Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1256: Miêu Bảo tam trọng biến

Tôn Lộ Viễn nói thao thao bất tuyệt, mà dường như Lý Phàm vẫn chưa khôi phục tinh thần lại sau chấn động, đau xót biết được vợ của mình đã ngã xuống.
“Tất cả đều là khí vận. Khó trách khoảng thời gian trước tâm thần ta luôn có chút không yên.”
“Bị nhốt ở đây, không thể gặp mặt nàng lần cuối.” Mặt Lý Phàm mang đau thương nói.
“Con của ta có tên không?”
Vẻ mặt Tôn Lộ Viễn tự nhiên nói: “Tôn Thiên Tứ, Ngưng Lộ nàng trước khi chết tự mình đặt cho đứa con.”
Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, Lý Phàm đau đớn lại có chút vui mừng nói: “Thiên Tứ... Tên rất hay.”
Sau khi nói xong chủ đề của Tôn Thiên Tứ, vẻ mặt Tôn Lộ Viễn chậm rãi trở nên nghiêm túc, nói đến chính sự.
“Đại Bá ngươi, Tôn Lộ Thường sắp đi rồi.”
Tôn Lộ Viễn đơn giản nói một lượt chuyện kiếm quang hiện vòm trời, mang đến tin tức tiên chu Huyền Thương ở bờ kia tinh hải.
Lý Phàm có chút giật mình: “Như thế xem ra, đi đến ngoài tinh không căn bản không phải chuyện tốt gì. Có thể từ chối không?”
Tôn Lộ Viễn lắc đầu: “Việc này tình huống trước mắt là gia tộc thượng tầng Tiên Minh biết chi tiết, không tránh kịp, mà không rõ nguyên nhân Hợp Đạo trấn thủ hạ tầng tranh nhau muốn đi. Vì để có thêm vài kẻ chết thay, đương nhiên sẽ không nói chân tướng sự việc cho bọn họ. Thật sự có chút thú vị châm chọc.”
“Tuy đại bá là tu vi Hợp Đạo, nhưng mà mấy năm nay an nhàn quen rồi. Chỉ sợ...” Lý Phàm hơi lo lắng nói.
“Nếu không phải ta trấn thủ ở chỗ này, không thể phân thân. Ta nhất định sẽ thay đại bá, đi ngoài tinh hải một chuyến.”
Lời nói của Lý Phàm như chém đinh chặt sắt, trái lại rất phù hợp với hình tượng biểu hiện trước đó của Tôn Ngang.
Tôn Lộ Viễn cũng không hoài nghi, chỉ là mắt lộ ra sự không thoải mái: “Danh tiếng của Tôn gia chúng ta quá thịnh, trấn thủ Diễn Pháp Giác, đi đến ngoài tinh không... Những sắp xếp này rất khó nói không có ý tứ Tiên Minh cố ý chèn ép ở bên trong.”
“Ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều. Ở đây yên tâm sống qua ngày là được.”
Không nói cho Lý Phàm sự thật Tôn gia đã đi nhờ vả Thánh triều Đại Khải, Tôn Lộ Viễn chỉ là dặn dò Lý Phàm, làm việc lấy ổn thỏa làm đầu.
“Ta đã chào hỏi bên phía Khư trưởng lão.”
“Có lẽ ngươi không cần ở hết ba trăm năm mới có thể công thành, đi ra ngoài.”
Trước khi đi, Tôn Lộ Viễn lại nói như thế.
“Gia chủ nhọc lòng rồi.” Lý Phàm mang vẻ cảm kích.
“Đúng rồi, ta tọa ở đây mấy năm, tổng kết một lượt việc học suốt đời của ta có chút thu hoạch.”
“Gia chủ không ngại thay ta truyền “Chánh Pháp Ngang Dương” cho Thiên Tứ.”
Nói xong, một đợt văn tự nhìn qua bình thường không có gì kỳ lạ hiện ra trong đầu Tôn Lộ Viễn.
Đảo qua, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Chỉ là pháp môn luyện tâm, minh chí tầm thường.
Tôn Lộ Viễn gật đầu, lúc này đồng ý.
Sau đó tạm biệt rời đi.
Đợi cho bóng dáng Tôn Lộ Viễn biến mất ở đây, Lý Phàm mới hừ lạnh trong lòng: “Hơn một trăm năm, Huyền Hoàng giới còn có thể tồn tại lâu như vậy không cũng là một vấn đề.”
Nhưng mà hắn cũng biết nơi này có giám sát âm thầm của Vạn Tiên Minh, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là suy nghĩ chợt trong đầu lóe qua.
Về phần kia “Chánh Pháp Ngang Dương”, lại vì tương lai quật khởi của Tôn Thiên Tứ, chôn xuống một hạt giống.
Lý Phàm nhìn có chút buông thả, Diễn Pháp Giác đang giả vờ giả vịt lười biếng, không khỏi vừa khổ tâm thúc giục, khuyên bảo nó.
Thánh triều Đại Khải.
Trạm thí nghiệm của Thánh triều Bí Võ.
Lý Bình cùng với Xảo Công nhìn Tôn Nhị Lang đang dốc lực điều khiển ‘Thánh Phạt Thần Khôi’ thứ ba.
Thánh Phạt Thần Khôi là tên mà Lý Bình đặt cho con rối màu vàng kia, dùng để phân chia với con rối thánh quân bình thường.
“Nhóc Tôn quả nhiên thiên phú dị bẩm, lực thích ứng mạnh dọa người, như vậy đã bắt đầu thần khôi thứ ba rồi. Không khéo, hắn có thể điều khiển tất cả thần khôi mà chúng ta dự trữ.” Xảo Công khen không dứt miệng nói.
“So ra, trong Linh Nguyên giáo kia của ta, tất cả đều có chút phế vật.”
“Nói ra, ngươi luôn ở trong Thánh triều, phía Linh Nguyên giáo châu Cửu Sơn không có trở ngại chứ?” Lý Bình thuận miệng hỏi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Tôn Nhị Lang trong trạm thí nghiệm, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.
Xảo Công khoát tay: “Bên phía châu Cửu Sơn, có con rối của ta tọa trấn. Lũ ngu ngốc đó, mỗi lần nhìn thấy ta đều khúm núm, không dám ngẩng đầu, lại há có thể nhận ra thật giả.”
Nói tới đây, Xảo Công ngừng lại một chút: “Nhưng mà tính toán thời gian, chỉ sợ tên thu thuế của Vạn Tiên Minh sắp tới rồi. Có lẽ đến lúc đó ta phải trở về một chuyến.”
Lý Bình biết Xảo Công ở châu Cửu Sơn mượn Thương Sinh Linh Nguyên Công thu thập lượng lớn nguyên lực, là được Vạn Tiên Minh cho phép. Cái giá chính là cần nộp lên trên một phần.
Một phần lớn.
“Có lẽ Vạn Tiên Minh không thiếu tài nguyên tiêu hao, tại sao còn muốn cực kỳ để bụng đối với chút này của ngươi?” Lý Bình hỏi.
Xảo Công lơ đễnh nói: “Ai biết được. Có lẽ là chuyện thiếu đạo đức này, chính bọn họ không tiện tự mình kết thúc.”
“Nhưng mà...”
Xảo Công giống như nhớ tới cái gì: “Ngươi vừa nói như vậy, trái lại ta nhớ tới. Trước đó khi sứ giả của Tiên Minh tới, trong lúc vô tình có nói, hình như là lỗ hổng trong Vạn Tiên Minh quá lớn, chỉ có thể tăng thu giảm chi.”
“Lúc ấy ta còn trêu chọc hắn, nói Vạn Tiên Minh nhìn xa hoa, thì ra thực tế là quỷ nghèo.”
Lý Bình nghe vậy, rơi vào trầm tư.
“Vật nguyên lực này chẳng qua là tu vi thuần túy, vô chủ thôi. Tu sĩ bình thường không cần...”
“Thú vị đấy.”
“Lần này sứ giả Tiên Minh đến, ta thay ngươi đi gặp hắn.” Lý Bình quyết định nói.
“Được được được.” Xảo Công không thể phân thân cầu còn không được.
Lúc này liền truyền toàn bộ sự việc lớn nhỏ của mấy buổi gặp mặt trước cho Lý Bình.
“Đúng rồi, thân xác con rối mà ta kêu ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
Mặt Xảo Công lộ vẻ đắc ý, vỗ bàn tay.
Sau đó một thân xác không có mặt, thoáng chốc xuất hiện ở trước mặt Lý Bình.
Khác với hình thể khổng lồ ba trượng ba của thánh hoàng, thân xác không có mặt này chỉ là kích thước người bình thường.
Nhưng mà lại có thể co rút điều chỉnh tỉ lệ, bề ngoài dường như không có gì khác biệt với Lý Bình.
Nếu lòng nghi ngờ của thánh hoàng quá lớn, không chừng sẽ trị Xảo Công tội đại bất kính.
Nhưng mà giờ phút này hắn chỉ có hứng thú nhìn chằm chằm thân xác con rối, có chút bất ngờ: “Vậy mà là huyết nhục chi khu chân thật?”
Xảo Công gật đầu: “Đúng vậy. Không phải ngươi nói muốn mượn hắn đi tinh không sao? Trong tinh hải tầng tầng nguy cơ, có vài chỗ quỷ dị, chỉ có thân thể huyết nhục chân thật mới có thể cảm ứng được. Năm đó trước khi ta đi đến Huyền Hoàng, đã chịu thiệt thòi rất lớn.”
Trong mắt Xảo Công hiện lên một tia đau lòng, sau đó lại tiếp tục giới thiệu với thánh hoàng: “Ta tham chiếu thân hóa đạo của Thiên Dương cùng với kỹ thuật bồi dưỡng huyết nhục của đồ đệ bảo bối kia của ngươi.”
“Tư chất tu hành của con rối huyết nhục này không có hy vọng, nhưng hoàn toàn kết nối các cơ quan cảm giác thì không thành vấn đề. Hơn nữa giống với thánh quân thần khôi, có thể dung nhập thiên địa chi phách và tinh túy nguyên lực trong đó. Tuy bị hạn chế trời sinh thân thể gầy yếu, thực lực sẽ giảm bớt, nhưng thực lực Hợp Đạo chỉ cần cẩn thận một chút, ở trong tinh không tự bảo vệ mình hẳn là vấn đề không lớn.”
“Chỉ cần không va chạm với tai kiếp quỷ dị trong hư không.” Xảo Công rất cẩn thận nói.
Thánh hoàng gật gật đầu.
Một điểm màu vàng bay ra từ đầu ngón tay hắn, rót vào trong con rối huyết nhục phía trước.
Giống như phân thân, cảm giác như cánh tay sai sử dâng lên từ trong lòng.
Thánh hoàng cẩn thận thể ngộ, đủ loại tư vị vừa quen thuộc vừa xa lạ này, một chút minh ngộ nảy ra trong lòng.
“Ta mang đi thân xác này.”
Kim quang chớp động, thánh hoàng và thân xác con rối huyết nhục, cùng nhau biến mất không thấy.
Xảo Công một lần nữa tập trung lực chú ý lên người Tôn Nhị Lang trong trạm thí nghiệm.
Trong bảo khố Thánh triều.
Thánh hoàng tránh khỏi Xảo Công, đang tiến hành cải tạo thân thể con rối.
Lần này hắn đi tinh không là vì ngộ đạo.
Vẫn có yêu cầu đối với tư chất của phụ thân.
Chuyện Xảo Công không làm được...
Không có nghĩa là thánh hoàng hắn không làm được.
Bàn tay to vuốt ve đỉnh đầu của con rối huyết nhục, Huyền Hoàng thiên quyến chậm rãi rót vào trong đó.
Đột nhiên...
Trong lòng Thánh hoàng lại dâng lên một vài cảm giác giống như đã từng quen biết, động tác trong tay hơi dừng lại một chút.
Sau khi trầm ngâm một lát thì áp chế tia dị thường này.
Thể xác nhìn qua vốn có chút cứng ngắc, chậm rãi trở nên sinh động.
Theo trong bảo khố Thánh triều, từng thiên tài địa bảo bị tinh túy nguyên lực nung khô thành dịch, dung nhập thân xác con rối.
Thân thể này cũng càng ngày hiện ra vẻ trong suốt trong sáng, hương thơm bốn phía.
Ngay cả Miêu Bảo luôn ngủ say cũng bị thu hút, đột nhiên bừng tỉnh, đánh giá bốn phía.
Sau khi phát hiện nơi phát ra mùi thơm là thân xác mà Lý Bình luyện chế, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Lúc đang muốn ngủ tiếp lại lấy được chỉ thị của thánh hoàng.
Miêu Bảo có chút không tình nguyện lắc đầu, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự hấp dẫn của tinh túy nguyên lực mà đồng ý, lười biếng kêu một tiếng.
Rồi sau đó thả người nhảy xuống, lại biến thành dáng vẻ cái lồng thủy tinh màu lam trong suốt.
Bao phủ thân xác Lý Bình luyện chế ở bên trong.
Lam quang nhè nhẹ, phóng thích ra từ trong đồ đựng. Sau khi tự do một lát lần lượt chui vào trong thân thể con rối.
Lúc này Lý Bình thật sự có một tia ý thức bám vào trên thân xác con rối, cho nên Thiết Thân Thực Địa có thể cảm ứng được biến hóa cụ thể sau khi tắm trong lam quang.
“Đắp nặn lại huyết nhục, hình thức sinh mệnh thăng hoa.”
“Chỉ sợ không cần tu hành, cường độ của thân thể này cũng vượt qua tu sĩ Nguyên Anh cảnh trên ý nghĩa phổ biến trong Huyền Hoàng giới.”
“Hơn nữa...”
Thánh hoàng cẩn thận cảm ứng thân xác này khác biệt với thân xác vốn có của bản thân.
Còn chưa thể hiểu được, sai biệt tạo thành hậu quả nào. Nhưng dường như có thể xác định, những sự khác biệt này là vì ứng đối tình huống đặc biệt nào đó mà sáng tạo.
Quang trảo màu lam không ngừng tiến hành cải tạo đồng thời trong lòng Lý Bình cũng hiện lên một tia minh ngộ.
Thậm chí có thể mượn một công năng của Miêu Bảo này, hấp thu Miêu Bảo trước, dị năng sinh linh Nghĩ Hóa, rót vào trong thân xác này, hóa thành thần thông thiên phú của thân thể.
Nhưng dù sao cũng là thân xác nhân tạo, làm như thế, có lẽ sẽ dẫn đến xảy ra biến hóa không thể đo lường.
Trước mắt những thần thông mà Miêu Bảo nắm giữ, đối với Lý Bình mà nói tất cả đều là tồn tại có cũng được không có cũng được. Lúc sắp đi tinh hải, Lý Bình sẽ không làm điều thừa thãi.
Sau này có thể chậm rãi thử.
Quang trảo màu lam càng ngày càng ảm đạm, cuối cùng ánh sáng hoàn toàn tiêu tán.
Miêu Bảo giống như đại chiến ba ngày ba đêm với người khác, khuôn mặt tiều tụy, ngay cả bộ lông sáng bóng cũng có hơi vàng.
Lý Bình đút nó một tinh túy nguyên lực màu vàng to, lúc này Miêu Bảo mới cảm thấy mỹ mãn nặng nề ngủ mất.
“Phục chế vật phẩm, Nghĩ Hóa sinh linh, đây là công năng thứ ba của Miêu Bảo.”
“Dịch kinh phạt tủy.”
“Quả nhiên là rất giỏi!” Lý Bình kinh ngạc nói.
Thân xác con rối vậy mà tỉnh lại từ trong thăng hoa, Lý Bình cảm ứng thân thể này, thậm chí càng thích hợp hơn với thần hồn của mình hơn nguyên thân.
“Chi bằng trực tiếp đổi thân thể?”
Một suy nghĩ trong đầu không thể ức chế chợt xuất hiện từ chỗ sâu trong thức hải, chẳng qua trong nháy mắt lại bị thánh hoàng mạnh mẽ áp chế.
Công năng dịch kinh phạt tủy của Miêu Bảo cũng không phải là một lần.
Hiệu quả trên thân xác con rối tốt như vậy, ở trên người bản tôn đương nhiên cũng sẽ không kém hơn.
Thời gian còn sớm, có khi là cơ hội.
Suy nghĩ của Lý Bình tập trung trên thân xác con rối, bắt đầu thích ứng, thử điều khiển.
Nửa tháng sau.
Thân xác con rối vẫn chưa bay ra Huyền Hoàng, lại nhận được truyền tin nhắc nhở của Xảo Công trước.
Bên phía Linh Nguyên giáo châu Cửu Sơn, sứ giả Vạn Tiên Minh sắp tới.
Kim quang trên người Lý Bình chợt lóe, thoáng chốc biến thành dáng vẻ Xảo Công cư sĩ.
Lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong tổng bộ Linh Nguyên giáo.
Chờ sứ giả Tiên Minh đến.
Mà thân xác con rối Xảo Công lưu lại sớm chuẩn bị xong lượng lớn nguyên lực đã thu thập.
Lý Bình đương nhiên chướng mắt đối với những nguồn năng lượng chất lượng thấp.
Không đề cập so sánh với tinh túy nguyên lực, cho dù so sánh với những nguyên lực mà con dân Thánh triều Đại Khải tu hành linh nguyên công tạo thành, cũng kém xa.
Nhưng mà sau khi sứ giả đó của Vạn Tiên Minh kiểm tra một phen, cũng mừng rỡ.
“Độ tinh khiết mà lần này nộp lên dường như rất tiến bộ nhỉ?”
“Giáo chủ có lòng rồi.” Sứ giả Tiên Minh tán thưởng nói, rất cẩn thận thu hồi quang cầu có chứa nguyên lực.
Lý Bình học giọng điệu nói chuyện của Xảo Công, cười trả lời: “Gần đây ôn tập một huyền công, có thể trong vô hình loại bỏ suy nghĩ phức tạp của giáo chúng, khiến bọn họ dùng càng nhiều thời gian để tu hành công pháp.”
Sứ giả Tiên Minh sáng mắt: “Còn có thần công bực này?”
“Thế nào? Sứ giả cũng có hứng thú?” Lý Bình hỏi.
Sứ giả Tiên Minh có chút ngượng ngùng: “Gần đây chỗ hổng Tiên Minh lại lớn hơn. Nếu giáo chủ thuận tiện...”
Lý Bình khoát tay: “Không sao, chẳng qua là chuyện nhỏ mà. Nếu sứ giả cảm thấy hứng thú, ta nói cho ngươi nghe.”
“Tâm không giữ niệm, tự cho mình là thần. Vạn pháp bất xâm, xúc chi huyền huyền...”
Lý Bình nói xong, trong miệng lẩm bẩm, vậy mà trực tiếp nói ra huyền công.
Sứ giả Tiên Minh mừng rỡ, vội vàng ngưng thần lắng nghe.
Nhưng không phát hiện, tâm thần của bản thân đang theo đối phương nhẹ nhàng ngâm xướng, mà chậm rãi bị xâm chiếm.
Khi ánh mắt của sứ giả Tiên Minh trở nên hư vô, hoàn toàn dại ra, Lý Bình mỉm cười, trong nháy mắt bay ra một điểm màu vàng, bay vào trong thức hải của đối phương.
Quả nhiên, có phòng hộ cấm chế Tiên Minh.
Nhưng dưới tinh túy nguyên lực lặng yên không một tiếng động ẩn núp, phòng tuyến lại là tờ giấy, không tiếng động bị chọc thủng.
Rất nhanh, Lý Bình ở trong đầu hắn tìm được tin tức mình cần.
“Lực Vạn Tu, ngưng thương Quán Xuyên.”
“Thẳng sâu trong Huyền Hoàng, biển U Ám vô tận...”
“Quả nhiên như vậy.”
Trước đó Lý Bình luôn cảm thấy tò mò làm sao Vạn Tiên Minh tìm được lối vào cũng duy trì biển U Ám.
Bởi vì căn cứ lời khai của U tộc nhân, Vạn Tiên Minh mở thông đạo ở trong biển U Ám, rõ ràng khác biệt với phương thức truyền thống của U tộc.
Có lẽ cũng không hoàn toàn tin tưởng U tộc nhân, hoặc có lẽ là Vạn Tiên Minh muốn nắm chắc thông đạo biển U Ám trên tay mình.
Tóm lại Vạn Tiên Minh nghĩ ra phương pháp lợi dụng nguyên lực cao ngưng tụ, trực tiếp làm thông thông đạo Huyền Hoàng bản giới và biển U Ám.
“Chính là bởi vì có Vạn Tiên Minh như hổ rình mồi đối với U giới, mới dẫn đến sức mạnh của biển U Ám không ngừng giảm bớt.”
“Xem ra, là thời điểm chặt đứt một vài xúc tua của bọn họ trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận