Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1296: Huyền Hoàng phong tai kiếp

“Trận pháp này...”
“Rốt cuộc là ai?!” Trong lòng Thánh Hoàng vừa sợ vừa giận.
Truyền Pháp, Thiên Y, thậm chí Huyền Tiên Chu đầu bên kia tinh không đều rõ ràng không phải người bố trận.
Trong vùng tinh hải này, rốt cuộc lại có ai có thể có lực lượng như vậy, có thể bố trí đại trận khiến hắn đều cảm thấy kinh hồn táng đảm?!
Vị Huyền Hoàng Đại thiên tôn vừa giáng thế không lâu trước đây lại từ đầu đến cuối không hiện thân kia lại rốt cuộc đang làm gì!
Vô số suy nghĩ thoáng chốc xuất hiện trong lòng Thánh Hoàng.
Châm vàng bên ngoài tinh không vẫn như vĩnh viễn không có điểm dừng bay chảy tới.
Hư thực giao nhau, vừa dày vừa nhanh.
Thánh Hoàng vốn không cách nào chặn hết những cây châm vàng này, lúc này lại nhận thấy được Huyền Hoàng giới dường như đã vào trong nguy cơ không tên nào đó.
Cố tình Thiên Y giống như căn bản không phát giác chuyện này.
“Thiên Y! Huyền Hoàng giới!” Dưới sự bó tay chịu chết, Thánh Hoàng gào thét nhắc nhở ra bên ngoài tinh không.
Mưa châm vàng liên miên bất tuyệt giống như hơi dừng một thoáng nhưng vẫn không kết thúc.
Song vị trí châm vàng rơi vào trên mặt đất Huyền Hoàng lại đã có phần thay đổi so với trước đó.
Hẳn là Thiên Y cũng đã thấy rõ được biến hóa Huyền Hoàng giới giấu giếm, định thông qua trận pháp xoay chuyển.
Nhưng mà...
“Vô dụng!”
Thánh Hoàng nhìn ra, chẳng qua là hơi trì hoãn lại tốc độ kịch biến buông xuống.
Trận pháp vô hình, không biết kia vẫn đang chuẩn bị buông xuống.
Linh giác bản thân nhắc nhở theo bản năng làm cho Thánh Hoàng bắt đầu cảm thấy hãi hùng khiếp vía khó hiểu. Cưỡng ép đè xuống bất an trong lòng, tâm niệm Thánh Hoàng nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng vẫn quyết định trước tiên mặc kệ châm vàng Thiên Y, đành tạm thời trở về trong Huyền Hoàng giới trước.
“Tìm Huyền Hoàng Đại thiên tôn!” Âm thanh Thánh Hoàng truyền khắp.
Bây giờ thiên địa Huyền Hoàng cắm đầy châm vàng. Tuyệt đại đa số sinh linh đều rơi vào ngủ say.
Thiên Dương ngăn cản Truyền Pháp trước đó, thân thể đã rách nát bất kham.
Nhưng vẫn kiên định ngăn trước mặt Truyền Pháp thiên tôn.
Có điều Truyền Pháp cũng chầm chậm phát giác được Huyền Hoàng giới sắp gặp phải nguy cơ, động tác trong tay dần ngừng lại. Nếu không nói không chừng thân thể tiên khôi Thiên Dương sẽ bị hủy hoại triệt để.
thần niệm to lớn từng lần một đảo qua Huyền Hoàng giới, lại căn bản tìm không thấy vị kia Đại thiên tôn tung tích.
“Nhược Mộc! Địa mạch! Phiến đá!”
Thánh Hoàng ý đồ thông qua lưới tinh túy nguyên lực liên hệ, nói chuyện với mấy người này.
Bọn họ lại đều cứ như mất tích tập thể, người nào cũng không trả lời.
Huyền Hoàng giới trước mắt chẳng khác gì một nồi nước sắp dần bị đun sôi.
Thánh Hoàng chỉ có thể bất lực nhìn mọi chuyện xảy ra lại không tìm thấy ngọn nguồn nhiệt lượng đun nước.
Trên bầu trời, ảo ảnh Truyền Pháp chợt hiển hiện, xua tan mọi tầng mây. Pháp thiên tượng địa nhìn xuống Huyền Hoàng. Mắt sáng như đuốc, vừa đi vừa về đảo qua.
Phía trên mặt đất, từng luồng kim quang không ngừng từ trên châm vàng phát ra, lan tràn ra xung quanh. Trong thời gian mỗi lần chớp động, mạch xung châm vàng đã vây quanh Huyền Hoàng giới một vòng.
Kỳ cảnh này là Truyền Pháp, thiên tôn hợp lực tìm trời kiểm đất.
Cố tìm được chỗ ở của độc thủ sau màn.
Nhưng một màn khiến người ta khó có thể tin đã xảy ra.
Hai tu sĩ ‘Thái Thượng’ tối cường giả tinh hải liên thủ, ước chừng qua non nửa ngày lại vẫn không tìm được bất kỳ dấu vết gì.
Hệt như hắn căn bản không hề tồn tại.

Lúc ba chí cường giả tinh hải tề tụ lại vô kế khả thi.
Dưới lòng đất châu Thông Diễn.
Mật thất vốn được mở ra chỉ có một trượng vuông lúc này lại đã hóa thành hư không vô tận.
Ranh giới hư không, nơi tồn tại nghi thức vào Vẫn Tiên cảnh vốn có. Bây giờ bao phủ một tầng lực lượng huyền bí khó mà diễn tả bằng lời.
Chính là tồn tại khiến tất cả tu sĩ gặp phải đều điên cuồng: Lực tiên linh.
Lực tiên linh như dòng nước đẹp đẽ, như dây nhỏ vi quang vờn quanh nghi thức một vòng.
Mở ra hư không vô tận.
Huyền Hoàng Đại thiên tôn và độc thủ sau màn tạo thành tất cả rung chuyển ba người Truyền Pháp, Thánh Hoàng, Thiên Y vất vả tìm kiếm đang ở tại đây!
Đừng nói Lý Phàm ở đây chỉ là một phân thần. Cho dù bản tôn Lý Phàm đích thân đến, lấy thực lực hiện tại của hắn cũng không đủ khống chế lực tiên linh.
Thậm chí ngay cả chạm đến, cảm ngộ đều không thể làm được, nhiều nhất chỉ có thể nhìn mơ giải khát.
Mà trong tiên trận nguyên do lực tiên linh có thể dung nhập Giải Ly điệp cuối cùng thôi diễn ra...
Trong hư không, Tôn Thiên Tứ vẫn duy trì tư thế trước khi tiến vào khảo nghiệm Vẫn Tiên cảnh.
Trên người hắn đồng thời hiện ra hai luồng khí tức hoàn toàn trái ngược thần thánh, yêu khí ngút trời.
Tuy cường độ khí tức thần thánh còn vượt xa ma khí u ám.
Nhưng đối mặt với sự ép sát từng bước của ma khí ngập trời, khí tức thần thánh lại chỉ năm lần bảy lượt nhượng bộ. Cho dù chỉ cần hơi bộc phát là có thể triệt để càn quét ma khí dây dưa không nghỉ. Tôn Thiên Tứ lại trước sau không làm như thế.
Cau mày, mặt lộ vẻ đau thương.
“May mà trước đó ta còn giữ một tay...”
Cảm ứng Ngô Ngưng Lộ mình thả ra đang đại náo trong thức hải Tôn Thiên Tứ, trong lòng Lý Phàm hừ lạnh.
Ngàn vạn ma niệm không ngừng gặm nhấm Tôn Thiên Tứ. Đồng thời còn cùng phát ra tiếng gào thét nguyền rủa ác độc.
“Ta mang thai ba năm sinh hạ ngươi. Ngươi đối xử với ta thế nào?”
“Không chỉ cướp thiên địa chi phách hợp đạo của ta, còn trơ mắt nhìn ta chịu chết!”
“Thật đúng là nhi tử ngoan của mẫu thân!”
“Mọi thứ của ngươi bây giờ đều là cướp đoạt được từ trên người ta! Ngay từ lúc đầu ngươi đã không nên sống sót!”
“Đến! Tiếp tục giết ta! Để ta hoàn toàn hồn phi phách tán!”
...
Đối mặt với sự báo thù của mẫu thân, Tôn Thiên Tứ lựa chọn yên lặng chịu đựng.
Hắn đương nhiên cảm nhận được mẹ ruột mình đang cắn nuốt lực lượng của bản thân, có điều đây cũng là điều hắn muốn.
Trong cảm ứng của Tôn Thiên Tứ, Ngô Ngưng Lộ tuy đã phân hóa ra ngàn vạn ma niệm lại cũng chỉ là ý thức hỗn loạn tràn ngập điên cuồng mang ý niệm hủy diệt mà thôi. Nếu không có đối tượng chủ thể chống đỡ ham muốn báo thù của nàng như chính mình tồn tại, không bao lâu nữa, những ma niệm này sẽ hoàn toàn tiêu tán giữa thiên địa.
Mà nếu như là vậy...
Tôn Thiên Tứ hắn từ nay về sau thật sự sẽ không còn được gặp lại mẫu thân của mình nữa.
Từ nhỏ đã có ký ức, ngày sinh ra tận mắt nhìn thấy bản thân làm sao “giết chết” mẹ ruột, Tôn Thiên Tứ vẫn luôn ôm lòng hổ thẹn, lần này chuẩn bị cứu vớt nàng.
Trong cảm ứng của Tôn Thiên Tứ, những ma niệm theo cắn nuốt năng lượng của chính mình trở nên nhiều hơn, mức độ hỗn loạn cũng đang từ từ hạ xuống. Chỉ cần lại tiến hành nuôi nấng nhiều hơn là cuối cùng có thể làm cho mẫu thân hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Nhìn như gọt thịt trả mẹ, thực ra xa không khoa trương như vậy.
Suy cho cùng lực lượng Đại thiên tôn như biển cả bao la, vô biên vô cảnh.
So sánh với nhau, ngàn vạn ma niệm của mẫu thân chỉ là một đám cá bơi trong biển cả mà thôi.
Chỉ cần một ít thời gian để Tôn Thiên Tứ hoàn thành quá trình nuôi nấng này.
Tất cả kịch biến xảy ra trong Huyền Hoàng giới, Tôn Thiên Tứ tự nhiên biết hết.
Thiên Mệnh Thánh Hoàng, Truyền Pháp thiên tôn và vô số châm vàng xuất hiện cuối cùng làm cho người mới kế nhiệm Huyền Hoàng Đại thiên tôn như Tôn Thiên Tứ cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết. Nhưng vì chức trách, hắn nhất định phải cứu vớt Huyền Hoàng giới.
Nói thật, dựa vào một mình hắn thì thực hiện có phần khó khăn.
Nhưng may mà hắn có sự giúp đỡ của sư tôn.
Khi khảo nghiệm từng cảnh trải qua, chuyện xưa nghe từ nhỏ đến lớn tại Vẫn Tiên cảnh.
Và sau khi nhìn thấy chân dung sư tôn đưa mình vào Vẫn Tiên cảnh lúc trước lộ ra.
Sao Tôn Thiên Tứ còn không rõ thân phận chân thật của người sư tôn thần bí đến cực điểm này?
Chính là một tia tàn niệm Huyền Hoàng Đại thiên tôn đời trước, Tô Bạch để lại sau khi vẫn lạc.
Vì chấp niệm cứu vớt Huyền Hoàng giới trong mơ hồ, bám vào trên người mình.
Từ nhỏ điều giáo, dạy bảo, đồng thời cuối cùng trợ giúp chính mình kế nhiệm chức Đại thiên tôn.
Tuy sư tôn không nói rõ những thứ này.
Nhưng bản thân Tôn Thiên Tứ lại dựa vào rất nhiều chi tiết tiếp xúc với sư tôn ngày thường và những chuyển trải qua lúc kế thừa Huyền Hoàng Đại thiên tôn tại Vẫn Tiên cảnh, không khó thôi diễn cho ra kết luận.
Nói cho cùng ngoại trừ Huyền Hoàng Đại thiên tôn đời trước, ai có thể rõ ràng chi tiết thậm chí đáp án khảo nghiệm kế thừa như thế chứ?
Chính mình vừa kế nhiệm, lượng lớn ký ức phức tạp tràn ngập trong đầu, còn chưa kịp chải vuốt.
Nhưng sư tôn đã có thể thông thạo dùng lực tiên linh bố trận...
Trong đầu Tôn Thiên Tứ không khỏi hiện lên lời sư tôn nói với mình vừa rồi.
Đó là lúc bản thân thành công kế thừa chức Huyền Hoàng Đại thiên tôn, tỉnh lại từ trong Vẫn Tiên cảnh.
Vẻ mặt sư tôn vui mừng nhìn chính mình: “Ngươi quả nhiên không khiến vi sư thất vọng, hài tử ngoan.”
Sau đó lại tình ý sâu xa dạy bảo: “Vạn năm qua đi, Huyền Hoàng giới đã không phải Huyền Hoàng giới trước đây. Nếu tiên lộ đã cắt đứt, Tiên giới không còn. Từ nay về sau Huyền Hoàng Đại thiên tôn nên chỉ là Đại thiên tôn của Huyền Hoàng giới. Mà không phải Huyền Hoàng Đại thiên tôn của Tiên giới...”
“Hiện giờ Huyền Hoàng giới là tịnh thổ duy nhất trong tinh hải, người bên ngoài không một người không nhìn chằm chằm Huyền Hoàng giới. Ngươi đã kế nhiệm thì phải gánh vác chức trách Đại thiên tôn, bảo vệ Huyền Hoàng.”
“Truyền Pháp, Thiên Y, Huyền Tiên Chu... E rằng chỉ có vị Thánh Hoàng kia sẽ đứng chung một chỗ với chúng ta.”
“Thời gian để lại cho chúng ta quá ít, suy cho cùng ngươi vừa mới kế nhiệm, đối phó Truyền Pháp đều sợ là có sức không bằng...”
“Cơ hội có thể chuyển bại thành thắng duy nhất nằm ngay ở đại trận hộ giới năm đó!”
Trong đầu Tôn Thiên Tứ thoáng chốc hiện lên một vài ký ức mơ hồ.
“Sư tôn, ý của ngươi là...”
“Sau khi kế nhiệm Đại thiên tôn hẳn là đồng bộ kế thừa lực tiên linh sau khi kích nổ tiên khí?” Lý Phàm hỏi.
“Không sai.” Tôn Thiên Tứ gật đầu.
Sư tôn chỉ là một tàn hồn, lại qua nhiều năm như vậy. Ký ức có chút khuyết thiếu thực sự bình thường. Nhưng biết về di sản Đại thiên tôn càng thêm chứng minh thân phận của đối phương.
Nghe được câu trả lời của Tôn Thiên Tứ, Lý Phàm nhìn về phía mặt đất Huyền Hoàng giới, ánh mắt chớp động: “Đại trận hộ giới, bỏ hoang vạn năm. Trong lúc đó còn trải qua sửa chữa của Huyền Thiên giáo...”
“Nhưng dù vậy, chỉ cần kích phát nó là có thể thành công ngăn cản những kẻ xâm lấn này bên ngoài. Thậm chí giết chết bọn họ cũng không phải không được.”
“Chỉ cần điều động một chút lực tiên linh, như thế như thế...”
Hình ảnh trận pháp Tôn Thiên Tứ nhận được từ chỗ Lý Phàm gợi lại một vài ký ức bản thân kế thừa.
Hình ảnh dấu vết trận pháp gần như hoàn toàn tương ứng, chỉ là đúng như lời sư tôn nói, theo thời gian trôi qua, có một số chỗ đã xảy ra biến hóa.
Tiên trận ảo diệu vô cùng, Tôn Thiên Tứ vừa kế nhiệm thành công Huyền Hoàng Đại thiên tôn còn chưa đủ để tinh thông hoàn toàn.
Trong lúc muốn tiến thêm một bước suy tính, Tôn Thiên Tứ đã phát giác được Truyền Pháp đã trở về Huyền Hoàng giới. Dường như đang muốn tìm kiếm tung tích của mình.
Trong lòng Tôn Thiên Tứ run lên.
Thực lực của Truyền Pháp thiên tôn chỉ mạnh không yếu hơn chính mình.
Nếu như không sử dụng mấy món tiên khí kia.
Nhưng ở trong phạm vi Huyền Hoàng giới, tiên khí lại không thể tuỳ tiện sử dụng.
Nhất là hắn còn chưa quen dùng bốn món tiên khí di sản thiên tôn. Nếu như sơ suất dẫn đến Huyền Hoàng giới bị thương...
Đây tuyệt đối là tội lớn không gì bằng.
Tình hình cấp bách, Tôn Thiên Tứ nghe theo đề nghị của sư tôn, quyết định bắt đầu sử dụng đại trận hộ giới thượng cổ dùng để ứng phó Truyền Pháp.
Gần như hoàn toàn tín nhiệm sư tôn, hơn nữa bản thân không tinh thông trận pháp.
Lý Phàm nói như thế nào, Tôn Thiên Tứ làm như thế ấy.
Vốn dĩ mọi tiến triển đều cực kỳ thuận lợi.
Không nghĩ tới lúc trận pháp sắp sơ hiện hình thức ban đầu, mẫu thân vốn đã vẫn lạc lại chẳng biết vì sao đột nhiên xuất hiện trong thức hải Tôn Thiên Tứ.
Thân hóa ngàn vạn ma hồn, ngọn lửa phục thù bùng cháy hừng hực thoáng chốc chìm ngập tâm thần Tôn Thiên Tứ.
Khí tức quen thuộc, thân thiết vô cùng, khuôn mặt chỉ tồn tại trong ký ức, trong mộng cảnh lúc này lại hóa thành oan hồn lấy mạng.
Làm cho Tôn Thiên Tứ nhất thời tâm thần đại loạn.
Lý Phàm giống như phát giác được sự không thích hợp của Tôn Thiên Tứ, vội vàng nghiêm túc vô cùng truyền âm nhắc nhở: “Đây là chỗ nhân quả, nghiệt chướng của bản thân ngươi, còn cần chính ngươi dụng tâm tiêu trừ.”
“Năm đó tuy ngươi vừa sinh đã Hợp Đạo, lại bởi vậy mà thiếu một món nợ máu. Bồn chồn lo sợ trong lòng nó mang đến cho dù dùng Tiên Tâm Chú cũng không cách nào lắng lại.”
“Vẫn luôn giấu kín sâu trong lòng ngươi, theo ngươi trưởng thành. Sau khi ngươi kế nhiệm Đại thiên tôn, kế thừa lực lượng phong phú, nàng cũng bởi vậy lột xác, cuối cùng hiển hóa. Chẳng qua chuyện này đối với ngươi lại cũng là cơ hội hiếm có. Chỉ cần lần này ngươi có thể tiêu trừ tâm ma, từ nay về sau sẽ không còn sơ hở nữa...”
Lý Phàm vừa nhanh chóng nhắc nhở Tôn Thiên Tứ vừa nói: “Biến hoá trận pháp chỉ cần tiếp tục dựa theo lời ta làm là được. Ngươi chuyên tâm ứng đối tâm kiếp bản thân đi.”
Phải biết rằng, dẫu sao Tôn Thiên Tứ vẫn chỉ là một hài đồng chưa đến mười tuổi.
Tuy nói cơ duyên xảo hợp thêm thân, thành công kế nhiệm chức Huyền Hoàng Đại thiên tôn.
Nhưng lúc này đối mặt với người mẹ ruột bản thân ngày nhớ đêm mong lại không thể tránh trong lòng đại loạn.
Mấy năm dạy bảo, điều giáo không gián đoạn của Lý Phàm cũng làm cho Tôn Thiên Tứ theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của đối phương.
Một tiên trận kinh khủng trên cơ sở đại trận hộ giới Huyền Hoàng chậm rãi thành hình.
Tôn Thiên Tứ cung cấp tiên lực vẫn không tự biết.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Thiên Y dùng châm vàng cưỡng ép cắt ngang tiến hoá dung hợp của Huyền Hoàng, phục hồi như cũ, càng thêm kiên định quyết tâm thi triển tiên trận.
Mắt phân thần Lý Phàm lộ vẻ si mê, nhìn tiên trận sắp thành hình.
Trong lòng không có bất kỳ suy nghĩ âm u thí sát, hủy diệt gì, chỉ có cảm khái, thán phục khi nhìn thấy đại đạo.
“Đây mới thật sự là trận pháp.”
“Thứ thôi diễn ra chung quy là thứ hiện thực nhìn thấy, vẫn có khác biệt nhỏ nhặt.”
“Ta trái lại muốn xem xem, loại như Truyền Pháp Thiên Y có thể sống sót trong tiên trận này hay không...”
Cái gọi là gương vỡ khó lành.
Đợi sau khi đại trận này bố trận xong, cho dù là Tôn Thiên Tứ làm “nguồn động lực” phát hiện, muốn ngăn cản cũng là có sức không bằng.
Chỉ có người bố trận hắn mới có thể tiến hành một vài điều chỉnh rất nhỏ trong quá trình phát động trận pháp.
Nhưng cũng không cách nào nghịch chuyển quá trình này.
Lý Phàm cảm ứng, trong Huyền Hoàng giới, đám người Truyền Pháp vẫn đang tìm kiếm tung tích mình, trong lòng hừ lạnh.
Bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng khởi động đại trận.
...
Mấy lần tìm kiếm không có kết quả, Thánh Hoàng thả linh khí Đạo Nhất đã nuốt vào trong cơ thể mình về thiên địa Huyền Hoàng.
Suy nghĩ phương pháp giải quyết.
Bất an trong lòng Thánh Hoàng đã đạt đến đỉnh điểm.
Mà Truyền Pháp thiên tôn cũng giống như thế.
Cuối cùng, giống như đã hạ quyết tâm.
Thân hình Truyền Pháp biến mất trong chốc lát, sau đó lại lần nữa xuất hiện.
Vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm một tấm kính đồng cổ xưa.
Đồng tử Thánh Hoàng hơi co lại, hắn cảm nhận được khí tiên linh như có như không trên kính này.
“Bản thể Thiên Huyền Kính?”
Truyền Pháp ném cao Thiên Huyền Kính lên trời.
Gương đồng cổ xưa đón gió lớn lên, chỉ trong nháy mắt thân kính đã trở nên hư ảo đã bao phủ toàn bộ Huyền Hoàng giới.
Bầu trời không còn mà là mặt kính che trên đỉnh đầu mọi người.
Dưới Thiên Huyền Kính, dù là Thánh Hoàng, trong lòng cũng sinh ra cảm giác bị nhìn sạch sẽ.
Theo bản năng, tinh quang bao phủ, che chắn ánh mắt Thiên Huyền Kính.
Một đen một trắng, hai đường cong. Từ trên mặt Thiên Huyền Kính xen lẫn phát ra.
Kéo dài vô hạn, trong nháy mắt bao quát Huyền Hoàng giới.
Sau đó là đường cong đen trắng liên tục không ngừng quét qua.
Đường cong đen trắng quét ngang, dung nhập thiên địa Huyền Hoàng. Trong mặt Thiên Huyền Kính bao phủ phía trên cũng bất ngờ chầm chậm biện ra cảnh tượng Huyền Hoàng giới.
Không chỉ là sông núi biển hồ, còn có chúng sinh trong đó.
Cũng chỉ có mấy người Thánh Hoàng, Truyền Pháp không ở bên trong.
Nhưng theo đường cong đen trắng tiếp tục quét qua, bóng dáng Thánh Hoàng cũng chung quy từ từ xuất hiện trong Thiên Huyền Kính.
Thánh Hoàng ngẩng đầu nhìn hình ảnh mơ hồ của chính mình trong mặt kính. Không biết vì sao lại cảm thấy bóng dáng ấy và bản thân trong hiện thực còn ẩn ẩn có chỗ khác nhau.
Huyền Hoàng giới như rơi vào bất động.
Chờ đợi Thiên Huyền Kính tìm kiếm kết quả.
Riêng chỉ có châm vàng Thiên Y là không ngừng lại. Xuyên qua phía trên mặt đất Huyền Hoàng, giống như muốn triệt để chữa trị Huyền Hoàng giới về lại dáng vẻ trước khi đại chiến.
Trong mặt Thiên Huyền Kính, cảnh tượng càng lúc càng rõ ràng.
Rất nhiều địa điểm phương vị bị loại bỏ.
Truyền Pháp đã bắt đầu điều tra khu vực còn lại.
Thánh Hoàng cũng như thế.
Kẻ địch lúc trước, lúc này lại hết sức ăn ý đạt thành hợp tác lần nữa.
Suy cho cùng bất kể là tiếp đó diễn biến theo hướng Huyền Hoàng giới hay là Thiên Pháp giới, thế giới dưới chân này tồn tại là tiền đề của mọi thứ.
Mắt thấy nơi ẩn mình của Lý Phàm dưới lòng đất châu Thông Diễn sắp bại lộ.
Một bóng dáng lại lặng yên xuất hiện bên ngoài tiểu thế giới Đại Khải dưới tình huống không người nào phát giác.
Trong hư không bị Thánh Hoàng bố trí tầng tầng lớp lớp trận pháp.
Trong đó thứ bị Thánh Hoàng phong ấn, cẩn thận sắp đặt ở đây thì là...
Di tích Nhất Thủy tông cuốn theo phong tai ma diệt, di cốt đại pháp sư.
Và một bức tượng đá không mặt.
Bóng dáng đó đúng là một phân thần khác của Lý Phàm.
Lúc trước sau khi tách ra với nhân cách Vô Lượng Kính nghĩ tạo, sử dụng công pháp Hợp Đạo Truyền Pháp Giác thôi diễn hoàn thành gây nên sóng gió trong Vạn Tiên Minh, phân thần này bèn từ đó ẩn nấp đi.
Vẫn luôn yên lặng chờ đợi thời cơ.
Lúc này rốt cuộc để hắn chờ đến cơ hội.
“Chuyên tâm mưu đồ hồi lâu, sao có thể còn bị quấy rầy ở thời điểm cuối cùng.”
“Vẫn là cho ta trở về thôi nhé các ngươi...”
Đối mặt với sự cản trở của tầng tầng lớp lớp trận pháp, phân thân Lý Phàm trực tiếp bỏ qua tất cả.
Trực tiếp lách mình đi tới trong trận pháp.
Cùng lúc đó.
Sắc mặt Thánh Hoàng trong Huyền Hoàng giới thay đổi kịch liệt.
Hắn đã phát giác được bóng dáng lặng yên xuất hiện bên ngoài tiểu thế giới Đại Khải.
Cảm giác quen thuộc khó hiểu làm cho trong lòng của hắn run rẩy không thôi!
Không để tâm đến thứ khác nữa, tinh quang xuyên phá chân trời, trực tiếp giáng xuống trong Thánh triều Đại Khải.
Sau đó nhanh chóng phi độn về phía bên ngoài hư không.
Song lại đã quá muộn.
Một khắc trước, phân thần Lý Phàm đã nháy mắt phá giải tất cả trận pháp.
Vật phẩm phân loại ra hai bên cũng bởi đó tụ tập lại với nhau.
Phân thần nổ tung, không để lại một tia dấu vết.
Sử dụng lực lượng cuối cùng phân thân nổ tung hung hăng cuốn tượng đá không mặt về phía di tích Nhất Thủy tông.
Lúc tượng đá sắp va chạm với di tích Nhất Thủy tông, chỗ tàn dư của phân thần hóa thành một thanh lợi kiếm.
Nhắm thẳng đến đầu tượng đá không mặt chém tới!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tuy nhìn qua chỉ là một bức tượng đá hết sức bình thường.
Nhưng khi kiếm phân thần và tượng đã đụng vào nhau lại trong phút chốc như có lực lượng nào đó buông xuống.
Không ngăn cản khinh nhờn đối với tượng đá, dường như chỉ xa xa tùy ý thăm dò liếc mắt.
Nhưng chính vì hành động như vậy lại đã kinh động đến thứ ẩn nấp trong di tích Nhất Thủy tông...
Phong tai ma diệt.
Tồn tại buông xuống trong tượng đá trong chớp mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ là phong tai ma diệt đáng sợ lại không vì vậy mà dừng lại.
Một trận phong bạo từ hư không bên ngoài tiểu thế giới Đại Khải từ từ sinh ra.
Bóng dáng Thánh Hoàng đã đến chậm một bước.
Phong bạo đã nhấn chìm cả di tích Nhất Thủy tông, dao động năng lượng khủng khiếp đến cực điểm cho dù xa xa lướt qua cũng đều làm cho vị cường giả Thái Thượng Cảnh này cảm thấy nguy cơ vô tận.
Giống như người phàm nhỏ yếu đang đối mặt với hạo kiếp hủy thiên diệt địa.
Ngoài trơ mắt đứng nhìn ra thì không còn cách nào khác.
Mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống, Thánh Hoàng rất nhanh tỉnh táo lại.
Không có bất kỳ giữ lại nào nữa, điều động toàn bộ nguyên lực màu vàng ý đồ ngăn cản sự lan tràn của phong tai ma diệt.
Đồng thời Liệt Giới Kình đếm mãi không hết cũng từ trong Thánh triều xuất hiện.
Cắt hư không chỗ phong tai ra khỏi Thánh triều Đại Khải.
Tinh túy nguyên lực vô hạn gần sát lực Chân Tiên trước mặt phong tai ma diệt lại không chịu nổi một kích.
Chạm vào là đổ.
Thánh Hoàng lại không lui được, chỉ có thể cố sức tiếp tục dùng tinh túy nguyên lực thử ngăn chặn phong tai.
Một luồng bạch quang đồng dạng ngăn ở lan tràn ra phong tai ma diệt trước đó.
Người tới mũ cao râu dài, tay cầm gương đồng, đúng là Truyền Pháp thiên tôn.
Sắc mặt Truyền Pháp cũng là khó coi trước nay chưa từng có, không còn bình tĩnh.
Mà Thiên Huyền Kính trong tay hắn cũng như nhìn thấy tồn tại cực kỳ đáng sợ nào đó, nhấp nháy cảnh báo.
Thánh Hoàng truyền hình ảnh di tích Nhất Thủy tông bị dẫn động vừa cảm ứng được cho Truyền Pháp.
Truyền Pháp cũng không có quá nhiều lời nói, chỉ khống chế Thiên Huyền Kính chiếu ra từng luồng lục quang cổ xưa cố gắng phong tỏa phong tai ma diệt.
Hai Thái Thượng đồng tâm hiệp lực nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn ngăn chặn phong tai ma diệt.
Phong tai đáng sợ này giống như có thể cắn nuốt mọi thứ.
Cho dù là hư không cũng là mục tiêu ma diệt của nó.
Men theo sơ hở của phòng tuyến thánh pháp Truyền Pháp, phong tai như thuỷ triều cuồn cuộn, nhấn chìm tất cả con đường tồn tại.
Tràn tới Huyền Hoàng giới.
Một khi để phong tai bộc phát trong Huyền Hoàng giới, toàn bộ sinh linh trong đó, kể cả bản thân Huyền Hoàng giới sợ rằng đều phải bị kiếp nạn đến từ Tiên giới phá hủy.
Đúng lúc này, mấy cây châm vàng bỗng từ phía xa bay đến.
Như từng cây Định Hải Thần Châm tạo thành đê đập kiên cố không thể phá vỡ chặn lại phong tai ma diệt cá lọt lưới!
Phong tai gào thét, quang mang châm vàng ảm đạm.
Rất nhanh đê lớn nghiêng đổ, phong tai tiếp tục cuồn cuộn hướng về trước.
Song phía trước rất nhanh lại có vô số châm vàng đến sau.
Tạo thành đê lớn chắn gió liên miên không dứt, cản trở hành động của phong tai đáng sợ.
Một lão giả hai mắt từ bi theo châm vàng đến, bóng dáng cũng xuất hiện trong hư không.
Giống như đang tiến hành trị liệu chứng bệnh khó trị gì đó, vẻ mặt lão giả nghiêm túc, không ngừng hạ châm.
Đồng thời còn không ngừng đánh ra từng luồng quang hoa, rơi vào trong phong tai ma diệt phía trước.
Thánh Hoàng xa xa nhìn thấy, những quang hoa hình như là một số đồ vật cực kỳ cũ kỹ.
Khí tức bám vào trên đó tịch diệt, lạnh băng.
Sau khi bọn chúng rơi vào phong tai, dường như dẫn tới sự tụ tập, vây công của phong tai.
Bởi thế tạo thành từng vòng xoáy cỡ nhỏ.
Vòng xoáy xuất hiện, hấp thu phần lớn năng lượng của phong tai ma diệt.
Vì vậy mà trận tai họa đáng sợ bộc phát ra từ hư không bên ngoài tiểu thế giới Đại Khải có dấu hiệu từng bước suy giảm.
Lão giả từ bi không vì thế mà lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm cẩn thận.
Châm vàng trong tay không ngừng lại, liên tiếp bắn đi.
Bắt đầu triệt để phong tỏa những vòng xoáy kia.
Trong tay hơi dùng sức, theo một trận lôi kéo, vòng xoáy phong tai bèn theo đường vàng bị lão giả bắt lấy.
Miệng hơi mở ra, thế mà trực tiếp nuốt châm vàng phong ấn có phong ấn phong tai ma diệt vào trong bụng!
Truyền Pháp như đã tập mãi thành thói quen với việc này.
Thánh Hoàng lại lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Xem ra thực lực của Thiên Y còn cao hơn hắn và Truyền Pháp một bậc.
Trong mắt Thiên Y, dường như ngoài phong tai ra thì không có vật gì khác nữa.
Ngoảnh mặt làm ngơ với Truyền Pháp, Thánh Hoàng.
Từng cây châm vàng rơi xuống, chậm rãi phong ấn tất cả phong tai ma diệt, nuốt vào trong bụng.
Hành động như vậy cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng đối với Thiên Y.
Cứ qua một thời gian đều phải nghỉ ngơi một lúc.
May mà ba Thái Thượng hợp lực, cuối cùng cũng coi như đem trận này tai kiếp diệt thế tiêu diệt lúc đang phát sinh.
Nhìn một mảnh hư không trở nên yên bình một lần nữa, Thánh Hoàng có phần hư thoát, lúc này lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu như trận tai kiếp ma diệt này trực tiếp bộc phát ra tại Huyền Hoàng giới chứ không phải trong hư không, e rằng bọn họ chưa chắc có thể tới kịp cứu vãn.
Thánh Hoàng suy nghĩ như vậy lại chợt phát giác, Truyền Pháp và Thiên Y đã giải quyết tai họa nhưng vẫn tràn đầy nghiêm trọng đứng thẳng giữa trời.
Phương hướng bọn họ nhìn không phải Huyền Hoàng giới, không phải chỗ Thánh Hoàng.
Mà là...
Một ảo ảnh đạo đồng như có như không không biết đã xuất hiện từ lúc nào!
Đạo đồng nhắm mắt, yên tĩnh đứng thẳng.
Trong mắt giống như cũng không có người khác có mặt.
Mà Truyền Pháp, Thiên Y lại như gặp đại địch.
“Thiên Đô đại pháp sư?”
Trong lòng Thánh Hoàng hoảng sợ kinh hãi.
Nghĩ đến di cốt đại pháp sư trong di tích Nhất Thủy tông trước đó bây giờ đã hoàn toàn biến mất trong phong tai ma diệt.
Không ngờ rằng...
Lại có thể dẫn tới sự hiện thân của Thiên Đô đại pháp sư trong truyền thuyết!
Cảnh giới của đại pháp sư đã siêu thoát cực hạn tinh hải bây giờ.
Đã siêu thoát cái gọi là Thái Thượng.
Chỉ một ảo ảnh đứng sừng sững, Thánh Hoàng lại không cách nào phân biệt hắn rốt cuộc là thật hay giả.
Xem xét từ biểu cảm trên mặt Truyền Pháp và Thiên Y đối với đại pháp sư bỗng nhiên xuất hiện này, trong lòng hai người bọn họ cũng là cực kỳ chấn động.
Đại pháp sư bất động, ba người Truyền Pháp cũng không dám tùy tiện vọng động.
Trong lúc nhất thời lại giằng co.
Mà Thánh Hoàng lại cảm ứng được, tiến độ dần thành trận pháp tại Huyền Hoàng giới cách đó không xa lại vẫn tiếp tục.
Lúc Thánh Hoàng quyết định bỏ qua đại pháp sư trước mặt, trở về Huyền Hoàng giới tiếp tục tìm kiếm độc thủ sau màn.
Một âm thanh chợt từ trên ảo ảnh đại pháp sư truyền ra.
Ba Thái Thượng đều là tâm thần run lên, dốc lòng lắng nghe.
“Đạo, tận cổ. Tân, tuyệt diệt.”
“Hành niệm tu, thông ý, hướng thần.”
Lúc đầu nghe nói cứ như thể ù ù cạc cạc, hoàn toàn không thông.
Nhưng nghe rồi, trong lòng Thánh Hoàng lại chợt lóe qua một tia hiểu rõ.
Đây vậy mà là một phần tiên quyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận