Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 483: Lý Phàm bẫy Thiên Y

“Có Bách Lý đạo hữu ở đây, những tu sĩ này chắc chắn sẽ trắng tay một chuyến rồi.” Hàn Vô Ưu liếc nhìn xung quanh, cười truyền âm nói.
“Cũng không thể nói vậy được, ngoài Vân Thủy Đồ Lục kia ra, bên trong Vân Thủy Thiên Cung ắt hẳn vẫn còn cơ duyên.” Tư Không Nghi trái lại rất tỉnh táo, nhìn chằm chằm dị tượng càng ngày càng hùng vĩ trên bầu trời.
“Cho dù cơ duyên có lớn thế nào, sợ rằng cũng không thể so sánh với Vân Thủy Đồ Lục này.” Hàn Vô Ưu lắc đầu nói.
Tư Không Nghi có phần kinh ngạc: “Xin chỉ giáo cho?”
“Ha ha, thế nhân chỉ để ý mười vạn độ cống hiến, bị nó che mờ hai mắt. Thực ra không để ý đến chỗ thực sự của cơ duyên.” Hàn Vô Ưu mỉm cười.
“Tu hành quan trọng nhất chính là gì, bối cảnh! Nhân mạch!” Hắn lặp lại lần nữa nói.
“Trong mắt ta, giá trị chân chính của Vân Thủy Đồ Lục chính là có thể thông qua việc này kết giao với tiền bối phát nhiệm vụ.”
“Có thể tùy ý treo thưởng mười vạn độ cống hiến, người này ít nhất cũng là tu vi Hóa Thần. Nếu có thể bấu víu chút giao tình với hắn, cho dù chỉ là nói mấy câu, đối với tu sĩ bình thường cũng có khác biệt rất lớn.” Hàn Vô Ưu nhẹ giọng giải thích.
“Nếu có thể hỏi được phương thức liên lạc ổn định, vậy càng sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh.”
Tư Không Nghi nghe vậy bèn như có điều suy nghĩ.
Qua chốc lát thì chậm rãi gật đầu.
Trong thời gian ba người nói chuyện, theo một luồng hào quang màu lam quét ngang biển Tùng Vân, Vân Thủy Thiên Cung chính thức mở ra.
Tư Không Nghi, Bách Lý Trần, Hàn Vô Ưu đi theo đông đảo tu sĩ cùng nhau bay vào trong đó.
Sau khi trải qua một phen khó khăn trắc trở, bọn họ hữu kinh vô hiểm thông qua khảo nghiệm của Tần Đường.
Nhưng trong quá trình một đường xâm nhập, ba người lại chẳng biết vì sao gây nên chú ý của một đội tu sĩ khác.
Vậy mà mơ màng hồ đồ đánh nhau.
Đối phương người đông thế mạnh, tu vi tổng thể còn cao hơn một bậc.
Cuối cùng Hàn Vô Ưu vẫn lạc trong vây công, chết không nhắm mắt.
Mà Tư Không Nghi thì dựa vào năng lực bảo mệnh cực mạnh “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết” may mắn sống sót.
Chật vật không ngừng xuất phát về hướng vị trí của Thái Nhất điện trong ký ức, trong lòng Tư Không Nghi lạnh ngắt một mảnh.
“Thật đúng là thế sự vô thường. Nhân vật như Hàn đạo hữu về lý nên tiền đồ vô lượng. Thế mà lại chết không rõ chẳng ràng ở nơi đây.”
Nhớ lại tư thế oai hùng nói chuyện ngay thẳng của hắn trước đây không lâu, Tư Không Nghi có chút thất vọng mất mát.
Tuy chỉ mới quen nhau không lâu nhưng Tư Không Nghi đã coi hắn là tri kỷ.
Chỉ tiếc là trời cao đố kỵ anh tài!
Tư Không Nghi vô thức sờ lên một chiếc nhẫn trữ vật trong tay.
Đúng là sau khi hắn nhìn thấy Hàn Vô Ưu đầu một nơi thân một nẻo, tay mắt lanh lẹ gỡ xuống từ trên thi thể hắn.
Hàn Vô Ưu này quả nhiên giàu có vô cùng, bên trong đầy các loại trận đồ, pháp khí.
Còn có linh thạch ước chừng một vạn độ cống hiến và mấy chục viên linh phù truyền tin quan trọng nhất.
“Nhân mạch, bối cảnh...”
Trong lòng Tư Không Nghi không ngừng lặp lại, bi thương trong mắt dần dần biến mất.
“Hàn đạo hữu, ngươi cứ yên tâm đi đi. Ta sẽ thay ngươi sống tiếp thật tốt!”
Lấy tính mạng Hàn đạo hữu làm hiến tế, hành động kế tiếp quả nhiên thuận lợi hơn rất nhiều.
Thông qua khảo nghiệm của Trùng đạo nhân, Tư Không Nghi chịu đựng đau đớn kịch liệt vạn kiếm xuyên thân tới trên quảng trường trước Thái Nhất điện.
Lúc này bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một mình hắn tồn tại.
Tư Không Nghi đè nén kích động trong lòng, khống chế phân thân vận chuyển “Định Hải Thần Kiếm”.
“Đệ tử thân truyền đời thứ một trăm sáu mươi lăm Vân Thủy Thiên Cung, Bách Lý Trần cầu kiến Thái Nhất tổ sư!”
Hắn cao giọng hét lớn.
Mặt đất run rẩy, cuối cùng hắn thành công lừa được Vân Thủy Đồ Lục từ trong tay quái vật quy xà thần chí không rõ.
Sau khi thỉnh cầu truyền tống rời Vân Thủy Thiên Cung, Tư Không Nghi giả vờ sắc mặt như thường, đi thẳng đến đảo Vạn Tiên.
Một đường hữu kinh vô hiểm, thành công về tới trong Thiên Huyền Kính.
Phân thân Bách Lý Trần lựa chọn nộp lên hoàn thành nhiệm vụ.
“Không cách nào phân biệt thật giả của “Vân Thủy Đồ Lục”, xin chờ một lát.”
Câu trả lời của Thiên Huyền Kính làm cho trong lòng Tư Không Nghi nhảy dựng.
“Ngay cả Thiên Huyền Kính đều không thể phân biệt? Vân Thủy Đồ Lục này ngoài cảnh quan thu nhỏ ra còn có tác dụng gì?” Tư Không Nghi còn chưa kịp suy nghĩ, nhắc nhở của Thiên Huyền Kính tiếp đó càng làm cho trong lòng hắn chấn động kịch liệt.
“Người phát nhiệm vụ... Thỉnh cầu bái phỏng không gian của ngươi, có chấp nhận hay không?”
“Đến rồi! Đến rồi!” Tư Không Nghi trước tiên thoáng ngây ra, sau đó trái tim bỗng nhiên nhảy lên kịch liệt.
Huyết dịch toàn thân dâng trào, lời nói của Hàn Vô Ưu lúc còn sống không khỏi lại lần nữa hiện lên trong đầu.
“Cơ duyên chân chính, nhân mạch!”
Trong lúc nhất thời, trong đầu hắn dần hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
Hít một hơi thật sâu, sau khi bình phục, Tư Không Nghi trầm giọng nói: “Chấp nhận.”
Chốc lát sau, một lão giả tóc hoa râm, thoạt nhìn mặt đầy hiền hậu xuất hiện trước mặt hắn.
Tư Không Nghi câu nệ khom lưng thi lễ, sau đó hơi run rẩy hai tay đưa lên mô hình bảy màu.
Lão giả nhận lấy Vân Thủy Đồ Lục, tỉ mỉ quan sát, cảm khái muôn vàn.
Đôi mắt đục ngầu không ngừng chuyển động, tựa như đang nhớ lại điều gì.
“Trong Vân Thủy Thiên Cung bây giờ quang cảnh ra sao?” Hắn hỏi.
Tư Không Nghi nuốt nước bọt, lắp ba lắp bắp trả lời.
Lão giả cũng tỏ vẻ cũng không để bụng sự căng thẳng của Tư Không Nghi.
Chỉ nghe miêu tả của Tư Không Nghi, thỉnh thoảng gật đầu.
Đợi sau khi Tư Không Nghi kể lại xong, không gian trong Thiên Huyền Kính lại rơi vào trong trầm mặc thật lâu.
Nhìn lão giả hiền hậu đứng sừng sững bất động, dường như đang đắm chìm trong quá khứ phía trước.
Lời của Hàn Vô Ưu lại lần nữa hiện lên trong đầu hắn.
“Tu Tiên giới hiện giờ chỉ dựa vào tranh đấu tàn nhẫn cũng vô dụng. Phải có bối cảnh, phải có nhân mạch!”
Tim hắn đập càng lúc càng nhanh, cuối cùng vẫn không nhịn xuống được.
Cả gan lên tiếng hỏi: “Tiền bối, không biết còn có chuyện gì ta có thể cống hiến sức lực vì ngươi không?”
Thiên Y ngẩng đầu, hơi liếc mắt nhìn Tư Không Nghi.
Tư Không Nghi chợt cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên bị nắm chặt, ngừng đập.
Toàn thân như cứng lại, đại não cũng dừng suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy đối phương khẽ cười: “Thôi được, ta cũng vừa hay có một chuyện cần ngươi đi làm.”
“Ngươi thay ta đi Vân Thủy Thiên Cung một chuyến, đặt vật này ở chỗ đó là được.”
Nói rồi lão giả lấy ra một bức tượng bạch ngọc nho nhỏ đưa cho Tư Không Nghi.
Tư Không Nghi nghe vậy, trong lòng mừng rỡ.
Nhưng trên mặt không dám biểu lộ mảy may, cẩn thận từng tí nhận lấy bức tượng.
Nhìn kỹ thì bức tượng bạch ngọc này hình như không có chỗ nào đặc biệt, chỉ có hình dáng giống y đúc lão giả trước mặt.
“Ắt không phụ uỷ thác của tiền bối!” Tư Không Nghi thu hồi bức tượng, trầm giọng nói.
“Về phần thù lao...” Lão giả nhìn chằm chằm Tư Không Nghi một hồi, chầm chậm nói: “Vậy trả mười vạn độ cống hiến đi!”
Nói xong, Tư Không Nghi lập tức nhận được nhắc nhở hai mươi vạn độ cống hiến tới tài khoản của Thiên Huyền Kính.
Đại não của Tư Không Nghi nhất thời trống rỗng.
Chờ sau khi bóng dáng lão giả biến mất trong Thiên Huyền Kính một lúc lâu, hắn mới khôi phục suy nghĩ.
“Làm chuyện vặt đơn giản là có mười vạn độ cống hiến!”
“Vị tiền bối này e rằng xa không chỉ tu vi Hóa Thần!”
“Cơ duyên, cơ duyên chân chính!”
“Nếu như chỉ dựa vào chính mình, có trời mới biết mười vạn độ cống hiến này phải tích lũy bao lâu! Bây giờ đại nhân vật nói một lời là có được dễ như trở bàn tay.”
“Hàn đạo hữu thật sự không lừa ta!”
Tâm trạng kích động, Tư Không Nghi tựa như nhìn thấy tương lai tươi đẹp của mình, không kiềm nổi cất tiếng thét dài.
Tỉnh táo lại, không dám sơ suất lời dặn của lão giả tóc trắng, lại lần nữa đi thẳng đến Vân Thủy Thiên Cung.
Bức tượng trong nhẫn trữ vật phát ra một trận bạch quang, trực tiếp bay về phía không trung.
Hòa tan biến mất không thấy đâu nữa.
Tư Không Nghi hoàn thành nhiệm vụ thở phào nhẹ nhõm, thấy bốn phía không người bèn lặng lẽ rời đi.
Không lâu sau, bên ngoài Vân Thủy Thiên Cung, một bóng dáng ẩn nấp lặng yên hiển hiện.
Đúng là Lý Phàm.
“Thiên Y...”
“Hừ!”
Hắn nhìn bóng lưng Tư Không Nghi đi xa, trong lòng cười mỉa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận