hà Chính Hạo bất đắc dĩ kể lại: “ Còn không phải do trò hề xảy ra vào năm trăm năm trước đó sao.”
Sau khi nghe y kể một hồi, Lý Phàm cuối cùng cũng biết đầu đuôi ngọn ngành.
Hoá ra, theo kế hoạch Đại di cư ban đầu, phàm nhân được di chuyển đến hàng ngàn, hàng vạn động thiên và tiểu thế giới.
Hàng nghìn năm trôi qua, trong những Tiên Tuyệt Chi Địa vốn không có linh khí này, vì đủ thứ cơ duyên xảo hợp, lại có vài nơi sinh ra lực lượng siêu phàm.
Những nơi linh khí được khôi phục, có phàm nhân nhập cư trái phép vào tu tiên giới, lén lút tuồn phương pháp loại trừ Tiên Phàm chướng về quê nhà, mở lại tiên lộ.
Có nơi thì phát triển theo hướng bí thuật luyện thể, chuyên tu thân thể. Khi thân thể đủ mạnh, công kích của tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường cũng chỉ như gãi ngứa.
Còn có nơi tuy thực lực bản thân vẫn yếu ớt, nhưng lại nắm giữ phương pháp giao tiếp với linh thú. Những người này có thể sai khiến linh thú chiến đấu, bộc phát ra chiến lực không kém.
Ôm lòng oán hận vì năm đó bị trục xuất khỏi quê hương, dưới sự thuyết phục của kẻ nào đó, thế mà những tiểu thế giới này lại kết thành đồng minh.
Bọn chúng liên hợp lại, định phản công tu tiên giới!
Nghe đồn, khi ấy, có chừng mười tiểu thế giới tham gia vào chuyện này, thanh thế to lớn.
Liên quân của những tiểu thế giới này xuất hiện đột ngột, đánh cho tu sĩ thời bấy giờ trở tay không kịp.
“Nhưng, dù sao thì bọn chúng đều chỉ là đám ô hợp mà thôi, khi Hợp Đạo tiên tôn đích thân ra tay, bọn chúng đều bị trấn áp dễ dàng!”
“Từ đầu đến cuối, tu tiên giới chúng ta dường như không tổn thất bao nhiêu tu sĩ cả.”
“Thế mới nói, đây chính là trò hề mà.”
“Ngẫm lại cũng đúng, phản công tu tiên giới. Ha Ha, làm sao có thể cơ chứ!”
“Tuy nhiên, vì tránh lặp lại vết xe đổ này, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội đã lập ra quy định.”
Hà Chính Hạo cau mày, mặt có vẻ buồn rầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận