Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 707: Liệt thiên thanh mê vực

“Đây là …”
Hoàng Phủ, Đông Phương chạy thoát trong gang tấc đều có sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Kinh ngạc nhìn lỗ hổng dài phía xa, lặng yên không tiếng động.
Nếu như lúc nãy Lý Phàm chỉ chậm một chút thôi, chỉ sợ lúc này ba người trên Phổ Hiền Chân Chu đã biến thành bột mịn rồi!
Nuốt nước miếng khó khăn, chân Hoàng Phủ Tùng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống khoang thuyền.
“Đó là thứ quỷ quái gì vây…” Vẫn là Đông Phương Diệu gan góc hơn, hồi phục lại từ sự kinh hãi, nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, nhìn ra xa phía ngoài con thuyền.
Sức phá hủy của cột sáng màu đen cực kỳ kinh người, rất lâu sau đó, sương trắng phệ nguyên bị xuyên qua vẫn chưa phục hồi lại.
Hơn nữa hình như ánh sáng đen ẩn chứa một lực xâm ăn mòn kỳ dị nào đó, cho dù bây giờ cột sáng đã biến mất, mọi người cách một khoảng cách, nhưng khi ánh mắt nhìn vào nơi trống không hư vô kia trong lòng đều sinh ra cảm giác nguy hiểm nhè nhẹ.
“Ta nói, hay là chúng ta vẫn nên cách xa một chút. Nếu không tiếp theo lại có một cột sáng nữa thì chúng ta chết chắc.” Đông Phương Diệu thăm dò quan sát một hồi, nhỏ giọng đề nghị.
Lúc đó, Lý Phàm có sắc mặt vẫn còn xem như tương đối trầm tĩnh nói: “Không ổn! Vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến. Tuy không biết cột sáng màu đen kia có lai lịch thế nào, nhưng hướng này đã bị công kích rồi, khả năng bị công kích thêm nữa…”
“Không lớn…”
Chữ “Lớn” còn chưa nói xong, sắc mặt Lý Phàm lại thay đổi.
Linh khí toàn thân vận chuyển đến cực hạn, truyền vào bên trong Phổ Hiền Chân Chu làm cho nó đột nhiên tăng tốc, tức khắc bay lên phía trên một khoảng cách.
Lúc hắn làm xong tất cả, lại có một cột sáng đen đáng sợ công kích đến từ trong sương trắng.
Lần này càng hung hiểm hơn lần vừa rồi, Phổ Hiền Chân Chu chỉ vừa vặn né được, dường như cách thân thuyền đều có thể cảm nhận được ánh sáng đen làm người ta nghẹt thở, lực lượng dập tắt hết tất cả.
Trong lúc nhất thời liên tiếp nhận phải hai sự kinh hãi, Hoàng Phủ Tùng cuối cùng cũng không chịu nổi. Trực tiếp đặt mông ngồi xuống.
Mà Lý Phàm bị đánh mặt ngay lập tức cũng thầm mắng một tiếng trong lòng.
May mà tính tình hắn kiên nghị, cứng rắn đè nén suy nghĩ “mau chóng chạy trốn” trong lòng xuống, không chạy loạn xạ, kiên quyết ở yên đấy không động đậy.
Sau đó, quả nhiên lại có bảy cột sáng màu đen bắn ra từ chỗ sâu trong sương trắng. Gần như quét qua toàn bộ khu vực sương trắng.
Sương trắng phệ nguyên kéo dài vạn năm dường như đều bị sức mạnh hủy thiên diệt địa này tẩy rửa, trở nên mỏng manh hơn rất nhiều.
Cảnh tượng tráng lệ, kinh hãi ấy làm cho ba người trên thuyền đều dại ra.
“Tuyệt khí trấn thế, đây là tuyệt khí trấn thế ‘Liệt Thiên pháo’ của Tiên Minh…” Dường như nghĩ ra điều gì, ngay sau đó Hoàng Phủ Tùng kêu lên thất thanh.
Lời này lập tức thu hút sự chú ý của Lý Phàm và Đông Phương Diệu.
“Tuyệt khí trấn thế?” Ánh mắt Lý Phàm khẽ nhấp nháy.
Cái gọi là “tuyệt khí trấn thế” là cách gọi của tu sĩ Huyền Hoàng giới đối với những pháp bảo có uy lực cực lớn, có thể thay đổi xu hướng chiến tranh của hai bên.
Trong hoạt động giao lưu thân thiện của Ngũ Lão hội và Vạn Tiên Minh lần trước, hai bên đều đưa ra một kiện. Nghe nói trực tiếp làm cho không ít tu sĩ chủ chiến thay đổi lập trường ban đầu.
Sự tồn tại của tuyệt khí trấn thế ở Vạn Tiên Minh cũng được tính là cơ mật, những tu sĩ bình thường căn bản là không thể nhìn thấy được.
Không ngờ ba người Lý Phàm lại gặp được ở đây!
Lại còn bật hết toàn bộ hỏa lực, giống như đang chiến đấu với thứ gì đó.
“Chẳng lẽ, lại đánh nhau với Ngũ Lão hội rồi?” Trên Phổ Hiền Chân Chu im lặng trong chốc lát, Đông Phương Diệu chịu không nổi nhỏ giọng suy đoán.
“Chắc là không phải…” Ngoài miệng Hoàng Phủ Tùng nói vậy, nhưng rõ ràng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Hắn lấy ra linh phù truyền tin, không biết liên hệ với ai hồi lâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần nghi thần nghi quỷ nữa, là người của Diễn Võ đường Tiên Minh đang thanh lý mê vực, chúng ta chẳng qua là xui xẻo, vừa lúc gặp phải mà thôi.” Hoàng Phủ Tùng khinh khỉnh nhìn Đông Phương Diệu.
“Mê vực thế nào mà phải sử dụng đến đại sát khí như vậy chứ. Hơn nữa ngay cả một lời nhắc nhở cũng không có, nếu không phải Lý huynh phản ứng nhanh, chúng ta đều đã chết ở nơi đây rồi.” Đông Phương Diệu chửi ầm lên.
“Bớt nói vài câu đi.” Hoàng Phủ Tùng vội vàng khuyên nhủ Đông Phương.
Lý Phàm thì nhìn thật sâu vào nơi sâu trong màn sương trắng lủng thủng lỗ chỗ. Dù khoảng cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ phát hiện dao động linh khí truyền đến từ bên kia.
Đợi một lúc nữa, xác nhận công kích của ‘Liệt Thiên pháo’ đã kết thúc, ba người mới điều khiển Phổ Hiền Chân Chu nhanh chóng rời đi.
“Hai vị huynh đệ đã nghĩ xong nên đổi thứ gì chưa?” Trên đường về thành mua tiếp viện, Hoàng Phủ Tùng lại mở ra danh sách vật phẩm trong Lượng Thiên Giám, vừa mỹ mãn nhìn vừa hỏi.
“Ta nhìn trúng pháp môn đó có thể tẩm bổ cơ thể thông qua ăn uống. Tuy thể chất của ta đặc thù, chỉ cần không phải vết thương quá nặng là có thể hồi phục lập tức. Nhưng ta vẫn có cảm giác tích lũy ám thương. Bình thường thì không có gì to tát, chỉ sợ lúc đột phá đại cảnh giới nó sẽ trở thành liên lụy.” Đông Phương Diệu thì vô cùng thành thật, nói rõ ràng dự định sau này.
“Hà hà, ta trái lại coi trọng tái sinh thể Giải Ly điệp ngày đó. Hiện giờ chỉ còn lại sáu cái, nếu chúng ta nhanh hơn một xíu, chưa chắc đã không có cơ hội.” Hoàng Phủ Tùng mỉm cười, lại không nói nguyên nhân lựa chọn nó.
“Lý huynh thì sao?” Đông Phương Diệu hiếu kỳ hỏi.
“Để xem đã, trước mắt không vội để quyết định.” Lý Phàm gương mặt trầm tĩnh nói.
Tuy nhiên sau khi trở về thành Thiên Vũ gần nhất, ba người vốn còn ung dung thong thả tức khắc trở nên cấp bạc.
Thì ra chiếu lệnh của Vạn Tiên Minh chính thức được ban ra.
Tu sĩ thiên hạ nghe tin hành động. Ba năm hảo hữu kết bạn mà đi, từng chiếc Phổ Hiền Chân Chu tranh nhau chen lấn lao về phía sương trắng từ khắp các ngõ ngách của Huyền Hoàng Giới.
Thời đại đại thăm dò, chính thức bắt đầu!
Tuy những tu sĩ này không có hậu đài, bối cảnh đánh mất tiên cơ, tiến độ thăm dò lạc hậu một bậc. Nhưng dù sao số lượng của bọn họ lại rất lớn, ai biết được trong số đó có thể sẽ xuất hiện một hai người may mắn nghịch thiên hay không.
Nếu như may mắn gặp được nơi tương đối quan trọng giống như mê vực Nghịch Chuyển Sinh Tử, nháy mắt sẽ có thêm ba vạn điểm thanh huyền vào túi.
Phải biết rằng, bây giờ đám người Lý Phàm liều sống liều chết cũng chỉ được hơn hai mốt nghìn điểm thôi!
Nói thật, chút ưu thế đi đầu ấy ở trước mặt thiên quyến giả chân chính căn bản là không đủ nhìn!
Vì vậy sau khi hoàn tất bổ sung vật tư tất yếu, bọn họ không kịp nghỉ ngơi đã lại tiếp tục lao vào màn sương trắng.
Đáng nhắc đến là, Lý Phàm vốn “ngẫu nhiên” mua được Trường Sinh đan “giá rẻ” lại có hiệu quả tuyệt cao, bây giờ theo thời đại đại tìm kiếm đã đến, nó cũng đột nhiên xuất hiện trên thị trường Tiên Minh như măng mọc sau mưa.
Thiên Lý đường tại mỗi một thành thị đều có thể mua được.
“Cũng không biết Trường Sinh đan này là của tổ chức nào, căn bản không cần thăm dò sương trắng giống như chúng ta, chỉ dựa vào một loại đan dược đã kiếm lắm lắm luôn rồi.”
Nhìn đám người chen chúc đến tranh nhau mua Trường Sinh đan bên ngoài Thiên Lý đường, giọng điệu Hoàng Phủ Tùng chua xót, cảm thán nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận