Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1248: Thanh Quan Thế Thần Nhãn

“Chính bởi vì cái gọi là tổ chim bị lật, làm sao trứng còn hoàn hảo, khi Huyền Hoàng giới không còn là Huyền Hoàng giới, những người như đạo hữu dựa vào Huyền Hoàng giới để tồn tại, chỉ sợ cũng sẽ bị tiêu diệt.”
“Trường Sinh trên thế giới này cũng khó mà thoát được.” Thánh Hoàng vô diện kết luận.
Lúc Lý Bình nói xong, trong lòng Thạch Bản bỗng dưng dâng lên cảm giác khủng hoảng. Giống như linh giác trong thâm tâm hắn đang hô ứng với lời kết luận của Lý Bình vậy.
“Chuyện đó trước giờ ta chưa từng cân nhắc qua. Cũng không biết mấy vị Trường Sinh khác nghĩ như thế nào. Bọn ta đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi.”
Sau một hồi im lặng, Thạch Bản lại nói như thế.
Lý Bình cười khẩy một tiếng: “Mấy vị kia cũng sẽ răm rắp toan tính, nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi như cũ.”
“Có điều chẳng sao, duy trì trung lập cũng tốt. Bọn hắn vốn cũng không nằm trong kế hoạch tính toán của ta.”
Thạch Bản nhảy qua đề tài này: “Cho nên đạo hữu ngươi nói, trọng điểm của Huyền Hoàng là chính thống.”
“Như thế nào để thực hiện được? Hơn nữa nếu thật sự như lời như nói, nếu chúng ta có dị động Truyền Pháp chắc chắn sẽ phát giác ngăn cản…”
Lý Bình im lặng một lúc lâu, không trả lời.
Mà hắn lại đột nhiên nói: “Ta vẫn nên giúp đạo hữu giải quyết phiền phức phiến đá sau lưng mang tới trước đi.”
Thâm tâm Thạch Bản biết trong lòng vị Thánh Hoàng trước mặt này, bản thân không phải người để hắn tiết lộ toàn bộ kế hoạch.
Thế là hắn cũng không miễn cưỡng, chắp tay nói: “Vậy thì ta xin đa tạ đạo hữu trước. Nếu chuyện không thành thì cũng không sao.”
“Ta đã ra tay, thì không có chuyện không thành.”
Một câu này của Thánh Hoàng làm Thạch Bản im lặng.
Ầm!
Sách Độ Ách bị Lý Bình ném lên trên đại điện.
Trang sách không có gió mà tự chuyển động, nhanh chóng phất phới.
Từng tấm từng tấm người giấy dát vàng tuôn ra từ bên trong cuốn sách, giống như tướng sĩ bày trận, lần lượt xếp hàng bay ra.
Hiển nhiên cả cầm đầu là tiểu kim nhân lông mày rậm trước đó.
Cũng không biết rốt cuộc Thánh Hoàng sử dụng thủ pháp gì, bị trấn áp chưa được nửa ngày lại giống như có thể so sánh với lúc vừa mới ra khỏi Độ Ách tông, sinh ra biến hóa long trời lở đất.
Ánh mắt Thạch Bản tập trung trên thân người giấy Độ Ách tông.
Mà Lý Bình lại phát giác ra dị động của Miêu Bảo trong bảo khố Thánh triều.
Giống như phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ thú vị, lách người đi đến bên cạnh Lý Bình.
Nó đứng trên vai Lý Bình, thân mật cọ cọ với đầu hắn, ánh mắt lại đăm đăm nhìn về phía đám người giấy.
Một bầu không khí khó giải thích được khoáng chất bao phủ đại điện Thánh Hoàng toạ.
Đám người giấy vốn dĩ đang gật gù đắc ý, thỉnh thoảng lại có vài hành động mờ ám, thế mà trong chốc lát tất cả đều giống như tượng băng, đông cứng lại.
Không dám cử động chút nào.
Mà tiểu kim nhân cầm đầu trực tiếp bắt đầu thi triển công pháp ‘Vĩnh Hằng Kiếp Thế’.
Có điều một thân kim quang, lại giống như nến tàn trong gió, không ngừng bập bùng, bộ dạng trông rất nguy khốn.
Phải biết rằng, tuy vừa mới đối mặt với Thánh Hoàng-kẻ đã bức ép luyện hoá toàn bộ Độ Ách tông, toàn thể Độ Ách tông cũng chưa từng sợ hãi như thế.
Mà lúc này đây bọn chúng giống như gặp được thiên địch chân chính.
Thạch Bản vẫn luôn chú ý đến người giấy Độ Ách tông cũng phát hiện ra sự dị thường. Hắn có phần kinh ngạc nghi ngờ và mơ hồ nhìn về phía Thánh Hoàng vô diện đang ngồi trên cao.
Mà từ dáng vẻ của Thạch Bản, có thể đoán là đối phương cũng không phát hiện sự tồn tại của Miêu Bảo trên vai hắn.
Hắn khẽ liếc nhìn Miêu Bảo đang rục rịch, trong đầu Thánh Hoàng thoáng chốc lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
“Không phải nhìn thấy ‘thức ăn’ hay muốn đi săn, mà chỉ đơn giản là tò mò.”
“Tuy toàn thể Độ Ách tông cũng không nhìn thấy sự tồn tại của Miêu Bảo, nhưng bởi vì công pháp tu hành và bản năng cảm nhận được kiếp nạn, mỗi người hiện trí mạng. Thế nên mới sợ hãi thành cái dạng này, thú vị thật.”
“Miêu Bảo, bên ngoài tường cao…”
Lý Bình xuất ra một vùng nguyên lực màu vàng, trấn an Miêu Bảo không an phận.
Mà Miêu Bảo đánh giá một lượt đám người giấy phía dưới, lại giống như đột nhiên mất hứng thú. Chị liếm láp chúc Nguyên lực từ chỗ Lý Bình, rồi lại loé lên quay về dưới bảo khố Thánh triều.
Không khí quỷ dị trong đại điện dần dần khôi phục lại như bình thường.
Chẳng có ai chủ động nhất tới sự kỳ quái vừa rồi trong điện. Có điều trên dưới Độ Ách tông trực tiếp từ lính mất đầu nông thôn biến thành bậc thầy bách chiến, theo ý niệm của Thánh Hoàng mà động.
Tiểu kim nhân lông mày rậm kia được Lý Bình cho phép, nhìn Thạch Bản mà trình bày: “Sáng Thế Thạch Bản liên kết với pháp tắc nền tảng của thế giới Huyền Hoàng. Giống như vòng đời của cây cối, tự và chủ động ghi chép những diễn ra mỗi thời mỗi khắc của Huyền Hoàng giới.”
“Với kích thước của thế giới, đừng nói hàng vạn năm, cho dù giữa mười vạn năm, trăm vạn năm những chuyện lớn nhỏ tất cả đều ở trong đó đều không tính là gì. Có điều nhân loại lại gánh vác tất cả…”
“Hiển nhiên sẽ thống khổ vạn phần.”
Tiểu kim nhân chắp tay với Lý Bình: “Thật ra tôn giả muốn giải quyết chuyện này thì cũng đơn giản. Một là tăng lượng chứa vị này gánh chịu, hai thì là, tạo ra phần đệm.”
Người đứng đầu Độ Ách tông bộ dạng hoàn toàn không quen biết Thạch Bản, vẫy tay với sách Độ Ách cách đó không xa.
Theo trang sách lật qua lật lại, bên trên lập tức loé lên vô số hình ảnh bị ‘Quan Thế Thần Nhãn’ ghi chép.
“Độ Ách tông của bọn ta cũng giống với Sáng Thế Thạch Bản, những năm qua có mức độ giám sát nhất định với Huyền Hoàng giới. Có điều điểm khác biệt chính là bọn ta không có người nào trực tiếp tiếp xúc với lượng thông tin khổng lồ này, mà thay vào đó ghi chép và lưu lại trước, sau đó tiến hành phân công kiểm duyệt. Lực lượng một tông ứng đối nhau, thì thành thạo.”
Tiểu kim nhân lại nhìn về phía Thạch Bản: “Nếu người chỉ lẻ loi một mình, thậm chí muốn thoát khỏi sức nặng của phiến đá, thì còn ngoại vật giúp đỡ. Trước kia bị thiên đạo bài xích, tất nhiên có phần khó khăn. Nhưng bây giờ có sự giúp đỡ của tôn giả, có lẽ cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Thạch Bản dựa vào cách diễn đạt của tiểu kim nhân, chắc chắn đối phương là đại chưởng môn Độ Ách tông ngày xưa, Nhất Tuyệt đạo nhân. Nhưng đối phương đã không chịu thừa nhận, hắn cũng chỉ đành giả bộ không nhận ra.
Lý Bình đợi Nhất Tuyệt nói xong, mới lên tiếng nói với Thạch Bản: “Đạo hữu chờ ta một lát.”
Vừa nói, thân hình Thánh Hoàng biến mất trong Thánh Hoàng toạ.
Thậm chí toàn bộ tiểu thế giới Đại Khải cũng không cảm nhận được khí tức của hắn.
Trong đại điện chỉ còn lại một đám người giấy Độ Ách tông, cùng với Thạch Bản đứng sững sờ.
Thạch Bản nhìn Nhất Tuyệt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Bọn ta đã vào dưới trướng tôn giả, những gì trước kia đều mây bay gió thoảng, đừng nhắc lại nữa.” Nhất Tuyệt nhìn thẳng nói như thế.
“Đương nhiên, nếu như người cũng giống như bọn ta. Thân là đồng môn, ngược lại thân cận có lẽ sẽ không sao.”.
Loại thái độ xử sự này lại cực kỳ giống với Nhất Tuyệt năm xưa.
Thạch Bản khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu ý trong lời nói của đối phương.
“Bên trong không gian phong ấn của Truyền Pháp, Độ Ách tông bọn ta thật ra cũng không e ngại lắm. Bởi vì bọn ta cũng không thật sự cảm nhận được kiếp nạn không tài nào tránh khỏi.”
“Nhưng lúc nãy, trong đại điện này…”
“Kiếp nạn khủng bố chưa bao giờ cảm nhận qua. Cẩn thận đấy, vị kia cũng không đơn giản…”
Bên tai truyền đến giọng nói rất nhỏ của Nhất Tuyệt, trong lòng Thạch Bản khẽ giật mình.
Muốn nói với đối phương thêm vài câu nữa, nhưng làm thế nào tiểu kim nhân cũng không đáp lại.
Mà Thánh Hoàng vô diện Lý Bình trong thời gian ngắn đã quay về bên trong đại điện.
“Phẩm chất của viên Hoá Đạo Thạch này ắt hẳn đủ rồi.”
Chị thấy hắn ném về phía Thạch Bản một viên tinh thể màu xanh lam.
“Tôn giả mình giám. Thượng phẩm Hoá Đạo Thạch, dùng để ghi chép phần đệm, tuyệt đối không thành vấn đề.” Không đợi Thạch Bản đáp lời, Nhất Tuyệt Độ Ách tông cướp lời nói.
“Kỳ thật trung phẩm cũng đã đủ rồi, thượng phẩm có hơi lãng phí.” Ngữ khí của tiểu kim nhân thậm chí có chút nịnh nọt.
Thạch Bản thấy thế khẽ lắc đầu, trực tiếp vươn tay ra trước mặt nắm chặt lấy Hoá Đạo Thạch.
Thử một phen xem sao, tuy so với năm đó sự bài xích của pháp tắc thiên đạo đã yếu đi mấy phần.
Nhưng vẫn không cho phép ngoại vật tiến vào.
Thạch Bản nhìn về phía Lý Bình.
“Cùng lắm chỉ là thượng phẩm Hoá Đạo Thạch thôi. Đạo hữu không chê là được.” Lời của Thánh Hoàng nghe rất êm tai.
“Đi theo ta.”
Lý Bình ra lệnh, Thạch Bản và toàn bộ người giấy Độ Ách tông liền đi theo tới hư không tiểu thế giới Đại Khải.
Nơi hội tụ lực lượng trận pháp chưa xác định bao phủ toàn bộ tiểu thế giới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những sợi dây mỏng màu vàng chờn vờn xung quanh, hình thành một khoảng trống.
Phía trên khoảng trống, màu của bầu trời không còn xanh thẳm mà lại đen kịt.
Giống như kết nối với một nhân vật bí ẩn.
Tới chỗ này cảm giác nguy hiểm khó hiểu lại dâng lên trong lòng Thạch Bản.
“Đây là trận pháp gì?”
Thạch Bản đã trở nên hơi dại ra, có điều xuất phát từ bản năng vẫn quan sát dấu vết của trận pháp nơi này.
Đám người giấy Độ Ách tông lại không thay đổi sắc mặt, giống như không ý thức được nguy hiểm của chỗ này.
Lý Bình giậm chân, đi vào phần trung tâm của khoảng trống, ngồi xếp bằng trên hư không.
Khí thế khó hiểu tuôn ra từ trên người Thánh Hoàng, chẳng bao lâu sau một luồng kim quang thẳng tắp theo đó bắn ra từ đỉnh đầu, bay vào bên trong màu đen bí ẩn kia.
Giống như đã thông một thông đạo nào đó, màu đen bị khuếch tán, màu sắc dần trở nên giống với màu bình thường của bầu trời ở xung quanh.
Thạch Bản ngẩng đầu, lần theo đến điểm cuối của khoảng trống kia, cảm nhận được khí tức thuộc về thiên đạo Huyền Hoàng vô cùng quen thuộc.
“Đạo hữu lại đây.” Lúc này Lý Bình lên tiếng.
Cơ thể Thạch Bản bồng bềnh, ngồi đối diện với Thánh Hoàng ở trên không.
Khí tức thiên đạo Huyền Hoàng nhìn từ trên đỉnh giống như thác nước đổ xuống. Thạch Bản cảm nhận được sự khoan khoái dễ chịu đã mất đi từ lâu.
Đau khổ vì bị vô số hình ảnh tra tấn, lúc này cũng được giảm bớt.
Trong lúc được khí tức của thiên đạo Huyền Hoàng truyền vào, Thạch Bản đã nhạy bén nhận ra biến hóa vi diệu đang phát sinh trong chính cơ thể mình.
“Đây là…”
“Huyền Hoàng nghìn năm chi biến?”
Sau khi Thạch Bản ngộ ra, lại trầm ngâm suy nghĩ.
Phiến đá mà mình gánh vác chỉ ghi lại những chuyện xảy ra trong vài năm vừa qua ở Huyền Hoàng giới. Nhưng bên ngoài Huyền Hoàng giới nguyên sơ, bởi vì những mảnh vỡ của Tu Tiên giới khác dung hợp lại mà tạo thành đủ loại thay đổi, hắn vốn không có cách nào biết được.
Nhưng giờ đây được khí tức Thiên Đạo truyền vào, hắn có thể đích thân trải nghiệm thay đổi khủng khiếp của thế giới.
Trong lòng Thạch Bản mơ hồ có cảm giác, không chỉ thể nội pháp tắc Huyền Hoàng bài xích với sức mạnh ngoại lực, mà còn đang yếu đi. Chính cả bản thân Thạch Bản cũng đang xuất hiện biến hóa khó hiểu.
Đến từ bị cấy ghép châu vực, một số hình ảnh mơ hồ cũng theo đó xuất hiện trên ghi chép phiến đá.
Nhưng bởi vì chưa dung hợp hoàn toàn, chữ viết xuất hiện bên trên phiến đá cũng cực kỳ mờ nhạt.
Dường như chỉ cần lau nhẹ đi là sẽ biến mất.
“Nếu như cho Huyền Hoàng giới ngàn vạn năm để nó tự mình từ từ thôn phệ thế giới khác, có lẽ vẫn có thể bảo vệ cái gọi là chính thống Huyền Hoàng. Phiến đá sau lưng ta sẽ tiếp nhận những chuyện khác phát sinh ở châu vực, tất cả đều ghi lại trong văn kiện. Nhưng đáng tiếc thực tế sẽ không cho nó nhiều thời gian như vậy…”
Ngày lúc Thạch Bản đang suy nghĩ, giọng nói của Thánh Hoàng vô diện chợt truyền đến bên tai hắn.
“Hoá Đạo Thần Nhất.”
Thạch Bản liền lấy lại tinh thần, đặt thượng phẩm Hoá Đạo Thạch cầm trong tay lên ấn đường.
Thử dùng nhập vào trong cơ thể.
Quả nhiên hoàn toàn khác so với trước đây.
Lực lượng bài xích thể nội Thiên Đạo trở đây yếu đi rất nhiều. Đồng thời cùng với khí tức thiên đạo lúc nãy mới truyền vào, sự bài xích đang trở nên càng lúc càng nhỏ.
“Lấy thần tiếp xúc, lấy tính toán mà dung hợp.”
“Vật ngã tương hợp, Hoá Đạo Thần Nhất…”
Thạch Bản thầm niệm bí thuật Thái Diễn tông, tinh thể màu xanh lam giống như băng hòa vào nước, dần dần bị nhét vào trong thức hải của hắn.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất thuận lợi.
Ngay lúc Hoá Đạo Thạch chỉ còn lại những góc nhọn cuối cùng lộ ra bên ngoài, dị tượng bên trong khoảng trống phía trên lại khiến Thạch Bản chú ý.
“Đó là cái gì…”
Chỉ thấy từng vệt từng vệt tia sáng màu vàng bay ra từ thông đạo đen kịt.
Mới đầu chỉ có mấy chục vệt cùng bay ra, nhưng dần dần ánh sáng từ trong thông đạo càng lúc càng nhiều.
Hàng ngàn hàng vạn, như bầy ong bay lượn, lít nha lít nhít.
Ánh sáng màu vàng đồng thời còn mang theo loại khí tức khiến Thạch Bản hết sức không thoải mái tuy hắn không cảm nhận được uy hiếp gì.
Ánh sáng vàng đầy trời, không ngừng bay đến trước mặt Thánh Hoàng.
Lý Bình đưa tay ra, đón lấy từng cái từng cái một.
Lúc này Thạch Bản mới phát hiện, hóa ra những luồng ánh sáng này, lại là từng tấm từng tấm người giấy thần sắc quỷ dị.
Chống khác với hình ảnh của những tên Độ Ách tông kia, những thứ này là người giấy thuần túy.
Song song với khí tức sa đoạ hiện ra, cho dù không phải đang đối mặt những tên người giấy kia giống như đang gay gắt nhìn chằm chằm vào Thạch Bản, khiến người ta cảm thấy bực bội.
“Quan Thế Thần Nhãn?” Thạch Bản ngẩn người một lúc, lập tức giật mình.
“Vật này không có hại với thế giới, đương nhiên là phải thu về.” lý bình lạnh nhạt nói.
“Không phải Độ Ách tông nói một khi ghép vào thì không có cách nào thu về à? Bọn ta năm đó…”
Thạch Bản giống như nhớ ra điều gì đó, liền kinh ngạc, không kìm được nhìn về phía Nhất Tuyệt đạo nhân.
Nhất Tuyệt đạo nhân kia căn bản không thấy được ánh mắt của Thạch Bản, mà cung kính Nói với Thánh Hoàng: “Tuy Quan Thế Thần Nhãn hơi rách nát, nhưng tế luyện lại một phen, vẫn có thể sử dụng lần nữa.”
“Thứ nguyên vật liệu này đến từ bên ngoài, Độ Ách tông bọn ta không còn lại bao nhiêu. Kỳ vật quý giá như thế, kế hoạch ban đầu của bọn ta là sau khi vượt qua kiếp nạn, chắc chắn là muốn tiến hành thu về. Có điều bây giờ là quá sớm thôi.”
….
Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh của Nhất Tuyệt, Thạch Bản không nhịn được xúc động muốn động thủ giáo huấn một phen.
“Thỉnh thoảng dùng để thăm dò tình hình kẻ địch cũng không tệ. Mọi nơi trên thế giới đều có, cái này không cần thiết.”
Cảm nhận được bởi vì Quan Thế Thần Nhãn đã bị loại trừ, phần lớn ý định thân cận Huyền Hoàng giới tăng lên, Lý Bình lạnh lùng nói.
“Tôn giả dạy phải.” Nhất Tuyệt đạo nhân Độ Ách tông cười ha ha đáp lại.
Thạch Bản dứt khoát không nhìn hai người này nữa, tập trung dung hợp Hoá Đạo Thạch.
Làm cho Hoá Đạo Thạch hoàn toàn biến mất vào bên trong, một tinh thể sáng chói cũng theo đó xuất hiện bên trong thức hải của hắn.
Vô số cảnh tượng tồn đọng, giống như trong nháy mắt đều dừng lại.
Sau đó điên cuồng tràn vào bên trong Hoá Đạo Thạch.
Cùng lúc đó giọng nói của Nhất Tuyệt đạo nhân không ngừng vang vọng.
Đó là môn pháp độc nhất vô nhị mà Độ Ách tông dùng để trữ tồn và ghi chép tin tức thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận