Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1016: Trong ngoài mộng như một

“Còn về phần mấy đệ tử tư chất bình thường bên kia thì…”
Trong mắt Liễu Như Trần lóe lên vẻ không nỡ, có điều cuối cùng vẫn nén giọng nói: “Vậy thì hủy bỏ công pháp của bọn hắn, chuyển sang tu hành Thương Sinh Linh Nguyên Công!”
Lý Phàm nghe vậy, hài lòng vỗ tay.
“Quả nhiên Liễu tông chủ rất có mắt nhìn. Ta cũng khó mà tỉnh ngộ được như thế.”
Liễu Như Trần lúng túng cười khổ.
Nộp lên danh sách toàn bộ tu sĩ trong đỉnh, Lý Phàm nhìn lướt qua, sau đó quyết định vẫn nên đánh thức trưởng lão Hợp Đạo dậy trước tiên.
Dù sao dưới Hợp Đạo, đặc biệt còn là tu sĩ cổ pháp, thật ra tác dụng không quá to.
Bên trong Dược Vương đỉnh, tổng cộng có sáu Hợp Đạo, hai mươi Hóa Thần đang ngủ say.
Trong đó có ba người Liễu Tam, Phương Tái Tế, Khương Ngọc San, Lý Phàm đã vô cùng thân thuộc.
Vậy nên tất nhiên sẽ chọn đánh thức bọn hắn trước.
“Chống lại sát ý vô hình kia, có lẽ có thể mượn nhờ sức mạnh của đan dược.” Trước khi giải trận pháp Đại Mộng Xuân Thu, Liễu Như Trần chợt nói như thế.
“Dù gì ta cũng chưa từng đích thân trải nghiệm, cũng không có niềm tin tuyệt đối.” Liễu Như Trần nói chuyện vô cùng cẩn thận.
“Không sao, tốt nhất là hữu dụng.”
Liễu Như Trần lấy ra mấy viên đan dược tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo từ trong Dược Vương đỉnh, đút cho Liễu Tam ăn trước.
Sau một lát, Liễu Tam chậm rãi mở hai mắt ra.
Đầu tiên ngơ ngác nhìn Lý Phàm.
“Ai đấy?” Tính cảnh giác của Liễu Tam còn rất cao, bóng dáng lóe lên cách ra xa.
Nhưng sau khi nhìn thấy Liễu Như Trần, sự cảnh giác trong lòng biến mất hoàn toàn.
“Chủ nhân…”
“Thế này là đã tới Tiêu Dao giới?” Trên mặt Liễu Tam hiện ra vẻ vui mừng, hỏi theo bản năng.
Liễu Như Trần thở dài, lắc đầu, thuật lại chân tướng sự việc một cách đơn giản một lần.
Đương nhiên trong lòng Liễu Tam cũng khó tránh khỏi rúng động, nhưng có người đáng tin cậy Liễu Như Trần, hắn vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Tiếp theo là đánh thức Khương Ngọc San.
So ra biểu hiện của Khương Ngọc San thì tỉnh táo hơn rất nhiều.
Rất nhanh đã thích ứng được tình trạng mới nghìn năm sau.
“Liễu tông chủ, ngươi quyết định thì hơn.” Khương Ngọc San từ tốn nói với chất giọng như kim loạt ma sát.
“Hai người các ngươi tạm thời vận chuyển Tế Thế Trường Sinh Kinh.” Nhìn hai vị tu sĩ trước mắt, Liễu Như Trần phân phó.
Lúc này Liễu Tam, Khương Ngọc San làm theo.
Sau một lát, hai người không hẹn mà đồng loạt nhíu mày.
“Cảm giác thế nào?”
“Đúng thật có sát ý khó chịu thỉnh thoảng hiện lên. Nhưng vẫn có thể kiềm chế. Có lẽ là công hiệu của ‘Vô Thức đan’ kia.” Sau một lát Liễu Tam hiểu ra, trả lời.
Khương Ngọc San thì nói: “Lãng phí Vô Thức đan dành cho ta rồi, so với tao ngộ tại Vô Định ngục, hoàn toàn không đáng nhắc tới.”
Lúc này Liễu Như Trần mới nhìn về phía Lý Phàm: “Xem ra đúng chính xác có công dụng áp chế sát ý. Có điều, nguyên liệu cần thiết để luyện chế Vô Thức đan khá quý giá, chỉ sợ trong kho Dược Vương đỉnh chỉ đủ luyện chế ra mấy lô…”
Lý Phàm khoát tay áo: “Đừng lo lắng vấn đề nguyên vật liệu, về mặt này, Vạn Giới Liên Hợp hội chúng ta tương đối dồi dào.”
“Tiếp tục đi, xem ra có thể duy trì nhiều nhất mấy người.”
Liễu Như Trần gật đầu.
Tiếp theo, hắn đánh thức lần lượt hai vị tu sĩ Hợp Đạo là Tằng Thiên Nhiên, Âu Khôi.
Lúc này, bọn hắn đã trấn áp sát ý trong lòng vô cùng gượng ép.
“Xem ra cực hạn chính là ở đây. Trước hết cứ vậy đi, về phần Phạm Chước còn lại…”
“Còn có một vị Phương trưởng lão, tình huống của hắn khá đặc biệt, chưa từng tu hành Tế Thế Trường Sinh, thức tỉnh cũng không sao.” Không đợi Lý Phàm nói xong, Khương Ngọc San lên tiếng nhắc nhở, nói.
Liễu Tam liếc nhìn Khương Ngọc San.
Lý Phàm nở nụ cười, thả Phương Tái Tế từ trong Đại Mộng Xuân Thu trận ra.
Đến tận lúc này, chiến lực hàng đầu Dược Vương tông coi như đã tề tựu gần hết.
Tính cả bản thân Liễu Như Trần, sáu tên tu sĩ Hợp Đạo. Dù là cổ pháp, đối với Vạn Giới Liên Hợp hội hiện giờ mà nói cũng là một nhóm chiến lực không nhỏ.
Cộng với việc sở trường của bọn hắn đều là luyện đan, có lẽ tác dụng còn tốt hơn một chút so với Hợp Đạo bình thường.
Dưới sự dẫn dắt của Liễu Như Trần, đám người Dược Vương tông gần như đã quen thuộc với tình hình ở Linh Mộc giới.
Ai ai cũng mang tâm sự nặng nề, ngoại trừ Phương Tái Tế.
Phương Tái Tế nghe nói trong Linh Mộc giới vậy mà còn có sự tồn tại của tu sĩ Thiên Cơ giới.
Mà sau khi biết cơ thể Liễu Như Trần còn là con rối đối phương luyện chế thì phấn khích không thôi. Lập tức nhao nhao muốn gặp Xảo Công cư sĩ.
Trước vị khách khó hiểu này, Xảo Công đang dốc lòng nghiên cứu Thiên Dương vốn có hơi không chào đòn.
Chẳng qua sau khi hai người giao tiếp đơn giản một phen thì lập tức vui vẻ qua lại.
Tuy trình độ luyện khí của Phương Tái Tế kém xa Xảo Công nhưng lúc hắn tuổi còn trẻ đã từng du lịch khắp Huyền Hoàng, kiến thức uyên bác.
Càng có chỗ giúp đỡ cho việc nghiên cứu Thiên Dương Thân Hóa Đạo.
Hai người hết sức phấn khởi đóng cửa lớn, không cho người ngoài quấy rầy.
Lý Phàm cũng chỉ tùy bọn họ thôi.
Sau khi mấy vị Hợp Đạo Dược Vương tông bàn bạc xong xuôi, cuối cùng đưa cho Lý Phàm một danh sách bao gồm ba mươi người.
“Những đệ tử này tuyệt đối đều là nhân tài có thể đào tạo. Nếu chuyển sang tu hành Thương Sinh Linh Nguyên Công, không khỏi hơi đáng tiếc. Nhưng trước tiên để bọn hắn duy trì giấc ngủ, đợi sau này lại tìm ra được phương pháp áp chế sát ý rồi nói tiếp.”
“Còn về đệ tử khác…” Liễu Như Trần quyết định dứt khoát nói: “Nghe theo quyết định từ bên trên.”
Tuy lạnh lẽo vô tình nhưng dù sao còn có thể giữ tính mạng.
Còn về việc tập hợp sức mạnh từ mấy Hợp Đạo bọn hắn, xoay giáo đánh ngược…
Sau khi chứng kiến rất nhiều cảnh tượng tại Linh Mộc giới, bọn hắn quả quyết chôn sâu suy nghĩ này trong đầu, không dám để lộ mảy may.
“Thật ra ta còn cách khác. Chưa chắc đã muốn để tất cả những đệ tử này trở thành máy móc vận chuyển công pháp vô giá trị.” Nhìn đám người Dược Vương tông, Lý Phàm chợt mở miệng nói ra.
“Không phải bọn họ đang ngủ say trong Đại Mộng Xuân Thu trận sao? Nếu ta tiến hành cải tiến trận pháp, khiến tình cảnh trong mộng thống nhất như hiện thực.”
“Bọn hắn chưa hẳn phải tỉnh lại mà vẫn có thể hoàn thành công việc cần thiết trong hiện thực.”
Liễu Như Trần nghe vậy, có hơi phân vân, nói: “Ý của thượng sứ là…”
“Mộng du?”
Lý Phàm khẽ gật đầu.
“Chờ một lát đã.”
Giải Ly điệp cuối cùng trong thức hải vận chuyển, Đại Mộng Xuân Thu trận sau khi đã cải tiến hiện ra trong giây lát.
Sau khi truyền thụ trận pháp cho Liễu Như Trần, trong ánh mắt của đối phương chất chứa tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì trận pháp này cứ hệt như được thôi diễn ra trong lúc nói chuyện như thế?
“Chắc có thể được.” Liễu Như Trần hít vào một hơi thật sau, chậm rãi nói.
Không lâu sau đó, trong lúc Đại Mộng Xuân Thu trận mới được thay thế vận chuyển, cả đoàn người Lý Phàm xuất hiện trong mộng cảnh của nhóm đệ tử Dược Vương tông.
Tất cả cảnh tượng bên trong mộng cảnh trước kia đều biến mất, thay vào đó là cảnh tượng giống như đúc Linh Mộc Giới trong hiện thực.
Liễu Như Trần cũng không nói cho các đệ tử biết thân bọn hắn vẫn ở trong mộng cảnh.
Chỉ là thuật lại một lần sự tình thoát khỏi Huyền Hoàng giới thất bại, bây giờ đang tìm nơi nương tựa vào Vạn Giới Liên Hợp hội.
Tuy lòng chúng đệ tử bàng hoàng nhưng dù sao đã bảo vệ được tính mạng.
Sau một lúc rúng động thì khôi phục lại như thường.
Dựa theo chỉ thị của Liễu Như Trần, bọn hắn nghỉ lại tại Linh Mộc giới.
Cùng lúc đó ở hiện thực, cơ thể của bọn hắn cũng xuất hiện động tác đồng bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận