Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 956: Thiên giới tàn u hồn

Đôi mắt vốn u ám, thê lương của Ân thượng nhân đột nhiên trở nên tràn đầy hy vọng.
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Ta hiểu rồi!”
“Vị thiên tôn duy nhất vừa cổ vừa tân ở Huyền Hoàng giới, là người thiện lương hoàn mỹ đến vậy...”
“Chắc hẳn hắn cũng là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh!”
Giọng nói của Ân thượng nhân ngày càng vang: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy...”
“Năm đó hắn thành công nghịch lý, sau khi gặp phải sự phá hoại của Tiên Phàm Chướng cũng không vẫn lạc tại chỗ, mà sức lực chỉ từ từ suy yếu đi.”
“Khoảng thời gian này đủ để hắn bố trí càng nhiều hậu thủ! Mọi nghi ngờ, khó hiểu, không chừng đều có thể tìm ra đáp án trong số hậu thủ này!”
“Nhất định là thế!”
Lý Phàm nghe vậy, trong lòng chợt nghĩ: “Hậu thủ của Bạch tiên sinh?”
Hắn nhớ lại những gì mình gặp phải ở Vẫn Tiên cảnh, mỗi cảnh tượng đều liên quan tới trải nghiệm cùng Bạch tiên sinh khi đó. Rất rõ ràng, đây là một kiểu chỉ dẫn.
Ở Vẫn Tiên cảnh, chắc hẳn mục đích cuối cùng mà Bạch tiên sinh muốn truyền đạt đã bị giấu đi.
Thậm chí...
Lý Phàm nghĩ đến kiếp 115, chỉ dựa vào dấu vết hắn lưu lại trong đất trời đã có thể thực hiện phục sinh ở mức độ nào đó.
Ai biết được liệu “Tô Bạch” thực sự có chính thức trọng sinh thông qua một phương thức nào đó sau hàng nghìn năm hay không?
Trong lúc Lý Phàm đang suy nghĩ, Ân thượng nhân trước mặt càng điên cuồng.
“Đúng vậy! Hắn còn đang đợi ta! Ta phải đuổi theo hắn!”
Những vết nứt ở giữa cơ thể hình thành do tu hành phương pháp ‘dựa ta để Trúc Cơ’ ngày càng rõ ràng hơn.
Cơ thể còn lại ẩn giấu bên trong cơ thể Ân thượng nhân dường như đã sẵn sàng bò ra ngoài.
Mà bên tai Lý Phàm vẫn còn loáng thoáng nghe được tiếng mưa tí tách rơi.
Lúc đầu rất nhỏ, giống như ảo giác.
Nhưng chẳng mấy chốc, mưa càng lúc càng nặng hạt, như trút nước xối xả xuống mặt đất!
Trong cơn mưa lớn hư ảo này, phần nền vốn bằng đá trong phòng thí nghiệm cũng mềm đi!
Thậm chí trở nên lầy lội.
Bề ngoài Lý Phàm vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế đã lơ lửng giữa không trung, liên tục lùi lại phía sau một chút.
Thoát ra khỏi phạm vi bùn đất.
Thấy trên mặt đất đang có vô số cánh tay nhúc nhích vươn ra, Lý Phàm khẽ nheo mắt lại.
Còn cơ thể của Ân thượng nhân cũng không ngừng co giật một cách kỳ lạ.
Giọng nói của hắn trở nên ngắt quãng, không rõ ràng.
Một lát sau, những cánh tay trắng bệch đó nhanh chóng lao về phía Ân thượng nhân như cá bơi dưới nước.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc với cơ thể Ân thượng nhân, cứ như thế cắm vào trong máu thịt của hắn.
Cánh tay cũng bị hòa tan tại điểm tiếp xúc giữa hai bên.
Rồi xuyên vào trong cơ thể Ân thượng nhân.
“Phốc...”
Âm thanh trong trẻo như bong bóng vỡ vang lên.
Sau đó, hàng ngàn cánh tay nhợt nhạt kia lại tiếp tục lao về phía Ân thượng nhân với tốc độ chóng mặt.
Trong phút chốc, cơ thể Ân thượng nhân như nước sôi, không ngừng quằn quại một cách quỷ dị.
Ngay cả không gian xung quanh cũng trở nên hơi méo mó.
Lý Phàm mắt thấy cảnh tượng làm người ta kinh hãi này, vẻ mặt cũng nghiêm trọng.
Bây giờ hắn cũng được coi là người có hiểu biết rộng rãi, thực lực có thể sánh vai với cường giả Hợp Đạo. Nhưng dị tượng đang xảy ra trên người Ân thượng nhân lúc này là điều hắn chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe qua trong những năm luân hồi của hắn.
Lý Phàm nhắm mắt lại, cảnh tượng quỷ dị trước mặt nháy mắt như biến mất.
Bình yên vô cùng, như vốn chưa hề tồn tại.
Ngay cả tạp âm bên tai cũng theo đó biến đi.
Thần thức hoàn toàn không cảm nhận được.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng kinh hoàng đột nhiên ùn ùn kéo đến.
“Nước” sôi càng lúc càng dữ dội, nhưng biểu cảm trên mặt Ân thượng nhân, người đang ở trung tâm sự việc lại rất bình thản.
Giống như cao tăng đột nhiên đắc đạo, mọi đau đớn, hoang mang đều biến mất khỏi cơ thể hắn.
Trong tình cảnh này, thứ duy nhất không thay đổi chính là chiếc xương sườn của Bạch tiên sinh giấu trong lồng ngực Ân thượng nhân.
Đột ngột như vậy, nhưng lại giống một sợi dây.
Liên kết thế giới hiện thực với một Ân thượng nhân ngày càng ảo tưởng lại với nhau.
Ân thượng nhân liếc nhìn xương sườn với vẻ không nỡ, rồi ánh mắt trở nên kiên quyết.
Ném nó về phía Lý Phàm.
Lý Phàm cầm lấy xương sườn, tiếng mưa bên tai bỗng nhiên càng lớn.
Đột nhiên giống như đã đạt đến ngưỡng nhất định, hết thảy âm thanh đều dừng lại.
Trong tĩnh lặng tuyệt đối, một tia sáng phát ra từ cơ thể Ân thượng nhân.
Khi ánh sáng chiếu rọi, nhìn giống như một cái lỗ cắt xuyên không gian.
Lý Phàm nheo mắt lại, muốn nhìn rõ cảnh tượng trong ánh hào quang.
Nhưng dù dốc toàn lực cũng chỉ thấy ngoài Ân thượng nhân ra, khi đó dường như còn có rất nhiều bóng người không rõ dung mạo, chiều cao bất nhất, lơ lửng giữa không trung.
Tất cả chúng dường như đang nhìn chằm chằm vào Ân thượng nhân, thúc giục làm điều gì đó.
Ánh sáng càng lúc càng chói mắt, cuối cùng hoàn toàn áp che phủ tầm nhìn của Lý Phàm.
Khi ánh hào quang nhạt dần, Ân thượng nhân cũng đã hoàn toàn biến mất.
Lý Phàm suy nghĩ một lát rồi đi đến mật thất dưới lòng đất của đảo Ân Ân. Hắn phát hiện những thi thể vốn được đặt trong này cũng biến mất theo.
Kiếp này, Ân thượng nhân không chọn tự thiêu.
Bởi vì Lý Phàm ở bên cạnh nói mấy câu hấp dẫn sự chú ý của hắn, mới ngăn cản Ân thượng nhân đi đến bước đường tự hủy hoại chính mình.
Mà là...
“Lựa chọn trở về?”
Cảnh tượng trong ánh hào quang không hiểu sao lại khiến Lý Phàm nghĩ tới câu này.
“Phục ngã vũ...”
Khắp nơi trên thân thể Ân thượng nhân lộ ra cổ quái, Lý Phàm cũng đã từng kiểm tra ghi chép có liên quan tới trận mưa lớn khi vô số thi thể kia từ trên trời giáng xuống.
Nhưng ngoài Ân thượng nhân, không có manh mối nào khác được tìm thấy.
“Không phải quỷ dị nhưng lại lộ ra quỷ dị ở khắp nơi.”
“Cho dù chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nếu ta còn không dùng ‘Loạn Tự Quyết’ thì cũng khó giết chết hắn.”
Lý Phàm nhớ lại cảnh tượng khi tiếp xúc với đối phương, mày cau thật chặt.
“Chẳng lẽ là...”
Một suy đoán không khỏi hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Trong “Bổ Thiên Lục” có cơ chế miêu tả, giải thích cặn kẽ sự vận chuyển của Thiên Đạo trong thế giới.
Trong sách đã từng nhắc đến, một vài tu sĩ có thể thăng cấp cảnh giới thông qua việc hấp thụ linh khí tu luyện. Bản thân thế giới cũng có thể tự thăng cấp bằng cách cướp đoạt, nuốt chửng thế giới khác để bản thân mình lớn mạnh.
Thiên Y gọi đó là việc “ăn uống” của thế giới.
Nhưng cũng giống như con người khi ăn uống sẽ để lại vụn thức ăn, thế giới khi “ăn uống” cũng sẽ để lại những thứ không tiêu hóa được.
Hoặc bởi vì một pháp tắc nào đó ở thế giới khác, không tương thích với thế giới ban đầu, hoặc đó là “dị vật” không có ích cho sự phát triển của thế giới nên bị loại bỏ.
Những “u hồn” của thế giới cũ sẽ không thể hòa nhập vào trong thế giới mới.
Chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trong những kẽ hở.
“U hồn” và “quỷ dị” không giống nhau.
Quỷ dị là sản phẩm được tạo thành từ sự dung hợp thế giới. Nói một cách nghiêm túc, chúng vẫn là một phần của thế giới nội tại.
Tuy có vẻ không hợp với pháp tắc của thế giới nội tại, nhưng trên thực tế chúng vẫn đang thay đổi, dần dần hòa nhập vào trong thế giới mới.
Sau hàng chục triệu năm, khi khoảng cách của thời gian đủ dài.
Vậy thì quỷ dị chưa chắc đã không dung nhập được vào thế giới nội tại.
Còn “u hồn”...
Sẽ là sự tồn tại bị trời đất bỏ rơi hoàn toàn.
Cho dù thế giới bị hủy diệt, thời quang cũng tận, thì cũng không có ngày thế giới quay đầu lùi bước.
Liên hệ với hình bóng từng đám ma quỷ vừa thấy, Lý Phàm khó bề tưởng tượng: “Trừ khi đây chính là tập hợp u hồn của thế giới bị để lại sau khi Huyền Hoàng giới nuốt chửng rất nhiều Tu Tiên giới khác?”
“U hồn của thế giới cũ cũng không hy vọng bản thân sẽ vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong kẽ hở của thế giới. Bọn chúng cũng mong một ngày có thể cùng nhau trở về.”
“Nhưng vì là kẻ bại trận nên chúng chỉ có thể âm thầm thực hiện một số động thái nhỏ. Có lẽ Ân thượng nhân đã bị đám u hồn này chọn trúng thông qua tai nạn năm đó.”
“Khó trách cách thức thông thường không thể giết được, nhưng có thể hủy diệt bằng Loạn Tự...”
“Bởi hắn tương đương với quy tắc của thế giới bị tàn phá...”
Lý Phàm tiếp tục phân tích dựa theo ghi chép của Bổ Thiên Lục.
“Vì nguyên nhân nào đó, trước kia Ân thượng nhân còn có ấn ký chuyển hóa chưa hoàn toàn của Huyền Hoàng giới. Là sự tồn tại của một bán nhân, bán u hồn. Nhưng vừa rồi hắn đã hoàn toàn rơi vào trong vòng vây của u hồn.”
“Ừm... là sự tồn tại cùng quy cách với Huyền Hoàng Thiên Đạo, quả thực có năng lực thăm dò các loại huyền bí.”
Bất luận Ân thượng nhân đã biến thành có chút điên rồ có làm gì chăng nữa, Lý Phàm đều không thấy kỳ quái.
Thậm chí Ân thượng nhân cố chấp như vậy với Bạch tiên sinh, sau lưng cũng chưa chắc không có sự ảnh hưởng của thế giới u hồn.
“Hừ... chẳng qua chỉ là một đám xu nịnh, không đáng sợ hãi.”
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, vốn không quan tâm.
Không phải Lý Phàm kiêu ngạo, mà là đám u hồn này chỉ có thể gây ra uy hiếp cho duy nhất Huyền Hoàng giới khi nào bản thân Huyền Hoàng giới trọng thương, cách thời kỳ hủy diệt không xa bao, mới xảy ra chuyện này.
Khi đó Huyền Hoàng giới mới suy yếu cực điểm, thế giới u hồn mới có được cơ hội nhỏ bé để quay lại phản pháo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù thế giới u hồn khó khăn lắm mới thắng lợi, lần nữa chiếm cứ Huyền Hoàng giới thì kết cục chờ đợi bọn chúng vẫn là liên tục bị hủy diệt.
Nói trắng ra, u hồn giống như một loại bệnh dịch, chỉ có thể bùng phát và chiếm cứ lấy cơ thể trước lúc chết mà thôi.
Đợi đến khi chúng thực sự bùng phát, hết thảy cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Chỉ tiếc Ân thượng nhân. Người này hiểu biết còn cao hơn ta. Vốn còn muốn trông cậy vào hắn giúp ta khai triển công pháp Hỗn Nguyên Kim Đan nữa.”
Lý Phàm khẽ lắc đầu.
Nhìn hòn đảo trước mặt, ánh mắt Lý Phàm lóe lên, nháy mắt tiêu diệt toàn bộ quái vật nuôi dưỡng trong người Ân thượng nhân.
Trong mật thất của Ân thượng nhân, những thứ được cất giữ kia đều được thu thập và bảo quản trong Ngũ Hành động thiên.
Trên toàn bộ hòn đảo, ngoài Lý Phàm ra, thứ còn sống duy nhất là con chó nhỏ kỳ dị với bàn tay con người và những đôi mắt mọc khắp bụng.
Linh cảm của súc sinh này vô cùng nhạy bén, trong giây lát Lý Phàm vừa có ý định giết chết, nó đã ngay lập tức chạy đến trước mặt Lý Phàm.
Lè lưỡi, ra sức liếm lấy lòng.
Lý Phàm mỉm cười, giữ lại cái mạng chó cho nó.
Đồng thời nhốt nó vào trong Ngũ Hành động thiên.
Rời khỏi đảo Ân Ân, dọc đường đi Lý Phàm luôn nghĩ về thu hoạch lần này của mình.
“Là thiên tôn duy nhất trên hai phương diện cổ pháp và tân pháp của Huyền Hoàng giới, thực lực của Bạch tiên sinh chắc chắn không thể nghi ngờ.”
“Thậm chí còn có thể là chuyển thế của Huyễn Chân hiền giả ngày trước...”
“Chẳng trách Đế Tam Mô để hắn ở vị trí chính giữa của Bác Vật Thần Tàng quán, cũng khó trách Di niệm vĩnh hằng được lưu lại trên xương sọ hắn có sức hấp dẫn lớn như thế nào với Hoàn Chân.”
“Di niệm vĩnh hằng nhất định chứa chấp niệm lúc còn sống. Cũng không rõ rốt cuộc là chấp niệm gì của Bạch tiên sinh?”
“Cũng không thể là cứu giúp Huyền Hoàng giới được?”
Lý Phàm không kìm được nghĩ tới chuyện này.
Nếu hiện tại đã biết giá trị thực sự của xương sọ, Lý Phàm phải lên kế hoạch làm thế nào để nhét được xương sọ của Bạch tiên sinh vào trong túi.
“Không thể đưa Di niệm vĩnh hằng vào Hoàn Chân, chỉ có thể hấp thụ tại chỗ.”
“Nhưng cũng may là ta không thực sự cần lấy đi xương sọ của Bạch tiên sinh. Mục đích chỉ là Di niệm vĩnh hằng đi kèm với xương sọ mà thôi...”
“Chỉ cần tới gần hộp sọ, để Hoàn Chân hấp thụ là được.”
“Tất nhiên, toàn bộ quá trình không thể làm kinh động tới Đế Tam Mô...”
“Tốt nhất là tìm một lý do để hắn rời khỏi Bác Vật Thần Tàng quán...”
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại thành thông đồng với Mặc Nho Bân.
“Xem ra Đế Tam Mô cần có chút quà mọn cho mấy truyền pháp giả.”
Lý Phàm cảm thấy số lượng tu sĩ tu hành “Thần Lâm Thân” hiện giờ đã đạt đến một con số vô cùng khả quan.
Trở thành một vấn đề khó khăn gây đau đầu cho Vạn Tiên Minh.
Thiết nghĩ, Mặc Nho Bân chắc cũng biết chuyện này.
Thông qua việc cảm nhận trải nghiệm của các tín đồ, Lý Phàm phát hiện đội ngũ điều tra trong Vạn Tiên Minh quả thực có thế lực không giống nhau.
“Xem ra lúc đó nên chủ động tiếp xúc với nó.”
Hai mắt Lý Phàm hơi nheo lại, từng chỉ lệnh thông qua ý niệm của thần ma, ảnh hưởng tới suy nghĩ của các tín đồ.
Trở về Linh Mộc giới, Lý Phàm chờ đợi mọi chuyện thay đổi.
Trong lúc đợi, hắn lại lấy “Bổ Thiên Lục” ra nghiên cứu.
“Bổ Thiên Lục quả nhiên uyên bác thâm sâu.”
“Nếu là trước kia ta vốn không có khả năng tra ra lai lịch của Ân thượng nhân. Thậm chí toàn bộ Huyền Hoàng giới cũng không có bao nhiêu tu sĩ biết sự tồn tại của thế giới u hồn.”
“Đây chính là tầm quan trọng của việc phải có danh sư chỉ điểm!”
Đọc lại Bổ Thiên Lục, trong đầu Lý Phàm lại có những cảm nhận khác nhau.
Thực sự cần phải đọc thường xuyên để có khám phá mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận