Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1066: Vấn tâm không chỗ thẹn

Lực lượng của đặc tính ‘vạn vật đều như ta’ đã bao trùm xung quanh, Tưởng có thể phát hiện được đám ngư Chu không nói sai.
Vì thế lần này đến lượt hắn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Đương nhiên hắn biết chuyện tổng bộ Tiên Minh hỗn loạn năm năm trước. Tuy nhiên, chuyện này được bình ổn rất nhanh, kết quả cũng chỉ là đổi một nhóm truyền pháp giả chủ trì chính vụ thôi. Cũng không xuất hiện người nào thương vong.
Chức trách chủ yếu của hắn là giữ gìn sự an toàn, ổn định của Huyền Hoàng giới hắn, vì thế hắn cũng không ra mặt can thiệp.
Hắn thấy, chỉ cần sự vận hành của Tiên Minh không bị ảnh hưởng, ai chủ trì chính vụ thật ra cũng không khác biệt.
Dù sao đám người trong hội nghị truyền pháp giả cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Tuy nhiên, nếu như trong hội nghị truyền pháp giả trung có dư nghiệt Huyền Thiên giáo trà trộn, hơn nữa bọn họ còn âm thầm đang âm mưu chuyện gì nguy hại đến Huyền Hoàng giới.
Tính chất sự việc hoàn toàn khác.
Thiên tôn giao gánh nặng Vạn Tiên Minh cho hắn, hiện giờ xuất hiện sơ suất lớn như vậy, chắc chắn là do hắn thất trách!
“Ta chắc chắn sẽ tra rõ việc này.” Hắn nhìn ba người Chu, Hoang, Vệ, sắc mặt nghiêm túc cam đoan.
“Việc này không nên chậm trễ, còn mời các ngươi theo ta trở về tổng bộ Tiên Minh.”
Nói xong, Tưởng nhìn về phía tiên khôi Lý Phàm: “Vị đạo hữu này cũng cùng đi theo một lúc đi. Nếu lần này không có các ngươi nhắc nhở, chỉ sợ ta còn chẳng biết chuyện gì.”
Chẳng qua chỉ là một bộ khôi lỗi, tất nhiên Lý Phàm không hề sợ hãi, lập tức đồng ý.
Truyền pháp giả Tưởng nhẹ nhàng phất tay, trống rỗng chế tạo một thông đạo không gian thông Tiên Minh tổng bộ, dẫn đầu đi vào trong đó.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc đã lâu không gặp từ đầu bên kia thông đạo, vẻ mặt ba người truyền pháp giả Chu phức tạp.
Sau khi hít sâu một hơi, bọn họ nối đuôi nhau đi vào.
Tiên khôi Lý Phàm mới vừa đi theo tiến vào tổng bộ Tiên Minh đã nghe được ba luồng tiếng chuông xa xăm truyền đến từ chân trời.
“Chuông lớn của truyền phápgiar. Chung vang ba tiếng, vang rền Huyền Hoàng. Dù thân đang nơi nào, dù có nguyện ý hay không, chỉ cần nghe được tiếng chuông này vang lên, nhóm truyền pháp giả phải trở về tổng bộ Tiên Minh trong một ngày.”
“Đã rất lâu không được nghe thấy nó.” Truyền pháp giả Vệ khá cảm thán nói.
Trong ánh mắt Chu và Hoang cũng thổn thức không thôi.
Tổng bộ Tiên Minh tiến vào trạng thái giới nghiêm khẩn cấp, cho vào cấm ra.
Tại không gian sâu nhất trong tổng bộ Tiên Minh, trống rỗng xuất hiện một bàn hội nghị hình vòng.
Từng vị truyền pháp giả đi vào trong hội trường, vẻ mặt nghiêm túc.
Tuy không biết nguyên nhân Tưởng triệu tập mọi người, nhưng nếu chuông lớn đã vang lên, chắc chắn đã có chuyện khó lường sắp xảy ra.
Theo tham dự hội nghị thành viên không ngừng biến nhiều, chậm rãi có thật nhỏ nghị luận thanh ở hội trường trung vang lên.
“Ồ? Ngay cả Hoa cũng đến sao? Kể từ khi nàng sa vào tiểu thế giới thiên đường nàng tự chế tạo, đại khái ta đã không gặp nàng khoảng hơn một nghìn năm rồi sao?”
“Đừng nói Hoa. Ngay cả đám người Chu bị trục xuất cũng trở về rồi.”
“Lần trước chúng ta náo nhiệt như vậy là từ lúc nào rồi?”
Khi tất cả truyền pháp giả may mắn còn sống sót trong Huyền Hoàng giới đều đến đông đủ, đại hội chính thức bắt đầu.
Tính cả truyền pháp giả Tưởng, tổng cộng hai mươi tám người.
Còn thêm tiên khôi Lý Phàm, có tất cả hai mươi chín người tham dự đại hội.
Lý Phàm trộm nhìn về phía truyền pháp giả Phùng, cũng chính là Mặc Nho Bân.
Điều khá kỳ quái là mặt hắn lại không đổi sắc.
Thậm chí sau khi nhìn thấy Lý Phàm xuất hiện, hắn không thể hiện chút bối rối và ngoài ý muốn nào. Hắn còn khẽ gật đầu ra hiệu.
“Thú vị.” Lý Phàm lạnh lùng cười trong lòng, cũng gật đầu đáp lại.
Truyền pháp giả Tưởng lời ít nhiều, trình bày với mọi người chuyện có khả năng có pháp vương Huyền Thiên giáo trà trộn.
Lập tức khiến chư vị truyền pháp giả xôn xao.
“Huyền Thiên giáo? Lúc chúng ta khởi sự, bọn họ đã diệt vong bao lâu rồi? Nhiều năm như vậy mà vẫn còn âm hồn bất tán sao?”
“Này... Có thể đoạt xá mà không phát động cấm chế thiên tôn? Có phải hơi nói quá rồi không?”
“Thú vị, quả thật thú vị. Là một món đồ chơi quá lý tưởng, khà khà khà...”
Phản ứng của mọi người khác nhau.
Mà truyền pháp giả Chu lại dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lấy ra khôi lỗi tiểu nhân được Lý Phàm lệnh vận hành công pháp Huyền Thiên giáo mọi lúc.
Vù vù vù...
Tiểu nhân vừa xuất hiện đã lập tức có phản ứng.
Nó giống như vật còn sống, ánh mắt choàng mở. Nhìn thẳng lần lượt bốn người trong sân, trong đó có cả truyền pháp giả Phùng.
“Lúc trước chỉ có ba vị truyền pháp giả có cảm ứng. Trong khoảng thời gian ngắn lại đoạt xá thêm một vị nữa?” Trong lòng Chu vừa sợ vừa giận.
“Chư vị, đây là chứng cớ!” Chu lập tức cất cao giọng nói, giải thích đơn giản nguyên lý vận hành của khôi lỗi tiểu nhân một lần.
Nói ánh mắt khóa chặt vào bốn người bọn Phùng.
Sắc mặt truyền pháp giả Tưởng âm trầm: “Các ngươi...”
Chưa đợi hắn vặn hỏi xong, Phùng đã ngắt lời hắn: “Ta phản đối thuyết pháp của Chu.”
“Công pháp không thể chứng minh điều gì.”
“Công pháp Huyền Thiên giáo chính là di vật từ tiên giới. Ta may mắn có được mấy cuốn trong đó, vừa thấy thứ mình thích là thèm. Sau đó bắt đầu tu hành. Điều này có gì sai?”
“Sau khi tu hành một hồi, phát hiện quả thật không phải thứ tầm thường. Sau đó đưa công pháp còn lại cho các huynh đệ cùng hưởng.”
“Điều này chẳng lẽ cũng sai hay sao?”
Phùng nói liên hồi.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, mắt sáng như đuốc, không hề có sự quẫn bách khi âm mưu bị đâm thủng: “Chư vị huynh đệ để tay lên ngực tự hỏi, nếu có công pháp tiên gia xuất hiện trước mặt các ngươi, các ngươi có nhìn được không tu luyện hay không?”
“Ta thấy e rằng chẳng mấy người làm được đúng không?”
Lời nói này khiến hội trường lập tức rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Sau khi một đám truyền pháp giả suy nghĩ một lát, chợt cảm thấy lời truyền pháp giả Phùng nói không phải không có lý.
Đúng vậy, công pháp có gì sai?
Chẳng lẽ chỉ bằng công pháp tu hành đã định tội được sao?
Như vậy các vị truyền pháp giả đang ngồi đây, e rằng không có mấy người là vô tội,
Ngay cả truyền pháp giả Tưởng, cũng nhất thời rơi vào trầm tư.
“Về phần lên án yêu nhân Huyền Thiên giáo đoạt xá, ý đồ gây hại với Tiên Minh…”
Sau quãng im lặng ngắn ngủi, truyền pháp giả Phùng lần thứ hai khẳng khái phân trần: “Ta nguyện ý chủ động nhận thẩm tra ‘lời thề truyền pháp giả’. Làm rõ việc ta chưa từng quên bản tâm.”
Hắn dứt khoát kiên quyết nói.
“Ta cũng nguyện ý.”
“Lòng ta vĩnh viễn không thay đổi.”
Ba vị truyền pháp giả bị kiểm tra đo lường thấy khí tức Huyền Thiên giáo khác cũng liên tiếp khẳng khái lên tiếng.
Lý Phàm và đám người truyền pháp giả Chu liếc nhau, trong lòng chợt dâng lên dự cảm không lành.
Tuy nhiên hiện giờ tên đã trên dây, không thể không bắn.
Dưới sự chủ trì của Tưởng, thẩm tra lời thề truyền pháp giả chính thức bắt đầu.
Trong vòng trong hội trường, một đám truyền pháp giả đều khép hờ mắt, trong miệng lẩm bẩm.
Trên hư không dường như xuất hiện vô số bóng người truyền pháp giả tiên phong đã hi sinh, tử trận.
Rậm rạp, gần như lấp kín toàn bộ không gian hội trường.
Truyền pháp giả Phùng đứng sừng sững giữa trung ương vòng tròn hội trường, đối diện vô số ánh mắt nhìn chăm chú, sừng sững bất động.
“Ta, truyền pháp giả Phùng.”
“Sơ tâm nỗ lực cứu vớt Huyền Hoàng trước nước sôi lửa bỏng, chưa bao giờ thay đổi.”
“Hiện tại như thế, sau này cũng vậy.”
Đầu tiên, hắn tổng kết, sau đó lại chậm rãi nói, đồng thời thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận