Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 194: Lại đến Vẫn Tiên giới

Chu Thanh Ngang lúng túng giải thích: "Với xu hướng giá cả của Linh Vụ thảo lúc đó, ai có thể nhịn được chứ! Một truyền mười, mười truyền trăm, một đống trấn thủ trong Tùng Vân Hải, không có mấy ai là không đầu cơ tích trữ."
"Nếu ta một mình một đường khác người thì chẳng phải càng dễ lòi đuôi sao."
"Ai biết giá của nó sẽ rớt thảm đến vậy..."
Sau đó, y dường như liên tưởng đến điều gì, nghi ngờ liếc nhìn mặt người trên phiến đá: "Đầu lĩnh, chẳng lẽ ngươi cũng đầu cơ hả?"
Mặt người né tránh không đáp, quát lớn: "Ít nói nhảm, muốn bao nhiêu!"
Chu Thanh Ngang do dự một lát, nhỏ giọng nói: "Mười vạn..."
"Mười vạn?!" Giọng của mặt người lập tức cao lên vài lần.
"Không có! Hiện tại kinh phí eo hẹp, mấy người các ngươi ẩn núp lâu như vậy cũng không có thành quả thực tế gì. Ta lấy gì đòi kinh phí với bên trên." Mặt người từ chối không chút do dự.
Chu Thanh Ngang thấy thế, vội vàng nói: "Có thành quả, có thành quả! Ta đã giải mã sắp xong kết cấu tầng ngoài của Thiên Nguyên Hoá Sinh Trận. Tối đa bảy tám năm nữa là có thể phá giải hoàn toàn trận pháp."
"Lần này Hà Chính Hạo kia cũng tổn thất thảm trọng, ta sở dĩ xin mười vạn điểm cống hiến là cũng vì muốn nhân cơ hội này bồi đắp thêm quan hệ với y.”
"Người này tinh thông trận pháp, đã từng tham gia bố trí đại trận bảo hộ. Lại còn khá ngờ nghệt, với sự giúp đỡ của y, ta ắt sẽ có thể sớm ngày nắm giữ toàn bộ trận pháp.”
Mặt người nghe vậy, cũng hơi hòa hoãn sắc mặt.
Suy tính một hồi, nó chậm rãi nói: "Nếu thế, trước tiên ngươi truyền số liệu trận pháp đã giải mã xong cho ta."
Chu Thanh Ngang gật đầu, lại ấn hai tay lên phiến đá lần nữa, khép hờ hai mắt.
Ánh sáng màu vàng đất không ngừng lập loè, sau nửa ngày, y mới buông hai tay ra.
Dường như tinh thần bị tiêu hao rất nhiều, sắc mặt của y trở nên cực kỳ tái nhợt.
Mặt người không cảm xúc, dường như đang kiểm tra tính chân thật của số liệu.
"Ừm, làm không tệ." Một lát sau, mặt người gật đầu, khen.
"Có điều, mười vạn thực sự quá nhiều. Năm vạn thôi!" Mặt người đổi ý, đột nhiên nói vậy.
Chu Thanh Ngang tỏ vẻ phát khổ: "Đầu lĩnh, năm vạn thật sự quá ít! Bảy vạn, nếu không thì sáu vạn cũng được!"
Mặt người lại hoàn toàn không để ý tới y: "50 khối cực phẩm linh thạch, một tháng sau, đến chỗ cũ lấy. Cứ như vậy đi!"
Lời còn chưa dứt, hình ảnh trên phiến đá đã biến mất, lại biến thành một tảng đá bình thường.
Chu Thanh Ngang đen mặt, tung một chưởng vỗ nát phiến đá.
Sau khi biến lại bộ dáng ban đầu, y không nói lời nào, đi thẳng một đường về Thái An đảo.
Sau đó, y thành tật về lại trong đại trận hộ đảo, hoàn toàn không nhìn ra là một gã gián điệp ẩn nấp.
"Xem ra, ngoại trừ Chu Thanh Ngang và người đứng đầu đường dây này ra, còn có không ít người đã thâm nhập vào bên trong."
"Nhưng có lẽ gián điệp trên đường dây này đều có chức vụ không quá cao, nhiệm vụ quan trọng trước mắt của họ vẫn là giải mã đại trận hộ đảo."
"Trừ chuyện đó ra, phương thức liên lạc của bọn họ hình như mỗi lần mỗi khác. Tuy hơi phiền toái, nhưng liên lạc đơn độc, giảm bớt nguy hiểm bị tận diệt."
Lý Phàm thấy Chu Thanh Ngang bên kia cũng ẩn núp một lần nữa, không có động tác khác thì thu hồi lực chú ý, tính toán làm sao lợi ích hóa việc này sao cho tốt nhất.
"Ngoại trừ phương pháp có thể giấu giếm được Bạch Ngọc Vấn Tâm Đài, cách biến hóa dung mạo của Chu Thanh Ngang cũng cực kỳ hữu dụng với mình.”
"Tốt nhất sau khi lấy hai phương pháp này tới tay rồi lại báo cáo, kiếm công huân."
"Đáng tiếc, cho tới bây giờ, mình vẫn chưa tìm được phương pháp sưu hồn trong truyền thuyết."
Vạn Tiên Minh dường như quản chế pháp môn này cực kỳ nghiêm khắc, với quyền hạn hiện tại, vậy mà Lý Phàm cũng không thể tìm được tin tức nào liên quan.
"Không biết Vẫn Tiên Cảnh kia có hay không."
Trước đó ít lâu, Lý Phàm cũng chẳng hiểu sao lại sinh ra cảm giác có thể tiến vào Vẫn Tiên Cảnh lần nữa.
Chỉ có điều, khi đó, vì bề bộn nhiều việc, làm nhiệm vụ công huân đuổi giết kẻ phản bội chạy trốn nên hắn vẫn chưa thể tiến vào lần nữa.
Lúc này, cuối cùng cũng rảnh rỗi, Lý Phàm lại nổi lên tâm tư dò xét Vẫn Tiên Cảnh.
Ngay sau đó, hắn lại bố trí nghi thức tiến vào.
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn!"
Hắn niệm xong câu khẩu quyết cuối cùng, vô số thanh âm vụn vặt truyền vào trong tai.
Lý Phàm tiến vào Vẫn Tiên Cảnh lần nữa.
"Sư đệ? Sư đệ?"
Khi Lý Phàm thấy rõ cảnh tượng quanh thân, nội tâm không khỏi trầm xuống.
"Sư đệ, đang nghĩ gì thế? Sao lại ngây người lâu như vậy?"
Một tu sĩ mặc đạo bào màu tím xen lẫn trắng, giữa lông mày khắc ấn ký hình tia chớp màu tím hỏi.
Lý Phàm cũng không xa lạ gì người này, đúng là Chương Thiên Mạch hắn gặp được trong lần đầu vào Vẫn Tiên Cảnh.
"Sao vẫn là ở đây?" Trong lòng Lý Phàm thoáng chốc hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi.
Căn cứ theo lời Trần Anh, mỗi lần tiến vào Vẫn Tiên Cảnh thì sẽ phải ngẫu nhiên xuất hiện ở những nơi khác nhau mới đúng.
Tại sao địa điểm khi mình vào lần thứ hai lại giống lần đầu như đúc?
Thậm chí ngay cả thời điểm cũng không sai chút nào.
Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?
Liên tưởng đến điểm đặc thù có hai mạng trong Vẫn Tiên Cảnh của mình, một cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
"Chẳng lẽ nguyên nhân là Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú?"
Lý Phàm bất giác đoán như vậy.
"Lần đầu, mình lộ ra Thần Thức Hóa Thân, không địch lại Chương Thiên Mạch, bị y chém giết."
"Nếu bây giờ mình đánh bại y thì kết quả có khác không?"
"Có điều, vị Chương sư huynh này cũng không dễ đối phó như vậy."
“Hay là mình cố gắng không bị y phát hiện, tồn tại dưới thể xác thực sự của Lý Trần..."
Lập tức, vài suy nghĩ tuôn ra trong đầu của Lý Phàm.
Tuy vậy, hắn cũng không quên trả lời vị sư huynh có chút bất cần đời này.
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra sau đó, Lý Phàm nhanh chóng thích ứng với tình huống: “Ặc, sư huynh, chẳng biết tại sao tâm thần của đệ hơi bất an. Như thể chuyến đi lấy Thọ Quả lần này sẽ không thuận lợi vậy."
Chương Thiên Mạch hơi sững sờ, cũng không cười cho qua mà lại đặc biệt quan tâm.
Y bóp tay tính toán, trong ánh mắt như có Tử Vân thổi qua.
"Ồ?" Sau một lát, sắc mặt của Chương Thiên Mạch trở nên nghiêm trọng.
"Sư đệ, dự cảm của đệ vậy mà đúng, Ninh Viễn thành này quả nhiên có điểm kỳ lạ!"
"Thật sao?" Lý Phàm làm bộ cực kỳ kinh ngạc, "Vậy thì sư huynh, kế tiếp chúng ta phải làm sao?"
Chương Thiên Mạch suy tư một hồi rồi đáp: "Quẻ tượng cho thấy, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng lại không cần lo lắng về tính mạng."
"Thọ Quả nhất định phải lấy. Nếu chưa thử vào Ninh Viễn thành mà đã trở về tông môn gọi cứu binh thì chẳng phải sẽ bị đồng môn chế nhạo hay sao?”
"Chẳng bằng trước tiên, hai người ta và đệ âm thầm vào trong thành, tìm hiểu thực hư rồi nói sau."
Lý Phàm tỏ vẻ đồng tình: "Sư huynh nói rất đúng!"
Cũng chẳng biết Chương Thiên Mạch vận loại pháp quyết nào mà ấn ký tia chớp trên trán y dần biến mất, khí tức trên người đều thu liễm.
Nhìn một màn này, Lý Phàm lại tự dưng bất giác làm theo, thu hồi khí tức của bản thân hoàn toàn.
"Thì ra là cách thu liễm khí tức trong Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết..."
Giống như điều khiển nhân vật trong trò chơi, Lý Phàm lúc này có thể sử dụng các loại chiêu thức công pháp của Lý Trần, nhưng lại không thể lý giải nổi nguyên lý công pháp pháp trên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận