Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 247: Tạo Hoá Hồng Lô

Không có căn cứ thiết thực gì.
Chỉ vì thấy Trương Chí Lương im lặng không nói, giấu nửa người trong bóng tối nên Lý Phàm mới đột nhiên sinh ra cảm giác như vậy.
"Chắc do ông ta tận mắt chứng kiến hai vị đại sư trận pháp của Sách Trận đường chết thảm trên chiến trường nên bị kích thích chăng?"
Lý Phàm không khỏi suy đoán.
Hắn không hỏi nhiều mà yên lặng giữ kín việc này trong lòng.
Sau khi khom người thi lễ một cái, Lý Phàm yên lặng lui ra.
Về tới Thiên Huyền kính, hắn cẩn thận xem kỹ nội dung bên trong ngọc giản phân thần.
Nội dung trong ngọc giản thứ hai thâm ảo hơn ngọc giản nhất rất nhiều, thậm chí bắt đầu liên quan tới tri thức về truyền thừa “Vô Hạn Pháp” của Trương Chí Lương.
Không nhanh không chậm , Lý Phàm rơi vào quá trình tu hành “Hoá Đạo Thần Nhất”.
Nửa tháng sau.
Bản thế vẫn đang tu hành.
Còn phân thân Lâm Phàm đã có chút thành tựu trong việc nghiên cứu mật tàng thân thể.
Tổng hợp nhiều tư liệu văn hiến kết hợp với thử nghiệm trên cơ thể của mình, cộng với rất nhiều ghi chép miêu tả về mật tàng của cơ thể trong “Thiên Y Tiên Kinh”, phân thân đêm ngày không ngừng thôi phát tinh lực vô tận trong cơ thể để rèn luyện và cường hóa bản thân.
Thời điểm này, dù hắn không dựa vào linh lực để sử dụng pháp thuật mà chỉ dùng lực lượng thân thể đơn thuần thì đã có thể bộc phát ra sức mạnh tương đương với Luyện Khí hậu kỳ.
Vì không có bí quyết đặc thù gì, chỉ đơn giản là điều động sức mạnh của mật tàng trong cơ thể để rèn luyện cơ thể, giống như lò nung vậy.
Thế nên Lý Phàm gọi pháp môn này là "Tạo Hoá Hồng Lô Công".
Thực ra cũng chỉ có liên quan tới “hồng lô” mà thôi, chứ chả liên quan gì đến “tạo hoá” cả.
Nhưng đặt tên mà, phải đặt cho khí phách một chút.
Lý Phàm rất hài lòng với cái tên Tạo Hóa Hỏa Lô Công này.
Hôm này, phân thân đã tu luyện tới cửa ải thứ nhất của Tạo Hóa Hồng Lô Công.
Toàn thân, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đã hoàn toàn được rèn luyện sơ bộ.
Cường độ thân thể đã đạt đến tiêu chuẩn mà hắn đề ra.
Bước tiếp theo là cần phải điều động lực lượng vô tận từ mật tàng trong cơ thể, biến chúng thành một cây búa tạ khổng lồ để nện gõ thân thể.
Tựa như thiên chùy bách luyện vậy, trong quá trình nện gõ này, thân thể cũng sẽ được cường hóa liên tục.
Lý Phàm gọi đây là “sơ luyện” nhục thân.
"Ầm!"
"Ầm!"
Như có tiếng nổ vang nặng nề phát ra từ trong cơ thể của hắn.
Mỗi lần âm thanh này vang lên, vẻ mặt của Lý Phàm lại trở nên đỏ hồng đến khác thường.
Sau đó, màu đỏ nhanh chóng nhuộm kín toàn thân, cả người hắn như biến thành lò nung.
Nhiệt độ cơ thể tỏa ra càng ngày càng nóng.
Hắn như bị một ngọn lửa thiêu đốt đến cực hạn, có thể hóa thành tro bụi bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, mỗi lần hắn đạt tới giới hạn, mật tàng trong cơ thể sẽ tuôn ra một luồng sức sống tinh khiết tràn trề giúp hắn chữa trị những vết thương trí mạng.
Cũng không phải Lý Phàm cố ý điều động.
Mà là cơ thể phản ứng theo bản năng trước nguy hiểm trí mạng.
Dưới sự rèn luyện liên tục này, cơ thể của Lý Phàm cũng ngày một trở nên mạnh mẽ.
Lượng biến không ngừng được tích luỹ.
Không biết qua bao lâu, sau một tiếng nện nặng nề hơn bình thường rất nhiều vang lên, cả người Lý Phàm cũng run lên nhè nhẹ.
Ánh sáng màu đỏ hừng hực cũng giảm bớt.
Cùng lúc đó, cường độ của cơ thể hắn cuối cùng cũng tăng lên một tầm cao mới.
Hắn ngưng tụ linh lực hóa thành đao gió, cắt qua cánh tay.
"Keng!"
Thế mà lại phát ra âm thanh như cắt vào kim loại.
Lý Phàm không ngừng điều chỉnh cường độ của linh lực, cho tới tận khi sử dụng sức mạnh tương đương với Trúc Cơ trung kỳ thì cánh tay của hắn mới bị cắt ra một vệt máu.
"Cuối cùng cũng hoàn thành lần luyện thứ nhất.”
"Xem ra tương đương với cảnh giới Trúc Cơ."
“Tiếp theo, mình chỉ cần điều động lực lượng đến từ mật tàng cơ thể, dùng “lò nung” bắt đầu rèn luyện cơ thể một lần nữa.”
“Cứ không ngừng lặp lại quá trình này, một luyện, trăm luyện, nghìn luyện..."
“Trên lý thuyết, nếu không có gì hạn chế, mình cứ khai phá mật tàng cơ thể đến cực hạn thì khi đó, chỉ cần dựa vào lực lượng thân thể thôi, mình sẽ có thể nhấc tay bóp méo cả pháp tắc.”
"Gần như đạt tới trình độ vạn pháp bất xâm, chư kiếp bất diệt." Nghĩa là Mọi pháp thuật không thể xâm nhập, đủ loại kiếp nạn không thể diệt được.
"Đáng tiếc, trong Huyền Hoàng giới này, con đường này đã bị đứt mất.”
"Có lẽ, nếu luyện trong những tiểu thế giới xung quanh thì sẽ ít bị Thiên Đạo hạn chế hơn.”
Lý Phàm thở ra một hơi thật dài, chỉ trong giây lát, vết thương trên cánh tay đã biến mất không thấy.
“Có điều, mục tiêu của mình cũng không cao, chỉ cần có thể mở ra một con đường rèn luyện thân thể đến mức có thể chống lại được Kim Đan cảnh là tốt rồi.”
"Đây là mục tiêu kế tiếp của phân thân."
Vừa nghĩ đến đây, lực lượng của mật tàng trong thân thể bắt đầu tràn ra như sóng vỡ đê, tuôn trào ồ ạt.
Rửa sạch và tôi luyện thân thể.
"Sau khi hoàn thành nhất luyện, việc tôi luyện này đã giống như hít thở, trở thành bản năng của cơ thể."
“Mình không cần phải lúc nào cũng bế quan nữa.”
"Có thể nghiên cứu phương pháp gia tăng hiệu suất tôi luyện..."
Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Đúng lúc này, linh phù truyền tin của hắn truyền đến lời nhắc.
Tiêu Tu Viễn lại tới kể khổ.
Trong mấy năm nay, Lý Phàm đã sớm quen với việc này.
Theo kế hoạch ban đầu, vốn năm 18 sau Lưu Điểm, y sẽ tổ chức hội đấu giá để tạo thế cho Tiểu Dược Vương đỉnh.
Thế nhưng đại chiến Thiên Vận châu lại bộc phát, cùng lúc đó, Thiên Huyền kính lại đột nhiên giảm giá công pháp, khiến y không thể không hoãn việc này lại.
Theo cách nói của Tiêu Tu Viễn, đó là “tất cả tu sĩ đều đổ xô đi mua công pháp rồi, cả đám đều nghèo kiết xác, không còn mỡ để mà ép”.
“Bây giờ mà tổ chức hội đầu giá thì e rằng ngay cả vốn cũng không thu hồi được.”
Trong khi đó, chuyện buôn bán của Thiên Lý Đường mấy năm gần đây cũng ảm đạm.
Theo học thuyết kinh tế trước khi Lý Phàm xuyên không, đây gọi là thời kỳ kinh tế suy thoái, ai làm ăn cũng gặp khó khăn cả.
Nhưng Lý Phàm tin tưởng, chỉ cần có Thiên Huyền kính khống chế điều khiển ở mức vĩ mô, cộng thêm sự ảnh hưởng của Trường Sinh Thiên Tôn khiến người ta quên mất những tai hoạ và đau thương, không sớm thì muộn, thị trường cuối cùng cũng sẽ khôi phục lại.
Lý Phàm trả lời vài câu qua loa rồi thu linh phù truyền tin lại, phân thân lại đắm chìm trong việc nghiên cứu mật tàng cơ thể.
Ngay lúc Lý Phàm và phân thân đồng thời khổ tu.
Trên hoang đảo, Diệp Phi Bằng bắt đầu có cảm giác mờ mịt.
Mấy năm nay, tuy rằng y tự nhận bản thân đã khắc khổ tu luyện dữ lắm rồi nhưng hiện thực và lý tưởng vẫn luôn chênh lệch khiến y bị đả kích không nhỏ.
Dựa theo lịch sử trong trí nhớ của y, không lâu sau đó, bằng cảnh giới Giả Đan, Trương Hạo Ba sẽ nuôi bão lấn Vạn Tiên.
Trong khi đó, Diệp Phi Bằng y lại chỉ vừa mới đột phá Trúc Cơ hậu kỳ.
Kim Đan vô vọng, còn cách thật xa!
"Chẳng lẽ thiên phú của mình kém thiên kiêu chân chính xa đến vậy hay sao?”
Không chỉ riêng Trương Hạo Ba, mấy tên trên hoang đảo này, ai ai cũng là quái thai.
Tô tiểu muội dần lớn lên, tốc độ tu hành của nàng cũng càng nhanh.
Tới sau nhưng lại vượt trước, đã có cùng cảnh giới với Diệp Phi Bằng, cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.
Nhưng trên thực tế, dựa vào thiên phú bẩm sinh kinh khủng, nàng có thể treo Diệp Phi Bằng lên đánh như cái bánh bao dễ như bỡn.
Trong quá trình đối chiến, Diệp Phi Bằng chỉ có thể dựa vào tốc độ cực nhanh của bản thân để không ngừng né tránh.
Ngoài ra, Tiêu Hằng cũng không kém gì y.
Về phần Tô Trường Ngọc và tỷ muội họ Ân, tuy bọn họ tu hành hơi chậm nhưng ai nấy đều có sở trường riêng, không ai dám khinh thường.
Nếu so về thiên phú, y không sánh bằng ai cả.
Tuy rằng Diệp Phi Bằng đã biết trước việc này.
Nhưng lúc đó, y cảm thấy mình là người trọng sinh, có thể dựa dẫm vào “khả năng tiên tri” nên cũng không để chuyện này trong lòng.
Song, đến ngày hôm nay, trong mắt Diệp Phi Bằng, chỗ dựa này của y cũng dần có vẻ không còn đáng tin cậy nữa.
Nguyên nhân của việc này hết thảy là vì trước đó, y vô tình nghe tu sĩ khác đi ngang qua bàn tán về trận đại chiến vừa mới bộc phát ở Thiên Vận châu mấy năm trước.
Càng nghe, y càng hoảng sợ.
Bởi vì kiếp trước, chưa từng có chuyện lớn như vậy xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận