Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 832: Mặc Thạch tôn Hợp Đạo

Mà trong thời khắc mấu chốt này, Lý Phàm cũng thúc đẩy dị hóa Huyền Thiên Phong Linh trận đến mức cực hạn.
Ba người cùng hiệp lực, tuyến phòng thủ vốn giống như bức tường tuyệt vọng của Mặc Thạch, rốt cuộc đã trở nên buông lỏng hơn.
Cuối cùng, Thiên Dương và Lâm Linh cũng lao ra khỏi vòng vây.
Vô số Mặc Thạch lần nữa dung hợp lại một thể.
Sau khi ngài đảo mắt một vòng và không phát hiện được hai người Lâm Linh đang tạm thời ẩn nấp nghỉ ngơi.
Thì ngài bỗng nhiên dừng lại một lúc rồi tiếp tục ra tay.
Sau khi trải qua hai thức công kích toàn lực trước, thực lực Mặc Thạch đã bị suy yếu đáng kể.
Nhưng đòn công kích này vẫn có phần vượt quá dự đoán của ba người.
Thân thể Mặc Thạch chậm rãi tan ra.
Chất lỏng màu đen vô tận chảy ra từ thân thể ngài.
Lan tràn ra xung quanh.
Tốc độ chảy của chất lỏng ngày càng nhanh, dường như vô tận.
Không bao lâu sau, nó lấp đầy một mảng không gian rộng lớn xung quanh!
Nhưng nó không hề có dấu hiệu chậm lại.
Chất lỏng màu đen như một làn sóng dâng ngập trời. Gào thét thổi quét qua, thề sẽ lấp đầy toàn bộ lòng đất ở nơi này!
“Không thể đợi được nữa, phải liều mạng với ngài!”
Lý Phàm trầm giọng nói với Thiên Dương và Lâm Linh vừa mới khôi phục được một chút sức lực.
Vẫn là Thiên Dương.
Xuất kích dẫn đầu.
Hóa thành một khối lưu hỏa, không ai nhường ai, phóng thẳng về phía đại dương màu đen ở phía trước mà không hề do dự.
Lý Phàm nhận ra, Thiên Dương thật sự đang liều mạng.
Thiêu đốt thân thể khôi lỗi để làm cái giá tăng thực lực của mình lên tới cấp bậc Hợp Đạo trong thời gian ngắn.
Không thành công thì thành nhân!
Thấy thế, Lâm Linh cũng cắn răng xông lên.
Trong không gian dưới lòng đất, hư ảnh của một gốc cây đại thụ chọc trời như ẩn như hiện.
Bóng cây khẽ đung đưa, kích phát ra vô số lá cây.
Tạo thành hàng ngàn vạn tia laser màu xanh lục, trong phút chốc đại dương màu mực bị phân cắt.
Vô số rễ cây vươn ra, trong đó có một phần chui vào trong dòng nước đen vô tận.
Biển đen cuồn cuộn, muốn cắn nuốt rễ cây.
Nhưng tạm thời chưa thành công.
Một phần còn lại vượt qua không gian, đâm vào trong cơ thể Thiên Dương.
Trong nháy mắt, hỏa lưu màu đỏ mà Thiên Dương biến thành tràn đầy gấp mấy lần.
Màu đỏ hừng hực nhất thời có khí thế trấn áp chất lỏng màu đen.
“Hai người này mà phối hợp lại thì đúng là không tệ lắm.”
Lý Phàm âm thầm gật đầu trong lòng.
Một lần nữa, hắn dùng Giải Ly điệp cuối cùng ra, tiến hành thôi diễn hoàn thiện trận pháp.
Mặc Thạch lại bị suy yếu.
Còn Thiên Dương thì càng đánh càng hăng.
Dần dần, không gian dưới lòng đất, phạm vi bị chiếm cứ bởi hỏa lưu màu đỏ lần đầu tiên vượt qua đại dương màu đen.
Lý Phàm biết thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.
Tròn bảy ngày sau.
Mặc Thạch không còn đường để trốn, cuối cùng đã bị ba người Lý Phàm dày vò đến chết.
Ngọn lửa chiếm cứ toàn bộ không gian dưới lòng đất chợt co rút lại.
Một bóng người mơ hồ được hình thành.
Tuy chiến thắng bi thảm nhưng thân thể khôi lỗi Thiên Dương cũng bị thiêu đốt gần hết trong trận chiến đấu vừa rồi.
Vốn dĩ, ngày mà ngọn lửa cháy sạch cũng chính là ngày mà Thiên Dương bỏ mạng.
Nhưng có sự bổ dưỡng của “thiên địa chi phách” thì lại khác.
Một khối chất lỏng màu đen không ngừng lưu động bị Thiên Dương lấy ra.
Trong khoảnh khắc, không chỉ Lý Phàm nổi lòng tham.
Mà ngay cả ánh mắt của Lâm Linh - người có tu vi Hợp Đạo cũng xuất hiện một chút dao động.
May mắn là Lý Phàm có Tiên Tâm Chú hộ thể.
Còn Lâm Linh vốn mới ra đời không lâu, tương đối đơn thuần. Bản thể của nàng lại là linh thụ nên dục vọng cũng không quá đặc biệt mãnh liệt.
Thế nên, nàng không làm ra hành động gì khác người, chỉ lẳng lặng nhìn Thiên Dương đang hấp thu khối chất lỏng màu mực lưu động vào trong thân thể ngọn lửa.
Trong khoảnh khắc, ngọn lửa giống như bị đổ đầy mực.
Thân thể Thiên Dương từ đỏ rực chuyển thành màu đỏ và màu mực đan xen.
Hơn nữa, màu mực chiếm diện tích còn nhiều hơn một chút so với lúc trước.
Màu đỏ chỉ còn lại những sợi tơ, giống như hình xăm được khắc trên người Thiên Dương.
Một cỗ uy áp cường đại đột nhiên xuất hiện trên người Thiên Dương.
Khuếch tán ra xung quanh.
Lâm Linh không khỏi lùi về sau một chút.
Hợp Đạo tiên tôn mới ra đời rồi!
Hang động hư không ở xung quanh khẽ chấn động.
Rõ ràng nó có khuynh hướng lan tràn ra khắp nơi.
Sau khi thích ứng với thân thể mới của bản thân, Thiên Dương thu lại uy áp.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một lần nữa trấn áp vô số hang động hư không đang hỗn loạn.
Sau khi làm xong, Thiên Dương nhìn về phía Lý Phàm.
Màu mực từ từ nhạt dần chứ chưa hoàn toàn biến mất. Chẳng qua là hắn trở nên ngăm đen hơn một chút.
Tuy trông vẫn có chút không được tự nhiên nhưng ít nhất cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Sư…huynh.”
“Ta…làm được rồi.”
Giọng nói vẫn có chút quái dị.
Tuy nhiên, rõ ràng giọng nói đã có thêm vài phần nhân tính hơn so với trước đây.
“Tốt, làm tốt lắm!”
Sau nhiều khúc mắc, cuối cùng Thiên Dương đã bước vào cảnh giới Hợp Đạo.
Lý Phàm rất vui mừng khi lại có thêm một tay sai Hợp Đạo.
“Ngươi tu sửa đại khái lại hang động hư không này, xem như là luyện tay một chút.”
Lý Phàm vừa phân phó vừa thu lại trận pháp phong linh.
Thiên Dương không do dự gật đầu.
Hắn sử dụng thần thông kế thừa từ Mặc Thạch, tiến hành tu sửa những hang động đầy lỗ thủng bên dưới lòng đất.
Hiệu suất rõ ràng nhanh hơn Mặc Thạch rất nhiều.
Sau khi Lý Phàm xóa hết dấu vết, hắn dừng lại quan sát một lúc rồi mới dừng lại.
“Nếu như những hang động hư không còn sót lại ở đây đồng loạt bộc phát thì sẽ tạo thành hậu quả như thế nào?” Thần thức Lý Phàm quét qua rồi hỏi.
Đối với khống chế năng lực không gian đã không còn như trước nữa.
Sau khi tấn thăng lên Hợp Đạo, Thiên Dương mơ hồ có phần khôi phục lại bình thường, hắn suy tư một lát và nói: “Nếu như ta lần lượt cho nổ tung những hang động này thì sẽ khiến núi sông một châu này tạo thành chấn động không ngừng.”
“Nhưng sau khi lực lượng chồng chéo lên nhau, giải phóng theo từng tầng cấp thì đại địa sẽ không sụp đổ ngay lập tức.”
“Nó sẽ chỉ sụp đổ tập thể xuống dưới.”
“Nếu ta khống chế lực đạo chính xác một chút thì những người trên mặt đất cùng lắm chỉ cảm thấy hơi chấn động mạnh thôi.”
“Mà ảnh hưởng tiếp theo cũng chỉ là sự chấn động kéo dài trong một thời gian ngắn.”
“Nếu có tu sĩ đến đây cứu viện, dị tượng có thể bình ổn chỉ trong vài ngày.”
Thiên Dương truyền âm giải thích cẩn thận.
Ban đầu còn hơi đứt quãng.
Sau đó, hắn càng nói càng lưu loát.
Hầu như không khác gì thường nhân.
Nghe vậy, Lý Phàm hài lòng gật đầu.
“Vậy thì đợi sau khi chúng ta rời đi và gây ra động tĩnh hơi lớn để thu hút sự chú ý của Vạn Tiên Minh.”
“Tự nhiên chút, đừng để bị phát hiện.” Lý Phàm dặn dò.
“Sư huynh yên tâm.” Thiên Dương gật đầu.
Sau đó, những sợi dây mảnh màu đen bay ra từ cơ thể Thiên Dương.
Trong chốc lát, toàn bộ không gian dưới lòng đất đều bị bao trùm.
Sự phân công công việc không giống nhau.
Một số nhằm giảm bớt hang động hư không.
Một số làm lỗ thủng trở nên lớn hơn.
Có điều, sau một vài hành động của Thiên Dương, không gian hang động dưới lòng đất ban đầu trở nên vô cùng hỗn độn và không có chút quy luật nào.
Tuy nhiên, nó mơ hồ thể hiện một sự sắp xếp có quy luật nào đó.
Cuối cùng hắn phải mất hơn một tháng mới hoàn thành.
“Sư huynh, có thể đi rồi.”
“Thiên phú của Thiên Dương quả không tầm thường. Trong khoảng thời gian ngắn, đã nắm giữ năng lực Mặc Thạch xuất sắc như thế.”
Lý Phàm thầm khen trong lòng.
Nơi này, giống như một vụ bạo phá tinh chuẩn.
Đợi đến khi ba người Lý Phàm rời đi.
Những hang động hư không kia cũng lần lượt bộc phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận