Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 269: Trân bảo bổ thần hồn

Chế độ tự động bảo vệ cơ thể của “Hoàn Chân” như thể một chiếc neo thuyền nặng nề, cố định Lý Phàm trên đại dương tư tưởng.
Điều này khiến hắn không đến mức bị ảo giác vô cùng chân thực lay động, tránh khỏi việc tâm trí ảnh hưởng ngược lại đến cơ thể.
Đồng thời, Lý Phàm cũng không buông lỏng cảnh giác.
Hắn nhìn chằm chằm vào con số thể hiện tiến độ nạp năng lượng của “Hoàn Chân”.
Một khi tiến độ giảm xuống, Lý Phàm sẽ lập tức phát động Hoàn Chân, quay ngược trở lại Lưu Điểm.
Cứ như vậy, Lý Phàm chuẩn bị tâm lý đầy đủ, yên lặng chờ đợi biến hóa tiếp theo mà Ý Mã mang đến.
Tốc độ xuất hiện của từng vết thương ngày càng nhanh hơn.
Nhưng Lý Phàm vẫn luôn giữ vững bản tâm.
Dù cho trên người hắn ngày càng có nhiều vết thương hơn, dù cho bởi vì bị thương quá nặng mà càng ngày càng yếu.
Hắn vẫn chỉ yên lặng theo dõi tiến độ nạp năng lượng ở trước mắt, không hề nhúc nhích.
Sau một hồi lâu, khi những vết thương này dường như không thể uy hiếp được Lý Phàm nữa, biến hóa mới lại xảy ra.
Một ngọn lửa bỗng bốc lên từ trên thi thể Ý Mã.
Cùng lúc đó, Lý Phàm cũng cảm nhận được một sức nóng khó thể nào tưởng tượng nổi giáng lên cơ thể mình.
“A...”
Hắn không khỏi khẽ kêu lên.
Thậm chí, hắn còn nhìn thấy cơ thể của chính mình dần biến thành tro trong ngọn lửa đó.
“Là giả, đều là giả hết...”
Tiến độ nạp năng lượng của Hoàn Chân không hề thay đổi.
Điều đó có nghĩa là căn bản không có nguy hiểm trí mạng nào.
Tất cả đều chỉ là ảo giác vô cùng chân thực mà thôi.
Lý Phàm giữ vững niềm tin trong lòng.
Từng ngọn lửa cháy hừng hực vẫn liên tục giáng xuống.
Lý Phàm cũng đang vật lộn với nỗi đau khó nói thành lời này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cơn đau dài dằng dặc cuối cùng cũng dần dần biến mất.
Sau khi thi thể Ý Mã trên mặt đất bị thiêu rụi hoàn toàn, ảo giác quấn lấy Lý Phàm cũng biến mất.
Hắn nhìn lại mình trong gương một lần nữa, hiện giờ, bản thân hắn đã khôi phục lại hình dáng của con người.
Hơn nữa, Lý Phàm còn cảm thấy dường như mình còn mạnh mẽ hơn xưa.
Nhưng không phải là cơ thể hay tu vi, mà là thần hồn trở nên mạnh mẽ hơn.
Lý Phàm cẩn thận cảm nhận những biến hóa của mình.
“Nếu xem thần thức là cơ bắp của một người, thì thần thức có thể được nâng cao không ngừng thông qua việc tu luyện sau này.”
“Mà thần hồn thì lại giống như khung xương của một người, đã được định hình sẵn. Chỉ có thủ đoạn đặc biệt, ví dụ như tu vi đột phá cảnh giới, cùng với nhờ tác dụng của một số thiên tài địa bảo thì mới có thể cường hóa nó.”
“Những biện pháp bình thường căn bản không thể ảnh hưởng đến nó.”
“Mà hiện giờ, mình cảm thấy “khung xương” của bản thân lớn hơn hẳn một vòng.”
Đã rất lâu rồi, Lý Phàm chưa có cảm giác trở nên mạnh mẽ hơn như thế này.
Ngay cả cảm nhận đến từ việc tăng tu vi lên một cảnh giới nhỏ mang lại cũng không thể so sánh với điều này.
Nếu thật sự phải so sánh thì chỉ có cảm giác dẫn khí nhập thể thành công lúc ban đầu, hay tu luyện luyện thành Trúc Cơ, tóm lại là cảm giác tăng lên một cảnh giới lớn, mới có thể so sánh được với nó.
Sau khi thử nghiệm một phen, Lý Phàm nhận thấy tuy rằng tu vi của mình không tăng lên.
Nhưng thần thức lại nhận được ảnh hưởng rất lớn, đã gia tăng đáng kể.
Trong khi đó, tốc độ xoay chuyển của mạch tư tưởng dường như cũng trôi chảy hơn.
“Ý Mã quả đúng là một bảo bối tốt!”
“Mặc dù cách sử dụng hơi kỳ quái nhưng hiệu quả cũng không tồi chút nào.”
Đương nhiên, sự sợ hãi của hắn đối với nó cũng đã biến mất, thay vào đó là lòng tham không thể kiềm hãm.
“Tâm Viên, Ý Mã.”
“Tâm Viên chính là do tu sĩ biến thành. Nếu như không ngoài ý muốn thì Ý Mã này chắc hẳn cũng là do tu sĩ biến thành.”
Lý Phàm nhớ lại thi thể Ý Mã giống hệt mình vừa nãy, bỗng nảy ra một suy đoán trong lòng.
“Mình có “Hoàn Chân” gian lận giúp mình nên mới có thể nhẹ nhõm chịu đựng được tác động của Ý Mã.”
“Nhưng nếu gặp người có ý chí không đủ kiên cường thì thật sự đã chết rồi...”
“E rằng đây cũng là nguyên nhân khiến “Ý Mã” trước đó bỏ mạng.”
“Vậy thì ý tứ của Trương Chí Lương cũng rất rõ ràng.”
“Đây vừa là phần thưởng, vừa là thử thách.”
“Nếu như ngay cả thử thách của Ý Mã cũng không vượt qua được thì điều đó có nghĩa là mình căn bản không có tư cách đại diện Tùng Vân Hải đến Thiên Vũ châu, kế thừa tuyệt học của Trương Chí Lương. Chết thì cũng đã chết rồi.”
“Chậc chậc, sau khi thăng cấp Hóa Thần, tâm thái của Trương Chí Lương quả thật khác xưa rất nhiều.”
“Trước đây, mình chỉ có tu vi Luyện Khí thôi mà đã nhận được sự quan tâm đặc biệt của ông ta, được truyền thụ “Vô Hạn Pháp” rồi.”
“Còn hiện giờ thì...”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm không khỏi cảm thán.
Sau đó, hắn lập tức báo cáo tin tức cho Trương Chí Lương.
Trương Chí Lương cũng khá bất ngờ trước việc Lý Phàm có thể tiêu hóa được Ý Mã trong thời gian ngắn như vậy.
“Hửm? Xem ra ý chí của ngươi còn mạnh mẽ hơn ta tưởng.”
“Tốt lắm! Ngươi là người đầu tiên trong ba người làm được.”
“Phần thưởng!”
Nói rồi, Trương Chí Lương gửi một món đồ cho Lý Phàm thông qua Thiên Huyền kính.
Món đồ này là một khối hình vuông phát sáng màu trắng, đúng là Trận Miện mà Lý Phàm đã muốn có từ lâu.
Sau khi nhận được đồ, Lý Phàm không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hắn liên tục nói: “Đa tạ tấm lòng của đại sư.”
“Trận Miện này tặng cho ngươi đấy. Trong đó có hơn trăm trận pháp được xếp chồng lên nhau, những lúc rảnh rỗi ngươi có thể tháo ra nghiên cứu.”
“Nếu như ngươi có thể tự mình tạo ra một Trận Miện gồm ba mươi trận pháp xếp chồng lên nhau thì có thể tự xưng là một trận pháp sư rồi.”
Trương Chí Lương dặn dò.
“Ý Mã không chỉ có tác dụng đề cao thần hồn trong chốc lát mà nó còn có tác dụng nuôi dưỡng thần hồn trong một khoảng thời gian rất dài.”
“Khoảng thời gian này, tốt hơn hết là ngươi nên dốc sức tu luyện, đừng đánh nhau với người khác.”
“Tận dụng tối đa hiệu quả của nó.”
“Khà khà, có lẽ ngươi cũng đã nhìn ra, khi còn sống, “Ý Mã” cũng là một tu sĩ.”
“Còn cái ta đưa cho ngươi, khi còn sống, là một vị tu sĩ Kim Đan.”
“Nếu ngươi có thể hấp thu hết hiệu quả của nó thì thần hồn của ngươi sẽ mạnh hơn gấp đôi cũng không phải không có khả năng.”
Lý Phàm không ngờ rằng Ý Mã còn có tác dụng này, liên tục bày tỏ lòng biết ơn với Trương Trí Lương.
Phía bên kia, Trương Trí Lương ngắt liên lạc, không trả lời lại hắn.
“Tu sĩ Kim Đan...”
“Một khi đã ngã xuống, cũng khó tránh khỏi số phận trở thành thức ăn trong miệng người khác.” Lý Phàm lắc đầu.
Lý Phàm chợt nhớ đến quả mặt cười mà mình đã từng thấy trên Thái An đảo.
“Khi đó, quả mặt cười dường như chỉ có ảnh hưởng đến người phàm trên đảo. Nếu có tu sĩ bị biến thành quả mặt cười thì liệu có xuất hiện loại quả có hiệu quả hơn không?”
“Là người nhưng đều bị biến thành những dị vật có lợi, quả mặt cười, Tâm Viên, Ý Mã…”
“Không biết giữa chúng có mối liên hệ nào không.”
Trong thâm tâm, Lý Phàm cảm thấy việc này dường như có ẩn chứa một bí mật nào đó, khiến hắn có cảm giác kỳ lạ.
Hoàn toàn không khớp.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tinh thể màu lam trong đầu Lý Phàm không ngừng lóe lên, những cảnh tượng đã qua lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Cuối cùng, Lý Phàm cũng nhận ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu rồi.
“Phế tích tông môn, quỷ dị?”
Lý Phàm trầm ngâm trong chốc lát, có hơi không dám chắc.
Nhưng điều này trái với quy tắc tu luyện hiện hành, hoàn toàn không nói lý, dường như đã tự trở thành một quy luật có hệ thống, vậy mà lại được truyền từ đời này qua đời khác.
“Nghe nói Quỷ Dị chỉ tồn tại trong phế tích tông môn.”
“Nếu như hai thứ này thật sự có liên quan đến nhau, vậy điều này có nghĩa là gì?”
Lý Phàm bỗng lại nhớ đến tình cảnh sau khi xe kéo của Phu Tử hiện thế.
Mình đi đến Thiên Cơ đường để tiếp nhận thẩm vấn.
Đứng trước bức bản đồ khổng lồ của Tùng Vân hải, vị tu sĩ ốm yếu đó từng nói:
“Lại thêm một vụ nữa à?”
Lý Phàm lờ mờ đoán ra được gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận