Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 161: Trúc Cơ chém Nguyên Anh

Để làm rõ nguyên nhân bị đuổi giết, Lý Phàm quyết định không vội dùng “Hoàn Chân”.
Hắn đánh giá nam tử tóc đỏ với vóc người cường tráng trên đỉnh đầu, ánh mắt hiện lên sắc thái nguy hiểm.
“Mình vốn tưởng rằng người đuổi giết mình là Hoá Thần tiên quân.”
“Thật không ngờ, kẻ khiến mình ôm cây đợi thỏ chỉ là một tên tu sĩ Nguyên Anh.”
"Tu tiên trăm năm, mình còn chưa bao giờ giao chiến chính thức với người khác."
“Đúng dịp, dùng ngươi để nghiệm chứng một thân sở học của ta vậy.”
Thấy Lý Phàm sững sờ tại chỗ một hồi lâu mà vẫn không nhúc nhích, gã tu sĩ Nguyên Anh tóc đỏ cũng hơi mất kiên nhẫn:
“Giao Tiểu Dược Vương đỉnh ra, tha ngươi khỏi chết!”
Gã gầm lên, lặp lại lời ban nãy.
Nếu không phải lo lắng rằng ra tay sẽ làm nhẫn trữ vật bị hỏng, ảnh hưởng đến Tiểu Dược Vương đỉnh, e rằng gã đã sớm tát chết tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ này rồi.
“Tiểu Dược Vương đỉnh tiền bối nói là vật này sao?” Lý Phàm lộ ra một nụ cười nịnh nọt, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc đỉnh nhỏ, cầm trong tay.
Nguyên Anh tóc đỏ ánh mắt sáng lên: "Đúng vậy! Phải! Đúng là nó! Tiểu tử nhà ngươi rất thức thời đấy!”
Nhìn Tiểu Dược Vương đỉnh bay về phía mình, gã không khỏi hài lòng gật đầu nói.
Đưa tay ra bắt lấy đỉnh nhỏ, gã còn chưa kịp vui mừng.
Thì một chiếc nhẫn trữ vật đã hiện ra từ trong chiếc đỉnh này.
Ngay sau đó, một nùi gồm những sợi tơ vàng vây lấy một đám sương trắng đã xuất hiện bên cạnh Nguyên Anh tóc đỏ.
“Ầm!”
Xung quanh sương trắng, mấy trăm tấm phù lục lập tức nổ tung.
Một lực tàn phá khổng lồ bùng nổ mạnh mẽ.
Sau đó, Phệ Nguyên bạch vụ hình thành nên một đám mây, bao phủ Nguyên Anh tóc đỏ.
“Đồ khốn!”
Một tiếng rống giận vang lên, Phệ Nguyên bạch vụ tức thì bị thổi tan vô tung.
Thân hình Nguyên Anh tóc đỏ hiện ra, Tiểu Dược Vương đỉnh đã bị gã thu hồi.
Gã ta dường như không chịu bất kỳ thương thế nào, nhưng bàn tay hơi run rẩy kia đã chứng tỏ rằng đòn tập kích vừa rồi của Lý Phàm cũng không phải vô dụng.
"Ngươi muốn..."
Chữ “chết” còn chưa ra khỏi miệng, Nguyên Anh tóc đỏ cảm giác được, trong nháy mắt, bản thân đã bị mấy trận pháp bao phủ.
Ngay sau đó, khí tức trong cơ thể gã vận chuyển chậm lại, gã cảm thấy đất trời dường như đang phát sáng.
Một đại dương xanh thẳm bỗng dưng hiện trên bầu trời.
Một luồng kiếm quang xanh lam sáng ngời mang theo khí thế không thể địch nổi, bỗng bay ra khỏi hải dương, chém thẳng đến gã.
Lý Phàm vừa ra tay, vậy mà lập tức vận dụng sát chiêu mạnh nhất hiện tại.
Tùng Vân Nhất Kiếm.
"Kỳ vật địa chi?!"
Nguyên Anh tóc đỏ phát ra một tiếng kinh hô, sau đó nhìn về phía Lý Phàm bằng ánh mắt chứa đầy sự tham lam.
Mặt đất trở nên nứt nẻ, bầu trời biến thành u ám.
Một ngọn núi lửa bỗng ầm ầm trồi lên, chặn đường ánh kiếm đang bay tới.
Không giống như hư ảnh đại dương, núi lửa này là vật chân thực.
Hoàn cảnh xung quanh trở nên cực nóng, nham tương chảy ra cuồn cuộn từ mặt đất nứt nẻ.
Kiếm quang xanh lam ảm đạm đi đôi chút nhưng vẫn xuyên qua được ngọn núi lửa kia, chém thẳng về phía Nguyên Anh tóc đỏ.
Vẻ mặt của Nguyên Anh tóc đỏ hiện lên một tia ngưng trọng, gã cảm giác bản thân không thể né tránh luồng ánh kiếm màu xanh lam này.
Chỉ có thể đón đỡ.
Thế mà ánh kiếm do tu sĩ Trúc Cơ này chém ra lại có thể mang đến uy hiếp trí mạng cho gã.
Đây là kiếm pháp gì?
Trong lúc suy nghĩ quay cuồng, bỗng nhiên cả người tu sĩ Nguyên Anh tóc đỏ chợt phát ra một lớp lửa sáng rực.
Ngay sau đó, ngọn lửa như đao va chạm với ánh kiếm xanh lam.
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa nào phát ra.
Ánh kiếm xanh lam bỗng nhiên co cụm lại thành một sợi dây nhỏ mỏng được làm bằng nước.
Sợi dây đem lửa đỏ tách ra rồi nhanh chóng quấn quanh Nguyên Anh tóc đỏ.
Gã ta còn đang sửng sốt thì đã nghe thấy đối phương quát khẽ một tiếng.
"Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm!”
Trong hư ảnh hải dương chiếu rọi thiên địa, có thêm hai mươi bảy luồng kiếm quang bỗng chốc được hình thành rồi bay thẳng về phía gã.
Cùng lúc đó, tất cả trận pháp cũng đồng loạt bộc phát.
Ngũ Hành Kiếm Khí, gia tăng thân thể.
Chấn Hồn Đoạt Phách, chấn nhiếp tâm thần.
Nguyên Anh tóc đỏ càng cảm giác được thân thể của mình và lĩnh vực động thiên sinh ra một khe hở nhỏ.
Thế nhưng, lúc không ai để ý, có một hư ảnh màu lam cũng bất ngờ xuất hiện.
Hư ảnh màu lam này lặng yên không một tiếng động bay đến bên cạnh Nguyên Anh tóc đỏ.
Rồi vươn tay nhẹ nhàng ấn xuống.
Cùng hai mươi bảy luồng kiếm quang Tùng Vân, đồng loạt đánh lên trên người Nguyên Anh tóc đỏ.
Từ lúc luồng kiếm quang Tùng Vân đầu tiên bay ra, cho đến khi hai mươi bảy ánh kiếm còn lại chém lên người tu sĩ Nguyên Anh.
Cũng chỉ mới trôi qua chừng một cái chớp mắt mà thôi.
Vẻ mặt của Nguyên Anh tóc đỏ tràn đầy kinh ngạc.
Từng vết nứt xuất hiện trên người gã.
Cơ thể của gã cũng trở nên cứng ngắc và lạnh buốt.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, giống như một tảng băng nát, nó lập tức tan thành vô số mảnh nhỏ rồi rơi vụn trên mặt đất.
Thân thể của tu sĩ Nguyên Anh bị đánh nát.
Thế nhưng, sắc mặt của Lý Phàm lại không có vẻ gì là vui mừng chiến thắng.
Bởi vì, ngọn núi lửa đang giằng co với Tùng Vân Hải kia vẫn còn tồn tại.
Thậm chí, nó còn trở nên bạo động hơn trước.
“Được!”
“Được lắm!”
“Bằng vào tu vi Trúc Cơ mà lại có thể huỷ thân thể của ta! Ngươi cũng nên tự hào đi!”
“Đáng tiếc, một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như ngươi chẳng thể biết được sự đáng sợ của cảnh giới Nguyên Anh!”
Giọng nói của Nguyên Anh tóc đỏ lại vang lên.
Tuy giọng điệu bình tĩnh nhưng lại bao hàm lửa giận vô tận:
“Động thiên bất diệt, ta tức bất tử!”
Phía sau ngọn núi lửa, hư ảnh một em bé bỗng từ từ hiện lên.
Nó giống như một con ký sinh trùng, cong thân thể nhỏ bé, bám vào núi lửa rồi hấp thụ.
“Ngươi cũng đừng mơ có thể được chết dễ dàng!”
“Ta phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất tra tấn ngươi, như thế mới có thể phát tiết mối hận trong lòng!”
Khi giọng nói tràn đầy oán hận của đứa bé vang lên, thân thể của Nguyên Anh tóc đỏ, vốn đã bị huỷ, nay lại mơ hồ có dấu hiệu xuất hiện trở lại.
Lý Phàm nhận ra, sau khi hấp thụ năng lượng từ núi lửa, thân thể của đứa bé bắt đầu mọc ra da thịt.
Quá trình này giống như đang bện một chiếc áo khoác.
Một lát sau, một thân thể hình người đang chậm rãi được hình thành.
"Động thiên bất diệt, tu sĩ bất tử.” Lý Phàm nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt này, dường như đã hiểu.
Hắn xuất ra tất cả thủ đoạn, đánh cho đối phương trở tay không kịp, chẳng qua là chỉ mới phá huỷ được túi da của người ta mà thôi.
Chờ gã khôi phục lại, mình chắc chắn phải chết.
"Quả nhiên, khiêu chiến vượt cấp không phải chuyện dễ.”
“Tuy nhiên…”
Ánh mắt của Lý Phàm loé lên ánh sáng khác lạ.
Khí tức trên người Lý Phàm bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ, giờ phút này, hắn đã không giữ lại chút nào.
“Ta còn một chiêu thức cuối cùng, thỉnh tiền bối chỉ giáo!”
“Bạo Pháp Kinh Thần Trận” vận chuyển đến cực hạn, như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Thừa nhận năng lượng vượt xa sức chịu đựng, cơ thể của Lý Phàm cũng dần dần sụp đổ từng tấc một.
Phần chi dưới dần dần biến mất, chỉ còn sót lại nửa thân trên.
Giây phút này, Lý Phàm bất chấp sinh tử, sử dụng Phúc Hải Nhất Chưởng lĩnh ngộ được từ cổ vật đạo vận.
Tay phải của hắn vung ra, nhìn như bình thường không có gì đặc biệt.
Trong nháy mắt trước khi Phúc Hải Nhất Chưởng sắp thành hình.
Giữa thời khắc sinh tử này, Lý Phàm bỗng nhiên giác ngộ.
Tiêu Hằng và Tô tiểu muội quan sát đạo vận từ Phúc Hải Nhất Chưởng, mỗi người đều có lĩnh ngộ riêng của mình.
Chưởng pháp của Tiêu Hằng mờ mịt xuất trần, không thể nắm bắt.
Chưởng pháp của Tô tiểu muội thì lại bá đạo vô song, trấn áp vạn vật.
Còn Lý Phàm, từ đó đến nay, hắn vẫn chỉ nắm được hình dạng bên ngoài chứ chưa thể nào hình thành nên chân ý thuộc về bản thân.
Mãi vẫn cứ kém một tia như thế.
Trong nhiều năm qua, hắn vẫn không lĩnh ngộ thêm được gì.
Thế nhưng, giờ phút này, khi dùng tu vi Trúc Cơ đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh.
Khi không sợ sinh tử, không quan tâm đến chênh lệch về cảnh giới, dứt khoát đánh ra Phúc Hải Nhất Chưởng, Lý Phàm lại bất chợt lĩnh ngộ được chưởng chân ý chưởng pháp thuộc về bản thân.
Đó là...
Bất phục!
Tu sĩ Nguyên Anh thì sao?
Ta luân hồi mười hai kiếp, tu tiên hơn trăm năm, nắm giữ vô số bí ẩn.
Còn dùng mấy vị thiên kiêu làm quân cờ, thôi diễn công pháp thần thông.
Vượt hai đại cảnh giới giết địch, thiên kiêu thời cổ làm được, cớ sao ta không làm được?
Thân hình dần dần tiêu tan theo gió, nhưng ánh mắt của Lý Phàm lại càng sáng ngời.
Hắn cao giọng cười to: "Hôm nay, lấy tính mạng của ngươi, giúp ta chứng thần thông!”
Nguyên Anh tóc đỏ giận quá hoá cười: “Nói khoác không biết ngượng…”
Nhưng còn chưa kịp dứt lời, gã lại phát hiện không biết từ lúc nào, đỉnh đầu của mình đã bị mây đen bao phủ.
"Nhìn như che biển."
"Thực ra là..."
“Lật trời!”
Một bàn tay khổng lồ không thấy điểm cuối bỗng nhiên rơi xuống từ trên trời, áp lên đỉnh đầu của gã.
“Ầm…!”
Chỉ trong chớp mắt, núi lửa lẫn nguyên anh đang bám vào nó cùng lúc hoá thành bột mịn.
Trên trời cao, dị tượng tu sĩ Nguyên Anh ngã xuống đột nhiên sinh ra.
Nhưng Lý Phàm cũng không rảnh để ý.
Bởi vì, thân thể của hắn đã vỡ nát, chỉ còn sót lại một cái đầu lâu.
Trước khi ý thức tan vỡ, Lý Phàm niệm thầm trong lòng:
“Hoàn Chân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận