Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1001: Vận mệnh của kính nô

Nghe thấy lời này, hai nữ tử lập tức cùng nhìn Lý Phàm, trong mắt có kinh ngạc, cũng có mừng rỡ.
Dẫu sao trải qua cải tạo, hiện giờ trong ý thức của bọn họ Lý Phàm đều chiếm sức nặng rất lớn.
Sau khi hơi suy tư, Huyền Tố Thường lập tức đồng ý. Ngay trước mặt Lý Phàm, bắt đầu liên hệ phụ thân của nàng, chưởng kính nhân ‘Thương’.
Không thông qua linh phù truyền tin gì mà là lấy ra một chiếc Thiên Huyền Tiểu Kính bên mình, trong miệng lẩm bẩm.
Một lúc sau, một đạo thấy không rõ khuôn mặt thân ảnh màu đen từ nhỏ kính bắn ra đến giữa không trung.
“Niên Nhi, tìm ta chuyện gì?”
Giọng Thương nghe vào như đại thúc trung niên hòa ái, giọng điệu vô cùng ôn hòa. Còn ‘Niên Niên’ là nhũ danh của Huyền Tố Thường.
Thương luôn gọi Huyền Tố Thường như vậy, đủ để có thể thấy hắn yêu chiều nữ nhi này thế nào.
Huyền Tố Thường có phần thấp thỏm kể lại một lượt đầu đuôi mọi chuyện và yêu cầu của Lý Phàm.
Lúc này Thương mới chú ý tới Lý Phàm vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh nữ nhi mình.
Tầm mắt hai người va chạm, đan xen giữa không gian.
Lý Phàm mang trên người bản nguyên Thiên Huyền Kính lúc này mới hiểu ‘kính nô’ Thiên Huyền Kính nói tới là có ý gì.
Để nghiệm chứng suy đoán trong lòng mình, trong đầu Lý Phàm quan tưởng hình ảnh tay nắm chưởng kính nhân Thương.
Cùng lúc đó, bóng dáng Thương mơ hồ lay động kịch liệt.
Nhưng dưới sự cố ý khống chế của Lý Phàm, Thương rõ ràng ngay cả một xíu tiếng kêu đau đớn đều không thể phát ra.
“Phụ thân, ngươi làm sao vậy?” Huyền Tố Thường rất nhanh liền chú ý tới sự dị thường của Thương, có phần không rõ ràng lắm.
Mà cảm giác được tin tức khổ sở cầu khẩn từ bên Thương truyền đến, Lý Phàm theo đó buông ra bàn tay vô hình quan tưởng.
Thương mới được giải thoát từ trong đau đớn vô biên.
Kỹ thuật diễn cũng vô cùng đạt tiêu chuẩn, giọng điệu không có nửa phần dao động: “Không sao. Chỉ là để ngăn cách kẻ xấu nhìn trộm nên đã làm một số biện pháp phòng ngự thôi. Ngươi và Lục Khê Thiền tạm thời lui xuống đi, cha có chuyện quan trọng...”
“Thương lượng cùng vị đại nhân này.” Thương dừng một lúc, cực kỳ nghiêm túc nói.
Huyền Tố Thường và Lục Khê Thiền vô thức nhìn Lý Phàm, sau khi nhận được sự cho phép của hắn, lúc này mới để Huyền Tố Thường đỡ Lục Khê Thiền chậm rãi rời khỏi trúc lâu.
Lý Phàm tiện tay bố trí trận pháp, ngăn cách trong ngoài.
“Lão nô tham kiến chủ nhân.” Lúc này Thương đã lộ ra dáng vẻ chân thực, chầm chậm quỳ lạy.
Cả khuôn mặt đều là sợ hãi, không mảy may nhìn ra là một chưởng kính nhân đứng trên đỉnh thế lực Vạn Tiên Minh.
Thương và Huyền Tố Thường, dung mạo hai cha con có phần tương tự.
Đều có đặc điểm “trẻ” không hợp với giọng nói.
Giọng Thương nghe vào là người trung niên, trên thực tế dáng dấp lại như thiếu niên xinh đẹp hơn hai mươi tuổi.
Lý Phàm trầm mặc không nói, quan sát Thương.
Mà Thương thì từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu, liên tục giữ tư thế quỳ lạy.
“Kính nô...” Cảm nhận được đủ loại cảm xúc không ngừng truyền đến trên người Thương, Lý Phàm có lý giải sâu hơn với hai chữ này.
Mượn bản nguyên Thiên Huyền Kính, trong cảm giác của Lý Phàm, Thương bất ngờ hoàn toàn là tồn tại phụ thuộc phụ thuộc vào Thiên Huyền Kính.
Thần hồn, thân thể, suy nghĩ của hắn, tất cả những gì bản thân có, nền tảng tồn tại chính là Thiên Huyền Kính.
Cho dù không phải Thiên Huyền Kính chân chính, chỉ ẩn chứa một tia kính chi bản nguyên.
Hắn cũng chỉ có thể mặc cho Lý Phàm vo tròn ép dẹp, không có mảy may đường sống phản kháng.
Thậm chí trong một ý niệm của Lý Phàm là có thể triệt để xóa bỏ Thương từ trên thế giới này.
“Thủ đoạn thật độc ác mà làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng. So ra thì những pháp thu phục lưu truyền trong Huyền Hoàng giới quả thực chẳng thấm vào đâu.”
“Không hổ là bảo vật tiên gia chân chính.”
Nhìn chưởng kính nhân cao cao tại thượng ngày xưa, lúc này lại run rẩy quỳ rạp trước mặt mình, trong lòng Lý Phàm có chút rung động.
Đồng thời lòng sinh hướng tới.
“Đứng lên đi.”
Sau khi thất thần trong thời gian ngắn, Lý Phàm lại rất nhanh khôi phục lạnh lùng.
Đại khái nói lại một lượt mưu đồ bản thể Thiên Huyền Kính thoát vây.
“Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách xúc tiến sự đẩy mạnh của trận pháp.” Thương vội vàng bày tỏ lòng trung thành nói.
“Truyền pháp giả Phùng, bây giờ người này cũng là đồng minh của ta. Ngươi có thể tìm cơ hội tự mình tiếp xúc với hắn. Tin rằng hai người các ngươi liên thủ, rất nhiều vấn đề khó hẳn đều có thể giải quyết dễ dàng.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Thương cũng liên tục gật hô vâng.
Sau đó giữa Lý Phàm và Thương không hề trao đổi quá mức, lại gọi nữ nhi Huyền Tố Thường về.
Sau khi Thương liên tục căn dặn Huyền Tố Thường phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Lý Phàm, thân hình mới từ trong mặt kính biến mất.
Vốn đã lòng có e ngại với Lý Phàm, hiện tại lại được phụ thân phân phó.
Huyền Tố Thường ở Lý Phàm trước mặt càng là thở mạnh cũng không dám.
“Trở thành kính nô, tuy cả đời đều phải bị quản chế bởi Thiên Huyền Kính. Nhưng cũng đạt được chỗ tốt tương ứng.” Lý Phàm nhìn chằm chằm mặt kính Thương biến mất, nghĩ như vậy.
Thực tế trở thành một phần phụ thuộc của Thiên Huyền Kính, bây giờ Thương có thể mượn mỗi phân kính Thiên Huyền Kính tự do đi lại. Đồng thời có thể nắm giữ năng lực ban tặng của Thiên Huyền Kính nhất định.
Ví dụ như thôi diễn, xem vật, biết rộng, vân vân.
Đương nhiên đều là dưới tình huống Thiên Huyền Kính cho phép.
Mà chỉ cần bản thể Thiên Huyền Kính tồn tại, bản thân hắn cũng đều luôn là tồn tại bất tử bất diệt. Người ngoài không cách nào tiêu diệt được hắn.
Thậm chí ngay cả loại thủ đoạn như phong ấn, trấn áp cũng không có hiệu quả bao lớn.
Bởi vì Thiên Huyền Kính có thể xóa bỏ kính nô bị trấn áp bất cứ lúc nào, sau đó lại sinh ra một lần nữa.
“Sợ rằng chỉ có tiên khí mới có thể có thủ đoạn như vậy.”
“Ngược lại cũng không phải chuyện đặc biệt khuất nhục gì. Có thể làm nô lệ của tiên khí...”
“Nếu tuyên dương ra ngoài, người tự nguyện trong Huyền Hoàng giới e rằng sẽ phải liên tục xếp hàng từ châu Thiên Quyền đến biển Tùng Vân.”
Lý Phàm lắc đầu, đưa tay hút lấy, cầm Thiên Huyền Tiểu Kính trên mặt đất trong tay.
Nếu kính nô đều đã có một số năng lực khó tin, mà Lý Phàm mang trên mình bản nguyên Thiên Huyền Kính tự nhiên cũng có đãi ngộ trước đây khó mà tưởng tượng.
Chẳng hạn như lúc này...
Sau khi thần thức tiến vào Thiên Huyền Kính không phải lấy thân phận tu sĩ bình thường kết nối.
Mà là nhận được thân phận ‘Thiên Huyền Phân Kính’ gần như tất cả quyền hạn đều đã mở khóa.
Tuy không thể tiến hành giao dịch tự do, phát nhiệm vụ như tu sĩ bình thường.
Nhưng chỉ xem sơ qua, quan sát bình thường thì vẫn không trở ngại.
Thông tin của tuyệt đại đa số tu sĩ trong Thiên Huyền Kính, kể cả công pháp tu hành của người đó, vật phẩm, độ cống hiến bao nhiêu trong ghi chép.
Ghi chép phát biểu trong mỗi phiến đá tại Thiên Huyền Kính của người đó, vân vân...
Tất cả đều xem không sót thứ gì.
Ở trước mặt Lý Phàm bây giờ, không có bất kỳ bí mật nào đáng nói.
Ngoài một số tồn tại thân phận cực kỳ đặc biệt không cho biểu hiện ra, người khác đều là như thế.
Một điểm đáng tiếc duy nhất là, Lý Phàm chỉ có thể xem mà không thể sửa.
Thậm chí muốn điều động lực tính toán của bản thể Thiên Huyền Kính cũng không cách nào làm được.
Nhưng việc này cũng có thể hiểu, dẫu sao Lý Phàm cũng không phải Thiên Huyền Kính chân chính.
Mà là đạt được một tia bản nguyên nó ban tặng mà thôi.
“Nhưng dù là vậy thì cũng cực kỳ khó lường rồi.”
Cho dù lấy lòng dạ của Lý Phàm, lúc này tâm trạng cũng có phần không áp chế được kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận