Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 262: Thế cục Thiên Tôn thật thật giả giả

Tiêu Tu Viễn cười nói: “Đạo hữu suy nghĩ như thế cũng rất bình thường. Dù sao chúng ta cũng là tu sĩ, muốn tấn thăng từ Trúc Cơ cảnh đến Hợp Đạo cảnh thì cần phải cướp trời đoạt đất, tranh giành tài nguyên. Theo một nghĩa nào đó, tất cả các tu sĩ đều là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng của nhau.”
“Tuy nhiên…”
Giọng điệu của Tiêu Tu Viễn đột nhiên có thêm ý sâu xa: “Trường Sinh cảnh thì lại khác.”
“Muốn chứng được Trường Sinh thì cần phải đi ngược lại nguyên lý của thiên địa.”
“Nguyên lý của thiên địa, đạo trời chính là lẽ phải.”
“Đi ngược lại thiên địa chi lý chính là con đường của tu sĩ.”
“Lấy đạo của tu sĩ thay cho đạo của thiên địa, từ đó chứng Trường Sinh.”
“Tu sĩ có thể tu hành đến Hợp Đạo đỉnh phong, dòm ngó được Trường Sinh, ai nấy đều có một “đạo” chỉ của riêng mình.”
“Bởi vì, trước khi đạt đến cảnh giới này, bọn họ cũng đã tiêu diệt tất cả những đối thủ có khả năng cạnh tranh rồi.”
Với giọng điệu bình tĩnh, Tiêu Tu Viễn mô tả về con đường tấn chức đầy tanh máu của tu sĩ.
“Các tu sĩ Hợp Đạo, đạo khác nhau, nên cũng sẽ không có gút mắt về ích lợi.”
“Quan sát quá trình tu sĩ Hợp Đạo cảnh khác nghịch thiên địa chi lý, dù thành công hay thất bại thì đều mang lại ích lợi cho chính mình.”
“Vì vậy, bọn họ mới chịu đồng ý trợ trận.”
Khuôn mặt ngăm đen của Tiêu Tu Viễn hiện ra nét trào phúng: “Nếu không, muốn mời một số lượng lớn các tu sĩ cấp bậc Hợp Đạo, chắc chắn phải bỏ ra rất nhiều vốn gốc.”
Lý Phàm cẩn thận suy ngẫm về lời nói của Tiêu Tu Viễn, sau một lúc lâu, hắn dường như đã hiểu ra một chút.
Muốn tấn chức từ Luyện Khí đến Hợp Đạo thì phải cần vật môi giới, theo thứ tự là linh, kỳ, pháp, tinh, tủy, phách.
Theo cảnh giới của tu sĩ dần tăng lên, muốn tấn chức thì phải gánh chịu áp chế càng lúc càng lớn từ thiên địa.
Ban đầu, lúc mới tu hành, lực áp chế của thiên địa vẫn còn không quá mạnh nên gần như có thể bỏ qua.
Mâu thuẫn chủ yếu thể hiện ở sự cạnh tranh giữa tu sĩ với tu sĩ.
Nhưng sau khi tu vi đi vào Hợp Đạo cảnh, không những cần phải cướp đoạt cơ hội tế thiên địa chi phách với những tu sĩ khác, mà còn phải tranh đấu với chính thiên địa chi phách đó nữa.
Cục diện cũng biến đổi theo.
Cuối cùng, khi bước vào Trường Sinh cảnh.
Mâu thuẫn giữa các tu sĩ đã nhỏ bé đến mức có thể xem như không có.
Trái lại, tình thế biến thành cuộc chiến giữa tu sĩ và thiên địa.
Tuy rằng Lý Phàm còn cách cảnh giới Hợp Đạo, Trường Sinh rất xa nhưng dù sao đây cũng là điểm cuối của tu tiên giới.
Điều này có tác dụng dẫn dắt rất lớn đối với con đường tu hành trong tương lai của Lý Phàm.
Giá trị của lời nói lần này không dưới mười vạn điểm cống hiến.
Lý Phàm lại suy ngẫm một lúc, không nhịn được đặt ra nghi vấn đã chôn sâu trong lòng từ rất lâu: “Không biết Tiêu đạo hữu đã đạt đến cảnh giới nào mà lại có thể tường tận những bí ẩn của Hợp Đạo, Trường Sinh đến vậy?”
Tiêu Tu Viễn không trả lời.
Mà chỉ nở nụ cười, nói một câu: “Nếu có duyên, ngày sau đạo hữu sẽ biết.”
Lý Phàm gật đầu, không hỏi nữa.
Sau khi kết thúc liên lạc, Lý Phàm bắt đầu tự hỏi về tin tức tình báo mà Tiêu Tu Viễn cung cấp.
“Có lẽ Vạn Tiên Minh sẽ xuất hiện một vị Trường Sinh Thiên Tôn mới, vì vậy dẫn đến cục diện bị Ngũ Lão Hội thăm dò như hiện nay.”
“Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong kiếp trước.”
“Không lẽ là biến số do đại chiến Thiên Vận châu gây nên?”
“Cũng đúng, rốt cuộc trận chiến này cũng liên lụy quá rộng. Mới đoạn thời gian trước thôi, đã có hơn mười cường giả Hợp Đạo cảnh lao vào chém giết lẫn nhau.”
“Giữa sống và chết, hiểu ra được gì đó cũng là lẽ đương nhiên.”
“Dựa trên phán đoán của Tiêu Tu Viễn, vì để thử tính xác thực của tình báo, chắc chắn tiếp theo Ngũ Lão Hội sẽ áp dụng thủ đoạn kịch liệt hơn.”
“Còn mục đích thì chắc là muốn ép tu sĩ Hợp Đạo phải hiện thân.”
“Xem ra, tổng số lượng tu sĩ Hợp Đạo của cả hai bên cũng không quá nhiều.”
“Ít nhất là khi một vài tu sĩ Hợp Đạo biến mất đột ngột thì bên ngoài cũng có thể nhìn ra rõ ràng.”
“Ừm… bình yên trước bão táp, vẫn nên giữ mình thì hơn, không cần đi ra ngoài.” Lý Phàm âm thầm suy nghĩ, tự nhủ.
Chuyện xảy ra trong đoạn thời gian tiếp theo cũng giống như những gì Tiêu Tu Viễn đã đoán trước.
Không có dấu hiệu báo trước, Ngũ Lão Hội đột nhiên triển khai thăm dò toàn diện với Vạn Tiên Minh.
Ở những châu vực giáp ranh với Ngũ Lão Hội, hầu như đều có thể bắt gặp sự tình tu sĩ Hợp Đạo vượt biên mà đến, toả ra dị tượng bao phủ khắp các châu, diễu võ dương oai.
Lý Phàm luôn chú ý đến đề tài thảo luận của các tu sĩ qua Thiên Huyền kính nên trước khi rất nhiều tin tức biến mất, hắn cũng đã nắm được đại khái cách ứng phó tình huống của Vạn Tiên Minh.
Ngoài các châu khác có tu sĩ Hợp Đạo xuất hiện kịp thời, tiến hành phản chế ra, phần lớn các châu khác đều giữ thái độ im lặng.
Chỉ mở ra pháp trận phòng hộ trong phạm vi toàn châu vực.
Đối mặt với khiêu khích như vậy, Vạn Tiên Minh lại không tuyên bố tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Mà chỉ nghiêm lệnh cho các châu mở ra đại trận, làm tốt phòng vệ. Không được khơi mào đại chiến.
Loại yếu thế vô hình này dường như đã nghiệm chứng độ chính xác của tin tình báo kia.
Bất kể là xuất phát từ mục đích cản trở Trường Sinh mới Thiên Tôn ra đời hay thừa dịp hiếm có cơ hội bên trong phạm vi Vạn Tiên Minh trống rỗng mà mở rộng địa bàn, thì Ngũ Lão Hội cũng đã không chút do dự phát động chiến tranh thêm một lần nữa.
Hoặc là…
Căn bản cũng không đến mức chiến tranh.
Bởi vì, mấy ngày qua, toàn thể tu sĩ Vạn Tiên Minh còn chưa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Phần lớn tu sĩ ngay cả bóng dáng của kẻ địch cũng chưa nhìn thấy.
Khói thuốc súng vừa mới bốc lên lại đột ngột tan đi.
Ngũ Lão Hội hành quân lặng lẽ, cũng chưa từng nhắc đến chiến tranh.
Sự việc không hiểu ra sao này không chỉ làm Lý Phàm không hiểu gì cả.
Mà đến cả Tiêu Tu Viễn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không lâu sau, Vạn Tiên Minh chính thức đưa ra tuyên bố, lúc này, mọi người mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày ngắn ngủi gần đây.
Cùng với đó là chân tướng phía sau trận bão táp này.
Ban đầu, kế hoạch của Ngũ Lão Hội vốn là như thế này:
Cường giả Hợp Đạo xâm nhập vào lãnh địa của Vạn Tiên Minh, tìm kiếm vị tiên tôn đang nghịch thiên địa chi lý kia, phá hư quá trình tấn chức của y.
Dưới sự dẫn dắt của cường giả Hóa Thần cảnh, các tu sĩ còn lại sẽ bắt đầu tấn công mãnh liệt tiền tuyến biên cảnh của Vạn Tiên Minh, yểm hộ đội ngũ Hợp Đạo đột kích.
Ngũ Lão Hội vừa muốn mạnh mẽ cao điệu công kích, vừa muốn thừa dịp cơ hội hiếm có, các châu vực không được tu sĩ Hợp Đạo trấn giữ, để khai hoang chiếm đất, mở rộng phạm vi lãnh địa.
Kế hoạch thì rất đẹp.
Nhưng hiện thực thì lại rất tàn khốc.
Tổng cộng có chín cường giả Hợp Đạo cảnh âm thầm lẻn vào trong lãnh địa của Vạn Tiên Minh.
Không thể nghi ngờ, đây là một chiến lực cực kỳ cường đại.
Bọn họ đi vào tận giữa Thiên Vũ châu mà không bị bất cứ ai phát hiện.
Nói không chừng, bọn họ còn thầm cảm thấy kế hoạch tiến rất thuận lợi.
Thế nhưng, đúng lúc bọn họ đang mất cảnh giác, đại trận được phát động, huyền quang giáng xuống, đột ngột bao vây bọn họ vào giữa.
Các tu sĩ Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh có số lượng gấp nhiều lần bọn họ bỗng nhiên xuất hiện xung quanh.
Bao gồm cả các Hợp Đạo tiên tôn nghe nói được mời đi trợ giúp tu sĩ khác nghịch thiên địa chi lý. Tất cả đều đang ở đây, mang theo vẻ mặt khinh bỉ mà nhìn bọn họ!
Đến lúc này, chín tên tu sĩ Hợp Đạo của Ngũ Lão Hội làm gì còn không rõ.
Từ lúc bắt đầu, tất cả mọi chuyện đã là một cái bẫy!
Một cái bẫy dụ địch thâm nhập!
Cái gì mà có tu sĩ Hợp Đạo sắp đột phá, sắp tấn chức thành Trường Sinh Thiên Tôn.
Đều là giả, không tồn tại.
Mọi chuyện đều được thêu dệt nên để dụ dỗ Hợp Đạo tiên tôn của Ngũ Lão Hội tiến vào cản trở.
Sau đó bắt hết một lưới!
Hung hăng xé xuống một miếng thịt tươi trên thân Ngũ Lão Hội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận