Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 314: Kim Đan tới Vẫn Tiên cảnh

Độ hòa hợp của trận xu với hạch tâm được đặt song song với kết cấu trận pháp và cảm ngộ dấu vết của hồn khế, trở thành một trong ba hạng mục khảo hạch chính trong lần huấn luyện kín này.
Đến nỗi, sức nặng của nó còn quan trọng hơn hai hạng mục phía trước.
Khi tự mình bố trí hạch tâm trận pháp, Lý Phàm định dẫn dắt trận xu tiến vào trong đó, nhưng từ đầu tới cuối, nó lại không có phản ứng, cuối cùng hắn cũng biết vì sao độ hòa hợp lại quan trọng đến như vậy.
Lúc này, trận xu của Thiên Huyền Toả Linh Trận giống như một thần nữ cao ngạo, tỏ thái độ hờ hững lạnh nhạt với Lý Phàm, mặc cho hắn có dùng hết sức quyến rũ của bản thân thì cũng không thể làm nàng rung động một chút nào.
Mà hết lần này tới lần khác, nếu muốn Thiên Huyền Tỏa Linh Trận có hiệu lực, vậy thì không thể thiếu nàng được.
Không có trận xu, cho dù trận pháp có khổng lồ tới đâu thì cũng chỉ là một cái xác không hồn.
Còn hạch tâm trận pháp lúc này thì lại giống như là cung điện được thiết kế riêng cho nàng, tác dụng duy nhất của nó là tiếp đón trận xu vào trong Thiên Huyền Tỏa Linh Trận.
Hôm nay, cung điện đã dựng xong, nhưng chủ nhân lại chậm chạp không muốn bước vào, Lý Phàm lâm vào thế bí.
Mà tính đặc thù của trận xu lại khiến cho Lý Phàm có muốn noi theo chuyện Lang Gia Vương ngày xưa cũng không được.
Hắn thử qua nhiều cách nhưng cũng chẳng thể dẫn động trận xu vào trận.
Rơi vào đường cùng, Lý Phàm chỉ đành tìm lối tắt khác.
Nếu thần nữ cứ đứng yên tại chỗ không chịu di chuyển, vậy thì Lý Phàm chỉ có thể lại xây thêm một cung điện nữa ở nơi nàng đứng.
Hắn phá bỏ hạch tâm trận pháp đã hình thành, bắt đầu xây dựng lại.
Lấy trận xu làm gốc, Lý Phàm lại tốn hơn hai ngày nữa mới xây dựng được hạch tâm trận pháp mới bên cạnh người nàng.
"Như thế này, tuy không đạt được trình độ hoàn mỹ nhưng cũng miễn cưỡng tính là thành trận."
"Về phần ban thưởng, e rằng đời này không có hy vọng rồi, chỉ mong sao thành tích không quá tệ là được."
Bày trận xong, Lý Phàm thầm than một tiếng trong lòng.
Mà tự như bị sự cố chấp và kiên nhẫn của Lý Phàm làm cho cảm động, trận xu hơi di chuyển thân mình trong khu vực hạch tâm trận pháp mới được xây này.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi mà đã khiến cho độ phù hợp của trụ cột trận và hạch tâm trận tăng lên không chỉ một lần.
Lý Phàm lập tức mừng rỡ, muốn kết nối với trận xu một lần nữa.
Đáng tiếc, chút chủ động ban nãy dường như đã là cực hạn của nàng, cho nên, tiếp đó Lý Phàm có làm gì thì nàng cũng không lay chuyển mảy may.
Rất nhanh, thời hạn bảy ngày đã tới.
Lý Phàm nhìn trận pháp miễn cưỡng hợp lệ trước mặt mà chỉ biết âm thầm lắc đầu, bước ra khỏi không gian kiểm tra.
"Xây dựng được trận pháp thì miễn cưỡng cũng coi như đủ điểm đạt chuẩn. Về phần giao lưu điều chỉnh trận xu thì cũng như nộp giấy trắng. Chỉ có điều, đây cũng là cực ở hạn đời này rồi."
"Trận xu không nể mặt, mình cũng không còn cách nào."
"Nghe nói, trong số đệ tử dự thi trước đó thậm chí có một vị có thể khiến cho trận xu yêu thương nhung nhớ."
"Không biết là thật hay giả."
Lý Phàm kết thúc khảo hạch, chờ tới khi có kết quả thì còn cần khoảng hai, ba tháng nữa.
Lý Phàm đã rời khỏi biệt viện Hoàn Vũ, hắn không đi dạo ở Thiên Vũ thành mà quay về tiểu viện tại Luận Đạo lâu lúc trước.
Khi ấy, hắn nhận được thông báo triệu tập của Kỷ Hoành Đạo thì bèn rời đi vội vàng, cũng chưa kịp trả lại tiểu viện.
Tuy nhiên, tiền đặt cọc của Lý Phàm quá nhiều nên người có đi rồi thì nơi này vẫn được giữ nguyên cho hắn.
Lý Phàm tiến vào tiểu viện, bước thẳng tới mật thất tu luyện nghe nói có thể ngăn cách sự dò xét bằng thần thức của tu sĩ Hợp Đạo, hắn bắt đầu mang ra bốn loại vật dụng đại biểu cho ăn, mặc, ở, đi lại, phân chia thành bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thầm mặc niệm trong miệng:
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn."
Đầu tiên, hắn phát động nghi thức, tiến vào trong Vẫn Tiên cảnh.
Trong thời gian huấn luyện kín, kỳ hạn không thể tiến vào đã sớm hết. Chỉ có điều, lúc đó, Lý Phàm vẫn còn có tu vi Trúc Cơ kỳ, hơn nữa, vì tránh bại lộ bí mật của bản thân, hắn vẫn lựa chọn nhẫn lại.
Hôm nay, đã tấn thăng tới Kim Đan, hắn có thể quang minh chính đại ra vào Vẫn Tiên cảnh mà không khiến người khác hoài nghi.
Tuy vậy, do còn kiêng kỵ đám người ở Sách Trận đường có thể tạo ra Thiên Huyền Toả Linh Trận như Kỷ Hoành Đạo nên hắn mới chọn tiến hành nghi thức lại Luận Đạo lâu tương đối riêng tư này.
"Chương sư huynh, sớm biết ngươi anh minh thần võ rồi, lần này đừng gặp lại nữa." Lý Phàm mặc niệm trong lòng, sau đó khởi động nghi thức.
Quá trình tiến vào ở lần này dường như dài dòng hơn trước đó nhiều.
Trước mắt hắn là một mảnh đen kịt, không gian giữa hư và thực.
Lý Phàm muốn nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh nhưng mọi thứ quá mức hỗn loạn, hắn không có cách nào tập trung tinh lực.
Vì thế, Lý Phàm chỉ có thể dựa vào cảm giác để phân biệt tình huống bốn phía.
Hắn tựa như đang ngâm cả người trong nước, nhưng lại không thể cảm thấy cái lạnh của nước đâu.
Chất lỏng vây quanh người ấm áp khiến người ta an tâm.
Một khi có cảm giác đói khát suy yếu thì lập tức sẽ có một nguồn năng lượng bình tĩnh ôn hòa không biết nguồn gốc từ đâu chậm rãi truyền đến, khiến người ta an tĩnh muốn ngủ thật say.
Thân thể của hắn tựa như còn suy yếu hơn khi nhập vai Thiên Dương lần trước, phần lớn thời gian trải qua đều là ngủ say.
Cũng may, sau khi đột phá Kim Đan cảnh, cường độ thần thức của Lý Phàm cũng tăng mạnh.
Thời gian lưu lại trong Vẫn Tiên cảnh, từ hơn nửa tháng ban đầu, đã tăng tới hơn hai tháng.
Cứ như vậy, Lý Phàm không ngừng hấp thu chất lỏng ấm áp cùng với năng lượng ôn hòa thỉnh thoảng xuất hiện kia. Hắn cảm thấy bản thân mình đang không ngừng mạnh mẽ lên.
Không biết qua bao lâu, khi quanh người đã không còn chất lỏng có thể hấp thu, một cảm giác khó hiểu đột nhiên xông thẳng vào đầu hắn.
Tới lúc rồi, Lý Phàm thoáng giật mình.
Như là bản năng của thân thể, Lý Phàm dùng cái mỏ dài nhọn của bản thân mổ về màn đen phía trước.
"Rầm rầm rầm."
Tuy chỉ mổ nhẹ, nhưng với Lý Phàm lúc này mà nói thì đó là tiếng nổ vang ngang với khai thiên tích địa.
Lý Phàm thử hồi lâu, khi hắn đã cảm thấy mệt mỏi thì trong bóng tối, mới chỉ có một khe hở khó có thể nhận ra xuất hiện.
Đúng lúc này, năng lượng ôn hòa lại xuất hiện một lần nữa, làm dịu thân thể của Lý Phàm. Cảm giác không còn sức lực thoáng cái biến mất.
Lý Phàm lấy lại tỉnh táo, tiếp tục nghiệp lớn "khai thiên tích địa".
Mệt thì nghỉ, lập tức lại có năng lượng ôn hòa truyền tới để cho hắn có thể duy trì tiếp. Cứ như vậy, lặp lại không ngừng, khe hở phía trước xuất hiện càng lúc càng nhiêu.
Nhưng Lý Phàm có thể cảm nhận được, nguồn năng lượng trợ giúp bản thân đang không ngừng yếu bớt.
Cũng may, vận may của hắn không tệ, trước khi năng lượng ôn hòa này hao hết, hắn đã thành công mở ra một lỗ nhỏ trong bóng tối vô tận này.
Tia sáng mặt trời xuyên qua, tách mở hắc ám, rọi thẳng lên người Lý Phàm. Hắn không hề do dự, mỏ dài tiến hành mổ liên tục.
Lỗ nhỏ dần biến thành hố nhỏ, cuối cùng tạo thành một cái động lớn đủ để Lý Phàm chui ra. Lý Phàm lắc đầu, xông thẳng tới miệng động rồi chui qua.
Mặt trời ấm áp, gió mát thổi qua, côn trùng kêu vang, chim chóc ca hát, hoa cỏ thơm ngát... Chỉ một thoáng, một thế giới xinh đẹp xuất hiện trước mắt Lý Phàm.
Nhưng lúc này, hắn không có tâm tình ngắm nhìn phong cảnh tuyệt mỹ phía dưới, bởi vì, hắn đói khát vô cùng.
Hắn quay đầu nhìn về phía vỏ trứng không nguyên vẹn mà bản thân vừa chui ra, cảm giác hiểu rõ đột nhiên xông thẳng lên đầu, hắn không chút do dự, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận