Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 427: Đòi cái giá đắt

Dựa theo ký ức của Chu Thanh Ngang, dưới sự thống trị của Ngũ Lão hội có tổng cộng ngũ đại “Thiên Vực”, thuộc sự quản hạt của các thiên tôn khác biệt.
Mỗi một “Thiên Vực” có những đặc điểm riêng hoàn toàn khác biệt với những địa phương khác.
Quê hương của hắn có tên là “Quân tử chi quốc”.
Sở dĩ địa phương này có tên gọi như vậy là vì không ai trong đó có thể nói dối.
Tất nhiên, đó là cách mà mọi người trong vực “Quân tử chi quốc” tự xưng.
Còn các tu sĩ ở địa phương khác của Ngũ Lão hội càng thích gọi nó là “Chân Thực chi quốc” hơn.
Bất kể mọi người dùng tên nào để gọi nó thì cũng không ảnh hưởng đến bản chất tốt đẹp của nó.
Ở nơi đó, mọi người luôn luôn đối đãi thẳng thắn với nhau cũng như thể hiện ra mặt chân thật nhất của mình.
Tuy thỉnh thoảng ở đó sẽ không thể tránh khỏi phát sinh một vài cuộc chém giết, nhưng so với ngoại giới đầy sự dối trá thì Chu Thanh Ngang cực kỳ yêu quê hương của mình.
Ở phía bắc của “Chân Thực chi quốc” lại là vùng đất mơ ước của vô số tu sĩ, “Vô Ưu Nhạc Thổ”.
Đối với tam vực còn lại, khi Chu Thanh Ngang được tuyển chọn tiếp nhận huấn luyện gián điệp thì vẫn còn trẻ nên hắn không hề biết gì.
Mộng cảnh diễn hóa sắp tan vỡ, Lý Phàm lại lần nữa tái hiện mộng cảnh.
Để đảm bảo độ chuẩn xác của thông tin thu được.
Hắn cứ làm như vậy lặp lại ba lần.
Lý Phàm lấy một chút vật liệu sinh lý từ trên thân thể của Chu Thanh Ngang xuống và bắt đầu làm mô bản, luyện chế thành phân thân.
Mấy ngày sau.
Một thân thể giống hệt Chu Thanh Ngang xuất hiện.
Lý Phàm khẽ gật đầu, sau đó hắn làm tương tự, phát động linh biến Kỳ Huyền Chân hóa thân thành dáng vẻ của Chu Thanh Ngang.
Một cảnh tượng khá là quỷ dị xuất hiện trong mật thất nho nhỏ dưới đáy biển này.
Ba thân thể có ngoại hình giống hệt nhau nhưng biểu cảm lại khác nhau.
“Thật kỳ diệu, quá tuyệt vời!”
Lý Phàm hài lòng gật đầu.
Nhìn thấy Chu Thanh Ngang đang hôn mê mà khóe miệng nhếch lên, ánh mắt Lý Phàm lóe lên tia khác lạ.
“Kiếp này ta sẽ không giết ngươi, tránh để lộ sơ hở.”
“Đối với ngươi thì việc đắm chìm trong mộng cảnh mãi mãi cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Ngay tại chỗ để vật liệu, Lý Phàm đã chế tạo một chiếc quan tài bằng đá cho Chu Thanh Ngang.
Sau khi đưa hắn vào quan tài, Lý Phàm rải thêm một đống linh thạch để duy trì sinh cơ cho hắn.
Lý Phàm bố trí một trận pháp dùng “Vân Thủy Huyễn Mộng” làm hạch tâm.
Như thế có thể duy trì huyễn cảnh ít nhất hai mươi năm.
Sau đó, Lý Phàm dùng những tảng đá khổng lồ phong kín thạch quan và chôn sâu nó dưới đáy biển,
“Bằng cách này, ngoại trừ ta ra thì không ai trên đời này có thể phát hiện rằng ngươi đã biến mất.”
Sau khi xử lý xong dấu vết, ánh mắt Lý Phàm như xuyên thấu đáy biển, hắn nhìn thấy Chu Thanh Ngang đang ngủ say bên trong mộng cảnh thì hài lòng nói.
Hắn làm điều này là vì nhận được sự dẫn dắt từ “Tường tiên vĩnh hằng” của dòng thế giới “Huyền võng” trong tương lai.
Sau khi tu sĩ của Huyền Hoàng giới chết, thiên địa cảm ứng và sẽ có dị tượng xuất hiện trên bầu trời.
Hiện tại, Lý Phàm không có nắm giữ phương pháp nào có thể phòng ngừa những dị tượng xuất hiện.
Mà bây giờ hắn cũng không thể để người khác phát hiện ra Chu Thanh Ngang thật đã chết.
Cho nên, hắn dùng phương thức này quả là không còn gì thích hợp bằng.
Sau khi làm xong hết mọi việc, phân thân này quay trở lại đảo Thái An và tiếp tục trấn thủ Vạn Tiên Minh.
Bản tôn thì đang kết nối với địa điểm gặp mặt thượng tuyến trong ký ức của Chu Thanh Ngang.
Chu Thanh Ngang quả thật biết rất ít về thượng tuyến của mình.
Cho tới nay, hắn cơ bản chỉ liên hệ một chiều.
Đồng thời, sau mỗi lần gặp mặt kết thúc thì lần gặp tiếp theo sẽ thay đổi.
Lý Phàm đi đến một hòn đảo không người, sau khi tìm kiếm một lúc thì quả nhiên hắn đã tìm thấy một hòn đá bình thường.
Chỉ là ở một số vị trí đặc biệt có mấy cái lỗ nhỏ không đáng chú ý.
Những lỗ nhỏ này tượng trưng cho “Tọa độ” của biển Tùng Vân.
Lý Phàm dựa vào tọa độ để tính ra địa điểm gặp mặt lần này.
Sau khi bóp nát hòn đá thì hắn trực tiếp bay thẳng tới đó.
Một ngày sau.
Bên trong một phế tích dưới đáy biển, Lý Phàm đã tìm thấy mục tiêu của mình.
Một hòn đá vỡ tưởng chừng như bình thường.
Lý Phàm chụp hai bàn tay lên nó, đồng thời vận hành bí pháp, lòng bàn tay phát ra tia sáng màu vàng.
Trong nháy mắt, từ bên trong hòn đá vỡ phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt nhanh chóng quét qua toàn thân Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm thông qua nghiệm chứng thì ánh sáng lập tức quay trở về hòn đá vỡ.
Ngay sau đó, bề ngoài của viên đá vỡ trở nên bóng loáng như gương.
Bên trong xuất hiện hình ảnh một mặt người mờ ảo.
“Ngươi làm cái gì vậy? Không phải ta đã bảo ngươi ngoan ngoãn ẩn núp đi và đừng có liên hệ rồi hay sao?”
Đối phương dùng giọng điệu lạnh lùng để khiển trách Chu Thanh Ngang giả.
Lý Phàm bắt chước giọng điệu của Chu Thanh Ngang: “Lão đại! Lần này ta có tình báo quan trọng cần báo cáo nên mới phá lệ liên hệ với ngươi!”
“Tình báo quan trọng?” Đối phương rõ ràng không tin lời Lý Phàm, hắn khó chịu nói: “Nói ra nghe xem.”
Lý Phàm hạ giọng rồi xích lại gần: “Ta có kết giao với một vị đạo hữu, theo lời hắn nói thì hắn có thể lấy được đề thi đại khảo nhập chức lần này của Vạn Tiên Minh.”
Khuôn mặt của đối phương giật mình trong giây lát rồi hắn lập tức mắng: “Lại là một kẻ lừa gạt? Chuyện không hợp lẽ thường như vậy mà ngươi cũng tin à? Lại còn cố tình báo cáo với ta?”
“Chu Thanh Ngang à Chu Thanh Ngang, có phải ngươi ở biển Tùng Vân lâu rồi nên trong đầu chứa đầy nước không hả?”
Lý Phàm lập tức tỏ vẻ mặt vô cùng ủy khuất và nói: “Lão đại, lần này là chuyện thật không thể thật hơn! Ta dám đảm bảo!”
Đối phương nhìn thấy dáng vẻ thề thốt của Lý Phàm thì có chút do dự.
“Là sao?”
Lý Phàm nói: “Vị đạo hữu này của ta có quen người cấp trên!”
“Không phải trước đó ta đã báo cáo với ngươi rằng ta có làm quen với trấn thủ đảo Lưu Ly là Hà Chính Hạo rồi ư. Người này cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ giống ta. Trước đó không lâu, hắn còn phàn nàn với ta rằng việc tích lũy điểm độ cống hiến rất khó mà giờ hắn muốn thay đổi công pháp thì cũng không biết phải mất bao lâu.”
“Ai mà ngờ rằng, mấy ngày không gặp hắn đã đổi sang công pháp Nguyên Anh rồi!”
Lý Phàm nói với giọng điệu khoa trương.
“Việc khác thường như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của ta. Sau đó, ta phải tốn rất nhiều công phu mới thăm dò được…”
Đối phương lúc này đã bị lời của Lý Phàm hấp dẫn một chút.
Thấy Lý Phàm đột nhiên không nói nữa thì đối phương lập tức mắng: “Còn không mau nói ra!”
Lý Phàm cười ha ha: “Hà Chính Hạo thật không đơn giản mà!”
“Nhìn bề ngoài, hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường nhưng trên thực tế, xuất thân của hắn lại rất đáng sợ!”
“Hắn có một nữ nhi gọi là Hà Hân Hân. Hừm, thực ra thì nên gọi là Hoành Hân Hân mới đúng!”
“Không biết ngươi đã bao giờ nghe nói về Hoành gia ở châu Thiên Vũ thuộc Vạn Tiên Minh chưa?”
“Viên minh châu của Hoành gia, Hoành Như Thủy tuổi còn trẻ mà đã là Chức pháp sư Nguyên Anh, nàng chính là tình nhân cũ của Hà Chính Hạo.”
“Chuyện này nói ra thì ai mà tin nổi! Nhưng đó là sự thật!”
“Lúc trước, có vẻ như vì tu vi của Hà Chính Hạo quá kém nên bị ép phải cắt đứt liên lực với Hoành gia. Cho nên hắn sống khá khốn đốn.”
“Nhưng gần đây, có vẻ mọi chuyện đã chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn.”
Lý Phàm ngừng một chút và nhìn mặt đối phương rồi nói tiếp: “Hà Hân Hân đã thành niên, nàng biết lão phụ thân của mình sống đáng thương như thế nên không đành lòng. Nhưng nếu nàng giúp đỡ hắn một cách công khai thì lại sợ bị người trong nhà phát hiện.”
“Vì vậy, nàng chỉ đành đổi phương thức khác để lặng lẽ truyền tin tức mà mình nghe lén được cho Hà Chính Hạo.”
“Với sự trợ giúp của con gái mình mà Hà Chính Hạo đã hoàn toàn lật ngược tình thế!”
Giọng điệu của Lý Phàm có chút hưng phấn xen lẫn ghen tị: “Hắn đã sớm biết tin “Ô Cổ Diệu Thạch” sẽ tăng giá nên cho dù có phải táng gia bại sản hắn cũng nhất định phải mua bằng được.”
“Sau khi giá của nó tăng gấp đôi thì hắn lập tức bán tháo.”
“Chỉ trong một lần, hắn đã kiếm được mười mấy vạn độ cống hiến!”
“Mười mấy vạn đó! Lão đại à! Con số này đủ để làm kinh phí bao nhiêu năm của ta đó.”
“Hà Chính Hạo sợ tin tức bị lộ ra ngoài sẽ gây bất lợi cho con gái mình nên đã bịa ra một vài lời nói dối, hắn nói là nhờ vào tu sĩ Thiên Cơ tông Thượng cổ chỉ điểm và truyền bá khắp nơi.”
“Ta khinh! Hắn thật sự coi chúng ta là kẻ ngốc mà!”
“Lão đại, may là ta nhạy bén, cố gắng nghĩ trăm phương ngàn kế để quấy rầy hắn, sau đó ta mới moi ra được chân tướng từ trong miệng hắn.”
Vẻ mặt Lý Phàm đắc ý như muốn tranh công.
“Lần này, đề thi đại khảo nhập chức được tiết lộ cũng là từ Hà Hân Hân mà ra.”
“Lão đại, ngươi nói xem có đáng tin hay không hả?”
Lúc này, bóng người trên hòn đá vỡ không những không tức giận mà còn giữ yên lặng, dường như hắn đang tra tìm thứ gì đó.
Một lúc lâu sau, giọng nói của đối phương lần lượt truyền đến.
“Quả thật Hoành Như Thủy có một cô con gái nhưng thân phận của phụ thân con bé vẫn luôn là một bí ẩn.”
“Có điều, nhiều năm trước, nàng đã từng dẫn một thanh niên về nhà. Nhưng không lâu sau, thanh niên đó đã mất tung tích.”
“Ta xem thử dáng vẻ của hắn thì…”
“Quả nhiên là Hà Chính Hạo.”
Đối phương rất kinh ngạc.
“Còn cái này…”
“Trước khi Ô Cổ Diệu Thạch tăng vọt thì có xuất hiện ghi chép giao dịch bất thường. Lúc đó, có người thu mua trắng trợn rồi bán lại khi giá đạt đỉnh điểm.”
“Người này nắm bắt thời cơ thật sự quá tốt, khiến người ta rất khó tin tưởng nếu như không phải hắn đã sớm biết tin tức nội bộ.”
“Người mua…”
“Lại là Hà Chính Hạo!”
Đồng thời, một tiếng động lớn phát ra từ phía đối phương, giống như tiếng đập bàn.
“Nói như vậy, đề thi đại khảo nhập chức Vạn Tiên Minh rất có thể là thật?”
Hơi thở của đối phương trở nên gấp gáp.
Lý Phàm gật đầu lia lịa: “Cho nên ta mới vội vàng tìm lão đại! Ngươi phải biết rằng đại khảo nhập chức sẽ sớm được cử hành!”
“Nếu như trước đó, chúng ta có thể sớm có được đề thi…”
“Chúng ta có thể đảm nhiệm nhiều cương vị then chốt hơn trong Vạn Tiên Minh.”
Đối phương đương nhiên cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng hỏi: “Hắn nói thế nào?”
Lúc này, Lý Phàm đột nhiên có chút chần chừ.
Hắn ấp a ấp úng nói: “Lão đại, giá mà Hà Chính Hạo đưa ra lần này có hơi cao…”
Đối phương tức giận quát: “Ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói! Chẳng qua chỉ là một chút linh thạch mà thôi, làm sao có thể so sánh được với đề thi đại khảo nhập chức chứ?”
Lý Phàm đưa tay ra hiệu: “Hắn muốn con số này?”
“Năm mươi vạn độ cống hiến? Không phải là không thể…” Đối phương còn chưa dứt lời.
Lý Phàm đã vội vàng lắc đầu, cắt ngang: “Không phải, là năm trăm vạn.”
Sắc mặt đối phương nhất thời cứng đờ.
“Năm trăm vạn? Hắn điên rồi ư?!” Giọng đối phương có chút run rẩy.
Nhưng ngay sau đó, đối phương kịp phản ứng lại.
Sắc mặt của hắn đột nhiên tối sầm, trong giọng nói có chút sát khí: “Ngươi bị lộ rồi?!”
“Đối mặt với một người chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, hắn sẽ không bao giờ đưa ra một mức giá bất thường như vậy được.”
“Trừ phi hắn biết rằng có một tổ chức đằng sau ngươi…”
Hình ảnh trên hòn đá vỡ chớp tắt chớp tắt tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Đối phương nhìn chằm chằm Lý Phàm, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lý Phàm có chút không nói nên lời: “Lão đại, chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta thiếu chuyên nghiệp như vậy sao?”
“Ta chỉ nói với hắn rằng ta cũng có người chống lưng mà thôi.”
“Ở trong Vạn Tiên Minh, cho dù có làm người hầu thì ai mà không có quan hệ thân thích chứ.”
“Lão đại yên tâm đi, ngay cả khi Hà Chính Hạo có phỏng đoán thì hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến phương diện ta là gián điệp đâu.”
“Trên thực tế, Hà Chính Hạo chỉ đang giăng lưới rộng thôi. Hắn cũng biết rủi ro khi bán đề thi đại khảo nhập chức, cho nên hắn chỉ thực hiện giao dịch một lần.”
“Chỉ giao dịch với một bên, đồng thời hắn còn muốn giới hạn người biết được đề thi tham gia đại khảo nhập chức không được quá mười người.”
Nghe Lý Phàm giải thích xong, sắc mặt của đối phương dần dần dịu lại.
Hình ảnh một lần nữa trở nên sáng tỏ rõ ràng, đối phương cẩn thận phân tích một lúc và nói: “Năm mươi vạn độ cống hiến cho một người, tuy chi phí có hơi cao nhưng cũng có thể chấp nhận được.”
“Chỉ là con số này cũng rất lớn. Nếu đề thi Hà Chính Hạo đưa ra là giả…”
Lý Phàm thản nhiên nói: “Hà Chính Hạo có nói: dù gì đại khảo nhập chức cũng kéo dài bảy ngày, hắn có thể đưa miễn phí đề thi ngày đầu tiên cho chúng ta. Sau khi chúng ta xác nhận mọi thứ đều chính xác thì tiến hành giao dịch cuối cùng.”
Nghe lời này, nhịp tim của đối phương không khỏi đập thình thịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận