Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1071: Bỗng dưng về mộng cảnh

“Sư đệ?”
“Sao lại ngây người lâu như thế. Không phải nghĩ đến những nơi vui chơi mà ta kể với ngươi trước đây đó chứ?”
“Yên tâm, sau khi làm xong chuyện, Hồng Trần Phường, Túy Tiên Lâu gì đó sư huynh đều dẫn ngươi đi trải nghiệm!”
Giọng nói của Chương Thiên Mạch đánh thức Lý Phàm từ trong suy tư.
“Che chở người phàm thành Ninh Viễn thoát khỏi kiếp nạn sao...” Nhìn Chương Thiên Mạch không đứng đắn ở trước mặt, trong lòng Lý Phàm khẽ lay động.
Thật ra Lý Phàm cũng không quá hứng thú với việc trở thành Huyền Hoàng đại thiên tôn.
Không nói đến việc uy năng của Huyền Hoàng thiên tôn trong hệ thống tân pháp ngày nay đã giảm đi nhiều so với thời kỳ hưng thịnh. Căn bản không thể dùng một người trấn áp một giới.
Sau khi trở thành Huyền Hoàng thiên tôn, ắt hẳn phải đối mặt với hai cơ cấu thống trị của Huyền Hoàng giới. Nói không chừng còn khiến Truyền Pháp đích thân ra mặt.
Tuy không phải đặc biệt sợ hãi, nhưng trước khi chưa làm rõ thực lực thật sự của Truyền Pháp mà tùy tiện lựa chọn chống lại Truyền Pháp thì vô cùng không khôn ngoan.
Vả lại cho dù thật sự trở thành Huyền Hoàng thiên tôn trấn áp một giới trong thời kỳ hưng thịnh thì sao?
Quyền lực chắc chắn đi cùng với trách nhiệm. Trở thành Huyền Hoàng thiên tôn cũng có nghĩa dấn thân vào ngục tù, càng bị trói buộc vào Huyền Hoàng giới hơn Trường Sinh thiên tôn bình thường, khó mà thoát khỏi hơn.
Mục tiêu của Lý Phàm không chỉ Trường Sinh kỳ.
Khát khao của hắn chính là thoát khỏi vùng Tinh hải chí ám bị tường cao phong tỏa này. Từ đó được rời khỏi và tự do thật sự.
Nhưng mà...
Lý tưởng cao xa cũng không ảnh hưởng đến khảo nghiệm ‘Huyền Hoàng chi tâm’ mà hắn phải nghiệm chứng trước ngay lúc này.
Đã từng trải qua cảnh tượng ‘Ninh Viễn lấy thọ quả’ vô số lần, lần này sau khi xác định rõ mục tiêu, Lý Phàm nhanh chóng nảy ra sáng kiến.
“Sư huynh, trong lúc ta ngẩn ngơ ban nãy hình như đã mơ một giấc mơ.” Hắn giả vờ có chút mơ màng, chậm rãi nói.
“Cái gì?” Chương Thiên Mạch sửng sốt.
“Sư huynh có phải ngươi đã âm thầm tu luyện ra một viên kim đan màu tím?” Lý Phàm không trả lời ngay mà lại hỏi.
Lời vừa nói ra, ánh mắt Chương Thiên Mạch lập tức trở nên sắc bén: “Sao ngươi biết được?”
Trên người cũng thoáng chốc dâng lên một luồng khí tức nguy hiểm, mơ hồ tập trung lên người Lý Phàm.
Lý Phàm dường như không hề cảm nhận được nó, chỉ đầy kinh ngạc: “Những thứ ta vừa nhìn thấy trong giấc mơ ban nãy lại là thật?”
“Hửm?” Sắc mặt Chương Thiên Mạch trở nên nghiêm túc.
“Không biết sư huynh còn nhớ ‘Sở Lương’ hay không?” Lý Phàm lập tức kể lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc bọn họ sắp bị bọn phản động trong thành Ninh Viễn vây đánh mà hắn đã thấy trong mơ.
“Ngươi nói như vậy ta đã nhớ lại rồi. Năm đó quả thật có một người tên như vậy...”
“Đã gia nhập vào Vạn Tiên Minh gì đó mà còn muốn mưu toan bí pháp Tử Tiêu tông ta?” Trong ánh mắt Chương Thiên Mạch lóe lên ánh sáng mang theo sát ý nghiêm nghị.
Nói xong liền muốn bay vào trong thành, bắt đám sâu bọ ẩn núp trong bóng tối kia ra, tiêu diệt từng con một.
“Sư huynh, từ từ đã!” Lý Phàm vội vàng ngăn Chương Thiên Mạch lại.
“Dù sao đây cũng là cảnh tượng ta nhìn thấy trong mơ, căn bản không có chứng cứ xác thực. Nếu vốn như là chuyện không có thật vậy chẳng phải...”
Chương Thiên Mạch lạnh lùng nói: “Giết thì giết thôi còn đợi thế nào nữa? Lẽ nào còn có người vì chuyện nhỏ nhặt này mà dám xử phạt chúng ta sao?”
Lý Phàm cười khổ nói: “Không dễ dàng gì mới nhân cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lấy thọ quả để xuống núi một chuyến, nếu như dấy lên sóng gió nói không chừng sau này sư tôn không cho phép chúng ta xuống núi nữa. Vẫn nên vững vàng hơn mới được.”
Chương Thiên Mạch nghe vậy mới dần thu sát ý lại.
“Hay là thế này, trước tiên chúng ta truyền âm ngoài thành gọi Tống quản sự Tống Hòa Tụng ra, trực tiếp bắt lấy hắn. Nếu như hắn phản kháng hơn nữa thật sự thể hiện ra tu vi không thuộc cảnh giới hắn có thể đạt được...”
Lý Phàm dừng lại một lúc: “Vậy chứng tỏ cảnh tượng ra nhìn thấy trong mơ không có vấn đề. Có được chứng cứ này cũng dễ dàng ăn nói với tông môn.”
Chương Thiên Mạch suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu: “Sư đệ suy nghĩ chu toàn, vậy cứ làm như thế đi.”
Thế là hai người lặng lẽ tiếp cận thành Ninh Viễn, truyền tấn từ đằng xa.
Một lúc sau, Tống Hòa Tụng mới thong dong đi đến.
“Bái kiến hai vị sư...”
Tống Hòa Tụng đang cúi người hành lễ nhưng nghênh đón hắn lại là hai đường Tử Tiêu Thần Lôi đánh phủ đầu.
“Bị lộ từ khi nào thế?” Tống Hòa Tụng vừa ngạc nhiên vừa tức giận, khơi dậy linh lực theo bản năng để đỡ lôi đình lại.
Đang định thông báo cho mấy người ẩn núp trong thành ra tay trước lại phát hiện không gian xung quanh đã bị phong tỏa, trong lòng lập tức trầm xuống.
“Tuy chỉ có thể sử dụng thực lực của bản thân Lý Trân, nhưng tu vi trận đạo của ta đã vào hóa cảnh.”
“Tiện tay bố trí trận pháp vây giữ một tu sĩ Kim Đan nhỏ nhoi cũng dễ như trở bàn tay.”
Trận pháp Lý Phàm bố trí lúc này cũng không quá mức kinh thế hãi tục, mà chỉ thay đổi dựa theo trận pháp Tử Tiêu Tông từng nhìn thấy trước đây trong trí nhớ của cơ thể này.
Chương Thiên Mạch cũng nhận ra hành động của sư đệ mình: “Được lắm tiểu tử, ta nói ngươi bình thường ngày nào cũng trốn trong phòng làm gì? Hóa ra là một mình nghiên cứu trận pháp?”
Giọng điệu Chương Thiên Mạch có phần kinh ngạc vui mừng, lấy trường kích ra chiến đấu với Tống Hòa Tụng.
Tuy Tống Hòa Tụng tu vi Kim Đan, khi Chương Thiên Mạch không sử dụng Tử Đan chỉ có sức chiến đấu Trúc Cơ.
Nhưng mà dưới sự hợp sức của sư huynh đệ cộng thêm sự hỗ trợ của trận pháp.
Không lâu sau Tống Hòa Tụng vẫn bị bắt sống.
Chương Thiên Mạch vô cùng quyết đoán, trực tiếp dùng Tử Tiêu Sưu Hồ thuật.
Tống Hòa Tụng vùng vẫy một hồi rồi xụi lơ trên đất giống như bùn nhão.
Nét mặt Chương Thiên Mạch hung tợn: “Sư đệ, cảnh tượng ngươi từng thấy không hề sai chút nào! Đồ chó đáng chết!”
Nói rồi lại muốn đánh chết Tống Hòa Tụng nhưng bị Lý Phàm cản lại.
“Dù sao hắn cũng là quản sự ngoại môn của tông môn, vẫn nên mang về cho tông môn xử lý đi.”
Chương Thiên Mạch lắc đầu: “Sư đệ à, ngươi cái gì cũng tốt chỉ là quá nhân từ. Được rồi, nghe theo ngươi đi.”
Lý Phàm mỉm cười không lên tiếng.
“Trong thành vẫn còn vài tên phản động của Vạn Tiên Minh, ta đi bắt bọn chúng.”
“Đợi đã!” Lý Phàm lại ngăn cản Chương Thiên Mạch.
“Lại sao nữa?” Chương Thiên Mạch cạn lời.
“Sư huynh, ngươi thấy Vạn Tiên Minh như thế nào?” Lý Phàm hạ giọng hỏi.
“Gà đất chó sành, không đáng sợ hãi!” Chương Thiên Mạch ngạo nghễ nói.
“Thật sự như vậy không?” Lý Phàm nhìn chằm chằm vào Chương Thiên Mạch lại hỏi một câu.
“Ơ...” Chương Thiên Mạch thấy nét mặt nghiêm túc của Lý Phàm, thoáng ngập ngừng.
Sau đó sửa miệng nói: “Được rồi. Tân pháp này thật sự quỷ dị, tư chất tầm thường như Tống Hòa Tụng này trong mấy năm ngắn ngủi có thể tu hành từ Trúc Cơ lên Kim Đan. Nếu như không xử lý đàng hoàng, e rằng sẽ tạo thành tai họa không nhỏ.”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy. Hiện nay tiên môn chính đạo gần như không quá coi trọng Vạn Tiên Minh, không bằng nhân cơ hội này...”
Lý Phàm lặng lẽ truyền âm.
Chương Thiên Mạch sửng sốt: “Ý của ngươi là dụ rắn ra khỏi động?”
Lý Phàm gật đầu: “Không sai. Nhân cơ hội này triệu tập toàn bộ tu sĩ Vạn Tiên Minh ở gần lãnh địa Tử Tiêu tông chúng ta ra, sau đó một mẻ hốt gọn bọn chúng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận