Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 828: Tiên nhân lưu thủ cốt

Nguy cơ trước mắt, Âu Thượng Thiên lại lần nữa bạo phát.
Một luồng quang mang màu vàng chói sáng bao phủ phạm vi mấy vạn mét.
Tu sĩ bị liên lụy, trạng thái của tất cả đều trở lại thời gian trước khi bao vây Âu Thượng Thiên.
Chờ lúc bọn họ phản ứng lại, hai phụ tử Âu Thượng Thiên đã biến mất không còn tung tích.
Bọn họ tức hổn hển tiếp tục truy kích lại phát hiện người đào vong chỉ còn lại một mình Âu Thượng Thiên.
Lại dựa vào nơi hiểm yếu chống lại hồi lâu, cuối cùng một người may mắn tên là Tạ Tiên Đào bắt được.
Đối mặt với ánh nhìn chòng chọc của tu sĩ khác, Tạ Tiên Đào quyết định nhanh chóng, làm ra hành động sáng suốt.
Đó chính là nộp Âu Thượng Thiên lên Vạn Tiên Minh, đổi lấy tiền thưởng.
Trên thực tế, trong quá trình chạy trốn, Âu Thượng Thiên đã đánh chết không dưới trăm tu sĩ Tiên Minh.
Tuy nói là bị ép tự vệ nhưng dù sao cũng đã xâm phạm luật pháp Tiên Minh.
Âu Thượng Thiên sớm đã là trọng phạm của Tiên Minh.
Trước đây phía chính phủ luôn không tỏ vẻ nhưng cũng không có nghĩa là không chú ý việc này.
Quả nhiên sau khi Tạ Tiên Đào công khai bày tỏ lựa chọn của mình.
Chỉ qua chốc lát đã có một đội tu sĩ áo đen đến hiện trường. Mang hắn và Âu Thượng Thiên thoi thóp đi.
Sự kiện đại truy bắt xôn xao thiên hạ cũng tuyên bố kết thúc.
Mà một nhân vật chính khác của sự kiện, cha của Âu Thượng Thiên, Âu Đạo Tử.
Lại là đã không người để ý.
Ngoại trừ Lý Phàm.
Châu La Yên, trong một rừng cây âm u.
Âu Đạo Tử ẩn thân nấp dưới lá khô chất đống lớp lớp, thân chịu trọng thương.
Nhưng nghĩ đến nhi tử vì bảo vệ mình không tiếc tiêu hao năng lực bản thân, dẫn dắt địch nhân rời đi.
Lòng hắn như đao cắt đau đớn vạn phần.
“Vạn Tiên Minh...”
Mắt Âu Đạo Tử đỏ bừng, trong đầu không ngừng lóe qua những khuôn mặt tham gia truy bắt.
Trong lòng tràn đầy oán hận.
Nhưng lúc này lại không dám có một cử động nhỏ nào, sợ bị người khác phát hiện.
Yên lặng tĩnh dưỡng thương thế.
“Ai...”
Đúng lúc này, một tiếng thở dài bỗng nhiên truyền đến.
Âu Đạo Tử sợ hãi kinh hoảng, muốn chạy trốn lại đã chậm.
Ba bóng dáng quen thuộc chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh hắn.
“Là ngươi!” Nhìn Lý Phàm là đầu sỏ đứng đầu, Âu Đạo Tử trừng mắt muốn nứt.
Muốn bạo tẩu ngay tại chỗ, đồng quy vu tận với Lý Phàm.
Nhưng lại bị Lâm Linh và Thiên Dương liên thủ áp chế.
Vốn dĩ thực lực đã yếu hơn một bậc, bây giờ còn mang thương thế cực nặng, đã mất đi phần lớn chiến lực.
Không bao lâu sau hắn đã hoàn toàn bị khống chế.
“Kỳ quái, ngươi lấy loại ánh mắt này nhìn ta làm gì?”
“Ta vốn chỉ muốn mời ngươi giúp thiết kế kiến trúc, là hai phụ tử các ngươi còn chưa gặp mặt đã vội vàng chạy trốn. Lại còn dùng kế, mưu tính mạng của ta. Nếu như không phải mạng ta lớn, sợ là đã bỏ mạng tại chỗ.”
“Ta còn chưa tính sổ với các ngươi đấy.”
“Huống chi người truy bắt, bắt sống nhi tử ngươi đều là người Vạn Tiên Minh. Lại liên quan gì đến ta?”
Vẻ mặt Lý Phàm vô tội nói.
“Lẽ nào lại như vậy!” Thấy Lý Phàm nói vớ nói vẩn ngay giữa ban ngày ban mặt, Âu Đạo Tử đã giận tới cực điểm.
Trên trán, mạch máu nổi lên, không ngừng nhảy lên.
Giống như muốn đánh nhau chết sống tại chỗ với Lý Phàm.
“Tư tưởng của ngươi không đúng rồi.” Lý Phàm khẽ lắc đầu.
Lấy ra một quả trái cây trong suốt long lanh, lộ ra một nụ cười hiền lành.
“Đến, há mồm. Ăn cái này ngươi sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
Trong lòng Âu Đạo Tử tức khắc dâng lên dự cảm chẳng lành: “Đây là vật gì?”
Lý Phàm không trả lời.
Giao Chân Thực Dụ Quả cho Lâm Linh, cưỡng ép đút cho Âu Đạo Tử ăn.
Trái cây vào bụng, giãy giụa của Âu Đạo Tử chầm chậm yếu đi.
Ánh mắt nhìn về phía Lý Phàm cũng từ từ xảy ra biến hóa.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu nhi tử của ngươi về sao?”
“Tuy kỳ vật phối hợp trong tình huống bình thường không thể bị di dời. Nhưng thủ đoạn của Vạn Tiên Minh nhiều lắm, không chừng nhi tử của ngươi đã chịu tội gì rồi.” Lý Phàm nói nhỏ.
“Vạn Tiên Minh!” Ánh mắt Âu Đạo Tử tức khắc bị kích thích tràn đầy huyết sắc.
“Tiên Minh vô đạo, lại thế lực to lớn. Nếu muốn hủy diệt, cứu nhi tử ngươi ra, cần từ từ mưu tính.”
“Vạn Giới Liên Hợp hội bọn ta chính là vì thế mà sinh!”
Dưới tác dụng của Chân Thực Dụ Quả, tâm trí Âu Đạo Tử rất nhanh đã bị sửa chữa.
Gia nhập Vạn Giới Liên Hợp hội, lấy hủy diệt Vạn Tiên Minh làm mục tiêu phấn đấu.
Đối với người chung chí hướng như Lý Phàm cũng biến thành coi như con ruột của mình.
Từ trong miệng Âu Đạo Tử, Lý Phàm cũng biết bí mật kỳ vật phối hợp của Âu Thượng Thiên.
“Con ta có hai loại kỳ vật phối hợp.”
“Một loại ta đã biết lúc hắn còn nhỏ, cũng là loại có thể dự đoán kiểu chết của bản thân trong tương lai, ‘Vạn Tử Bộ’.”
“Mà ‘Khôn Càn Cốt Thủ’ có thể đảo ngược càn khôn lại là hắn thức tỉnh lúc núi Bão Nguyên lở hai năm trước.”
“Lúc ấy hắn chỉ mới vào Luyện Khí kỳ, lại đột nhiên gặp phải thiên tai dãy núi sụp đổ bậc này. Mạng sống như treo trên sợi tóc.”
“Sống chết trước mắt, tiềm năng bạo phát. Mới kích hoạt năng lực ‘Khôn Càn Cốt Thủ’ vẫn luôn ẩn giấu.”
“Núi lở mà hiện lại, chuyện này thực sự quá kinh người. Cho nên tiểu tử này thậm chí ngay cả ta cũng liên tục giấu giếm.”
“Mãi đến không lâu trước đây, hắn vội vàng tìm đến ta, khuyên ta rời đi. Nói là dự đoán được một nhóm người cực kỳ đáng sợ sắp tìm tới cửa...”
Một đường đã đi tới Linh Mộc giới, Âu Đạo Tử kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lý Phàm.
Sắc mặt Lý Phàm như thường: “Vô số tương lai, vô số khả năng. Chuyện hắn thấy trước cũng chưa chắc là thật.”
“Nếu ta thật sự muốn hạ tử thủ, chỉ dựa vào hai người bên cạnh, các ngươi đã vô lực ngăn cản.”
Ánh mắt Âu Đạo Tử mê mang, sau đó thở dài: “Một hồi hiểu lầm, vậy mà dẫn đến ta và con ta khó gặp lại nhau...”
“Sẽ có cơ hội thôi. Đạo hữu ngươi thấy Linh Mộc giới này của ta thế nào?” Lý Phàm đổi chủ đề, chỉ vào tiểu thế giới đang hừng hực khí thế kiến tạo hỏi.
“Chậc chậc chậc...” Âu Đạo Tử quan sát một hồi, liên tục lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia ghét bỏ.
“Chỗ thì đúng là chỗ tốt. Chỉ là phương án thiết kế, kiến tạo thực sự chẳng ra làm sao...”
“Có chút không ăn nhập với danh tiếng của Vạn Giới Liên Hợp hội.”
Lý Phàm nghe vậy, không tức giận tí nào.
Mà là chắp tay nói: “Vậy thì làm phiền đạo hữu ngươi vất vả cải tạo một phen.”
Âu Đạo Tử nheo mắt, gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ vô cùng say mê đạo này, rất nhanh, Âu Đạo Tử đã đắm chìm trong dự án, tưởng tượng của chính mình.
“Đạo hữu cứ việc làm. Cần gì có thể trực tiếp nói với thủ lĩnh thụ nhân giới này.”
Âu Đạo Tử lại nhận được sự cho phép của Lý Phàm tạm thời quên đi bi thương trước đây.
Toàn thân toàn ý vùi đầu vào kiến thiết Linh Mộc giới.
“Tuy phí hết một phen trắc trở, nhưng may mà mục đích ban đầu đã đạt tới.”
“Khôn Càn Cốt Thủ, Vạn Tử Bộ...”
Lý Phàm khẽ cau mày.
Theo lời của Âu Đạo Tử, Âu Thượng Thiên thực ra vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ năng lực của Khôn Càn Cốt Thủ.
Trong quá trình đào vong, hắn giống như cảm thấy còn có năng lực cường đại ẩn giấu trong đó chưa được khai quật ra.
Nếu như lại cho hắn thêm một thời gian, nói không chừng thật sự có thể thực hiện đảo ngược thời gian ở mức độ nào đó.
Nhung đây chỉ là suy đoán của Âu Thượng Thiên.
Cụ thể như thế nào vẫn chưa thể xác nhận.
Quan trọng là Khôn Càn Cốt Thủ quả thực là xương tay của một vị tồn tại nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận