Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 942: Bịa chuyện dụ quỷ thần

“Ta thấy đạo hữu chẳng qua chỉ là tu vi Nguyên Anh, cái bí pháp gì đấy của ngươi có thể mạnh đến cỡ nào chứ?” Tân Hồng Chương khẽ lắc đầu: “Ta kể bí văn cho ngươi nghe, cũng không cần phải báo đáp gì. ‘Thần Lâm Thân’ gì đấy, ngươi cứ giữ lại cho mình đi.”
Lý Phàm nghe vậy, trong phút chốc sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Dường như muốn phát tiết, nhưng cuối cùng vẫn có tính nhẫn nhịn, nhẹ nhàng giải thích: “Tân đạo hữu, đừng thấy ta tuy rằng chỉ là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng sức chiến đấu của Thần Lâm Thân mà ta triệu hoán ra lại còn trên cả ta. Cho dù là tu sĩ Hoá Thần, cũng có thể địch lại vài người…”
“Ồ?” Tân Hồng Chương nghe vậy, sắc mặt chớp mắt nghiêm túc hơn nhiều.
“Nếu như đạo hữu không tin, chúng ta cùng lắm thử một phen.” Lý Phàm thành khẩn nói.
Tân Hồng Chương có hơi tỉnh rượu, lại tỉ mỉ quan sát Lý Phàm.
“Đích thực chỉ có tu vi Nguyên Anh, cho dù trong lòng hắn có ý làm bậy, ta cũng có thể đánh giết bất cứ lúc nào. Kệ vậy, tạm thời xem hắn định vòng vo gì.”
Không cảm thấy ác ý từ trên người Lý Phàm, có chăng chỉ là tràn đầy sự chân thành.
Suy nghĩ một chút, Tân Hồng Chương đồng ý kiến nghị của Lý Phàm.
Hai người một trước một sau, rời khỏi pháo đài phòng ngự.
Cho đến khi phi độn đến nơi không một bóng người ở châu Cửu Sơn.
“Phạm lão đệ, ta thấy ở đây cũng tương đối rồi. Giờ để ta mở mang tầm mắt cái Thần Lâm Thân mà ngươi nói đi.” Tân Hồng Chương ngừng phắt lại, sau đó nói với Lý Phàm.
Lý Phàm xem xét bốn phía một vòng, gật đầu nói: “Được, Tân đạo hữu ngươi đứng xa một chút. Ta sợ vô tình làm ngươi bị thương…”
Trong lòng Tân Hồng Chương buồn cười, nhưng vẫn làm theo.
Hắn rất có hứng thú nhìn Lý Phàm mặt mày nghiêm túc, trong miệng lẩm bẩm từng từ: “Hồng trần từ bi, phúc hựu thế nhân. Theo ta cầu thỉnh, tiên thân thánh lâm…”
“Sắc!”
“Cũng làm như thật ấy nhỉ.” Tân Hồng Chương nghĩ như vậy.
Nhưng rất nhanh, cảm nhận được sự xuất hiện của một luồng khí tức kỳ lạ cùng cường đại, sự khôi hài ban đầu trong lòng Tân Hồng Chương thoáng chốc biến mất tăm.
Thay vào đó là sự ngưng trọng không gì sánh bằng.
“Đây là…”
Một quái vật mình người đầu dê xuất hiện trước mặt Tân Hồng Chương theo sự triệu hoán của vị đạo hữu có tên Phạm Lập kia.
Quái vật nhắm chặt hai mắt, nhưng Tân Hồng Chương lại có cảm giác đang bị nó khoá chặt.
Vùng tối và ánh sáng, xuất hiện đồng thời trên quái vật mình người đầu dê.
Trông vừa quái dị vừa thần thánh.
“Tân đạo hữu, thấy sao?” Giọng của Lý Phàm truyền đến.
Tân Hồng Chương bấy giờ mới bừng tỉnh từ trong cơn chấn động.
Hắn không trả lời, mà đánh giá sức mạnh của con quái vật trước mắt.
Mà đối phương dường như cũng nhìn ra được ý định của hắn, chậm rãi nói: “Chỉ nhìn thôi cũng không nói được điều gì, Tân đạo hữu có hứng thú thử sức với Thần Lâm Thân này của ta một phen không?”
Tân Hồng Chương híp mắt, gật đầu đồng ý.
“Vậy Tân đạo hữu cẩn thận đó!” Lý Phàm nhẹ giọng nói một câu.
Thân hình quái vật đầu dê thoắt cái biến mất, một giây sau, đã xuất hiện sau lưng Tân Hồng Chương.
“Tốc độ cỡ này…” còn chưa kịp hốt hoảng, Tân Hồng Chương đã cảm nhận được một đôi tay lớn của quái vật từ sau lưng bóp chặt lấy cổ mình.
Còn chưa kịp vùng ra, cảnh tượng trước mắt Tân Hồng Chương đột nhiên thay đổi.
Hệt như sa vào quỷ quái vô biên, trên trời là năm vầng trăng máu đan xen vào nhau.
Xung quanh là hàng ngàn hàng vạn ma thần khủng khiếp không thể thấy được điểm tận cùng, đồng loạt đưa sang ánh mắt hướng vào bản thân.
Trong bầu không khí áp lực kinh khủng, dòng suy nghĩ của Tân Hồng Chương dường như bị đông cứng trong phút chốc.
Lại hoàn toàn buông bỏ sự chống cự, mặc người xâu xé!
“Tân đạo hữu?”
Đến khi nghe giọng gọi của Lý Phàm, hắn mới kinh hoàng bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
“Ngươi…” Tân Hồng Chương trái phải nhìn một vòng, phát hiện con quái vật đầu dê vừa nãy đã biến mất. Hắn không biết là kinh ngạc hay nghi ngờ nhìn về Lý Phàm, muốn nói lại thôi.
“Sức mạnh của Thần Lâm Thân này như thế nào?” Lý Phàm hết sức đắc ý nói.
Tân Hồng Chương im lặng chốc lát, cuối cùng mới phun ra bốn chữ: “Hay là ta cũng…”
“Không sao, bí pháp này không hề giới hạn việc không thể đồng tu. Nếu như đạo hữu có ý, ta có thể đem nó truyền thụ cho ngươi.” Lý Phàm nghiêm túc nói.
Tân Hồng Chương đích thân trải nghiệm sức mạnh đáng sợ của Thần Lâm Thân kia, tiềm thức liền muốn đồng ý.
Nhưng lại nghĩ đến mấy thứ quỷ quái u ám mà bản thân đã nhìn thấy kia, Tân Hồng Chương không khỏi có chút do dự khó chọn.
Bí pháp này, dường như có chút tà môn.
Hơn nữa, bí thuật thần thông như vậy, đối phương lại có thể truyền thụ miễn phí sao?
Trong lòng Tân Hồng Chương đồng thời sinh ra hoài nghi cùng lo lắng.
Dường như nhìn ra được băn khoăn của Tân Hồng Chương, Lý Phàm cười, kéo đối phương đáp xuống mặt đất rồi giải thích.
“Thật ra, ta bằng lòng truyền thụ Thần Lâm Thân cho ngươi, cũng có chút ý đồ.”
“Ồ?” Tân Hồng Chương giật mình một cái, nhìn về Lý Phàm.
“Toàn bộ chuyện này, vẫn là phải bắt đầu nói từ ngọn nguồn của bí thuật này. Tương truyền thời Thái Cổ, thế gian thần ma tàn sát bừa bãi. Nhân tộc của chúng ta chỉ là thức ăn của thần ma, vận mệnh bi thảm. Có một thánh nhân lòng dạ từ bi xuất thế, phát nguyện to lớn, thề phải trấn áp toàn bộ thần ma thế gian, trả lại cho trời đất một càn khôn sáng sủa…”
“Ngươi nói là, quái vật đầu dê mà ngươi vừa triệu hoán ra lúc nãy, chính là thần ma xa xưa bị trấn áp?” Sắc mặt Tân Hồng Chương có chút kỳ quái.
Lý Phàm gật đầu: “Tuy rằng thánh nhân đều đã trấn áp thần ma thế gian, nhưng thần ma không chết không bị tiêu diệt. Để đề phòng bọn chúng trốn thoát, thánh nhân mới dùng thân mình làm ngục tù, muôn đời trấn áp.”
“Lại đề phòng vạn vạn năm sau, thân mình suy kiệt. Vì vậy lưu truyền bí pháp ra bên ngoài, phàm là người tu hành Thần Lâm Thân, đều có thể dùng thân trấn áp vô hạn thần ma. Báo đáp chính là, có thể triệu hoán được chiếu hình của thần ma trong thánh ngục, dùng để chiến đấu cho mình…”
Tân Hồng Chương nghe mà đầu có chút chóng mặt.
Cái gì mà thánh nhân từ bị, chư thiên thần ma, cơ bản là trước đây hắn chưa nghe qua bao giờ.
Hoàn toàn trái ngược với thế giới quan của hắn trước đây, rất khó mà tin được.
Lý Phàm lại tiếp tục nói: “Vốn dĩ ta cũng giống như ngươi, cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Nhưng lúc thật sự tu hành bí thuật này, sau khi triệu hoán thành công hình chiếu của thần ma, ta đã hiểu được…”
“Bí thuật này không phải bí pháp bản địa của Huyền Hoàng giới. Sự việc được ghi chép lại, cũng không phải sự việc xảy ra ở Huyền Hoàng giới. Tuy nhiên, sức mạnh của bí pháp thực sự có tác dụng.”
Tân Hồng Chương nghe xong, thoáng chốc tỉnh ngộ.
“Hơn nữa, bí thuật này còn có một loại đặc tính. Bí thuật mà mỗi người tu hành, đều có một dấu ẩn riêng biệt. Sau khi đem bí thuật truyền thụ cho người khác, dấu ấn này cũng không hề biến mất. Ngược lại có được lợi ích từ người tu hành bí thuật tiếp theo, triệu hoán được hình chiếu thần ma càng nhiều, càng mạnh…”
Những lời này có chút huyễn hoặc, nhất thời Tân Hồng Chương vẫn chưa hiểu rõ cụ thể là gì ý gì.
Nhưng rất nhanh, Lý Phàm đã dùng biểu hiện thực tế để giải thích.
“Ví dụ như…”
Ba thần ma tà khí ngất trời, chớp mắt xuất hiện bên cạnh Tân Hồng Chương.
Đứng một vòng bao vây lấy hắn.
Bị vấy bởi ma khí vô tận, Tân Hồng Chương nuốt nước bọt, căng thằng mà không dám động đậy.
“Ta đã truyền thụ cho mười mấy vị hữu duyên với bí pháp này, vì vậy số lượng thần ma có thể triệu hoán ra được, cũng đã nâng lên ba con.”
“Số lượng tu sĩ truyền thụ được càng nhiều, thì số lượng thần ma có thể triệu hoán càng nhiều. Đây chính là lý do ta không hề để tâm, thậm chí là mười phần nguyện ý đem bí thuật ‘Thần Lâm Thân’ này truyền thụ cho ngươi.”
Lý Phàm cười nói.
Tân Hồng Chương nhìn ba thần ma uy phong lẫm liệt xung quanh mình, không nhịn được mà tim đập thình thịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận