Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 528: Huyền bí không thể chép

Chu Thanh Ngang rúm vai lại, tỏ ý hắn đã biết mình sai.
Mặt người thấy vậy, sắc mặt hơi dịu đi: “Việc này rất quan trọng, ngay cả ta cũng không biết nội tình.”
“Nhưng có một điều chắc chắn là thành quả chiến đấu lần này của chúng ta rất lớn.”
Trong giọng nói của hắn khó tránh mang theo chút phấn khích: “Gần đây ngay cả thái độ bên trên đối với chúng ta cũng đã tốt hơn rất nhiều.”
“Kinh phí càng thêm rộng rãi, tăng hơn gấp đôi.”
“Phần của ta thì sao?” Chu Thanh Ngang vội vàng hô lên.
“Hừ, gấp cái gì, đã bao giờ ta thiếu phần của các ngươi chưa.” Mặt người quở mắng.
“Trong lần giao dịch này, ta sẽ giao cho ngươi cùng những vật tư mà Lý Phàm cần.”
“Cảm ơn thủ lĩnh!” Chu Thanh Ngang vui vẻ nói: “Tuy bây giờ ta đang sống rất tốt, thường xuyên nhận được các loại vật phẩm từ các tu sĩ tặng. Nhưng ai mà chê tiền nhiều chứ phải không...”
“Được rồi, đừng quá đắc ý vênh váo. Lần này ngươi có thể làm tổng chỉ huy, ta cũng rất bất ngờ. Xem ra lúc đầu dùng nước cờ Hà Chính Hạo quả thật là đúng đắn.”
Mặt người suy tính một lát, lại nhắc nhở: “Phía sau hai người Hà Chính Hạo và Lý Phàm đều có bối cảnh thâm hậu, ngươi nhất định phải duy trì quan hệ tốt với bọn họ.”
“Đợi khi thành Tùng Vân được xây dựng lại, cho dù Lý Phàm không trở thành đảo chủ Tùng Vân, thì địa vị của hắn chắc chắn cũng sẽ không thấp. Nếu ngươi đi theo hắn, việc thăng chức của ngươi sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc ngươi làm việc bán mạng một mình. Có thể nói là tiền đồ rộng mở. Lúc đó mới coi như thật sự đánh vào nội bộ kẻ địch.”
“Lần này chúng ta ra tay giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn này. Lần sau lúc cần đến họ, có lẽ sẽ không dễ từ chối nữa.”
Mặt người đột nhiên phát ra một tràng tiếng cười trầm thấp.
“Thủ lĩnh anh minh!” Chu Thanh Ngang tán thưởng.
Hai người lại thảo luận chi tiết về cuộc giao dịch, sau đó Mặt người ngắt kết nối.
Chu Thanh Ngang quay trở lại công trường xây dựng Tùng Vân tiên thành khí thế ngất trời như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn tuần tra xung quanh giống như đang diễu võ dương oai.
“Hình ảnh ghi lại vào ngày xảy ra dị biến trên đảo Vạn Tiên…” Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi lấy ra Lưu Ảnh thạch.
Ánh sáng Hóa Đạo Thạch trong đầu lưu chuyển, ghi lại chi tiết toàn bộ việc to việc nhỏ xảy ra vào ngày hôm đó.
Trong phút chốc đã hoàn thành.
Lý Phàm kiểm tra lại một lần theo thói quen.
Hắn vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề.
Trong hình chiếu không thể ghi lại cảnh “lục sắc” phá hủy Diễn Võ đường.
Nhìn lại Lưu Ảnh thạch, những gì nhìn thấy là toàn bộ tòa kiến trúc và hơn chục tu sĩ đều tan biến một cách khó hiểu, còn các tu sĩ khác vô cùng hoảng loạn, chen lấn bỏ chạy.
Sau đó, Lục thủ tịch đích thân đến, làm những việc đề phòng tình hình vượt quá tầm kiểm soát, cảnh tượng đó trông khá khôi hài.
“Không thể ghi lại sao…”
Lý Phàm khẽ gõ đầu ngón tay, lặng im suy nghĩ.
Ở trong Huyễn cảnh của Đại Đạo tông hàng trăm năm, Lý Phàm cũng biết được rất nhiều bí mật mà tu sĩ bình thường hiện nay không cách nào biết được.
Một số dần bị quên mất khi trở về hiện thực, nhưng một số vẫn tồn tại trong đầu.
“Giống như ‘nó’ chiếm cứ trên vùng trời châu Nguyên Đạo. Trên thế giới quả thật có đủ loại tồn tại đáng sợ mà không có cách nào ghi lại được.”
“Cho dù là giấy bút, ngọc giản hay các phương pháp khác đều không thể ghi lại nó.”
“Nếu sức hạn chế mạnh hơn nữa, chúng thậm chí sẽ biến mất khỏi ký ức của mọi người.”
“Nhưng điều kiện trước tiên của tất cả những điều này là những thứ này thực sự tồn tại…”
Trong lòng Lý Phàm lóe lên một tia sáng.
“Hình như một năm trước, không hề xảy ra hiện tượng không thể ghi lại như này”.
“Nếu thế thì Huyền Võng đã xuất hiện rồi sao?”
Trong lòng Lý Phàm hơi sửng sốt.
“Thiên Huyền Tỏa Linh trận xây dựng không lớn, xem ra rất có thể chỉ là mô hình thu nhỏ.”
“Những năm qua Vạn Tiên Minh luôn điều đi lực lượng tinh nhuệ, quả thật không hề nhàn rỗi. Ngũ Lão hội lần đầu tiên có động thái lớn, xem ra cũng có liên quan đến việc này.”
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Phàm nhìn Lưu Ảnh thạch trong tay, cũng không vẽ rắn thêm chân, hay thay đổi thêm gì nữa.
Dị biến Huyền Võng của đảo Vạn Tiên đã qua lâu như vậy, bây giờ Ngũ Lão hội lại đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, Lý Phàm đoán mục tiêu của chúng rất có khả năng là Công Tôn trưởng lão không thấy tung tích.
Không chỉ Ngũ Lão hội, mà cả Vạn Tiên Minh cũng đang tìm hắn.
Bị hai thế lực lớn nhất Huyền Hoàng giới tìm kiếm mà không thấy bóng dáng đâu.
Công Tôn Khải Huyền thật sự có chút bản lĩnh.
“E rằng không phải hắn cố ý trốn tránh, khả năng lớn hơn là bị thương quá nặng, bất tỉnh cũng nên.”
Hắc lắc lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.
Lý Phàm tìm cơ hội, giao Lưu Ảnh thạch cùng bản thiết kế xây dựng lại Tùng Vân tiên thành cho phân thân “Chu Thanh Ngang”.
Mười ngày sau, Chu Thanh Ngang giao hai thứ tuyệt mật này cho Đoạn Thạch Mặt người.
Sau khi xác nhận, Mặt người thích điên lên.
Hắn cũng không nuốt lời, giao ra một chiếc nhẫn trữ vật chứa đầy vật tư chiến lược.
Lúc này, mối nguy đã được Lý Phàm dễ dàng giải quyết.
Có đầy đủ vật tư hỗ trợ, tiến độ xây dựng Tùng Vân tiên thành lại được gia tăng.
Sự xuất hiện thường xuyên của Lý Phàm cho thấy hắn rất coi trọng công trình này.
Các tu sĩ dưới quyền cũng rất hăng hái.
Chỉ có một nhóm người không thể ngồi yên được nữa.
Trong một căn phòng nhỏ tối tăm trên thuyền Độ Trần.
“Chu Khắc Bảo, ngươi đưa ra biện pháp gì đi!”
Đúng vậy, đến lúc này rồi còn ra vẻ ta đây gì nữa! Không thấy thành Tùng Vân sắp xây dựng xong rồi sao?”
“Không phải lúc đầu ngươi tính trước kỹ càng nói Lý Phàm chắc chắn là giả vờ bình tĩnh sao? Bây giờ ngươi nói xem thế nào?”
Nghe những lời chỉ trích không ngừng của đồng bọn, sắc mặt Chu Khắc Bảo sắc mặt trắng xanh.
Hắn tự thanh minh cho mình nói: “Có gì đó kỳ lạ! Nhất định có gì đó kỳ lạ!”
“Lúc trước, ta nghe ngóng được tin tức rõ ràng là vật tư thật sự không đủ.”
“Sao vật tư lại dồi dào nhanh như vậy?”
“Đây đều là những vật tư chiến lược được kiểm soát chặt chẽ, muốn mua cũng không mua được!”
Vẻ mặt Chu Khắc Bảo tràn đầy nghi hoặc.
Con ngươi của hắn đảo liên tục, dường như muốn tìm ra bí mật lớn.
Nhưng lời nói của hắn hiển nhiên không thể thuyết phục được tất cả những người có mặt ở đây.
“Không nói đến cái khác, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
“Đợi khi Lý Phàm hoàn thành xong hết việc xây dựng tiên thành, chẳng phải tất cả vật tư của chúng ta sẽ mục nát sao?”
“Chưa nói đến việc chúng ta bị tổn thất lớn, lỡ như Lý Phàm tố cáo chúng ta, thì làm thế nào đây?”
“Chu Khắc Bảo, ngươi gây ra phiền phức, ngươi phải tự mình giải quyết. Nhanh đi tìm Lý Phàm, giải hòa đi!”
Mọi người mồm năm miệng mười khiến Chu Khắc Bảo lòng dạ rối bời.
Vốn trong đầu chợt hiện lên chút tia sáng, nhưng lại bị vụt mất, không thể lấy lại được.
Dưới tình thế như này, Chu Khắc Bảo chỉ có thể thở dài, khuất phục.
Thế là, một ngày sau, Chu Khắc Bảo tìm gặp Lý Phàm.
Hắn không giở bất cứ trò gì, mà thành khẩn nói rõ ngọn nguồn sự việc.
“Lý đạo hữu ra một nước cờ cao, chúng ta thua cũng không oan ức.”
“Nhưng việc này ngay từ đầu là ý của Đạm Đài Xán. Chúng ta nhất thời bị mụ mị đầu óc...” Chu Khắc Bảo cảm thấy nhục nhã hổ thẹn nói.
Lý Phàm mỉm cười, không nói gì.
“Vậy bây giờ ngươi tìm ta là có ý gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận