Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 746: Đế quốc mãi kéo dài

“Người thống trị Đế quốc đời nào cũng đều phải học tập ở trong đó từ khi sinh ra. Chỉ sau khi nắm giữ vô số tri thức được lưu lại bên trong thì mới có thể chính thức lên ngôn.”
“Mà bảo khố Đế quốc, chỉ những người có huyết mạch hoàng thất mới đi vào được.” Tiểu Thanh giải thích.
“Nhưng mà hiện tại ta cũng không vào được mà?” Hứa Bạch khẽ lắc đầu.
“Dùng tâm cảm nhận, lúc đó vách ngăn vô hình sẽ không còn tồn tại nữa.” Lúc này Đế nữ nhẹ giọng nói.
Dứt lời nàng tự mình làm mẫu, nàng bước lên phía trước, xuyên qua kết giới đi vào trong bảo khố Đế quốc.
Hứa Bạch nghe vậy, hai mắt nhắm lại.
Quả nhiên một loại cảm giác vô hình xông lên đầu.
Trong bóng tối vô biên giống như có âm thanh tim đập.
Đến từ bốn phương tám hướng.
Liên tưởng những gì nhìn thấy trước đó, toàn bộ cung điện Đế quốc dường như cũng do con dị thú khổng lồ nào đó biến thành.
Hứa Bạch tức khắc hiểu ra.
Bảo khố Đế quốc, có lẽ chính là trái tim của con dị thú này.
Các loại dị thú trong Đế quốc đến từ bí pháp đào tạo của Hứa Khắc.
Người mang tinh huyết của Hứa Khắc, ở đây hiển nhiên cũng không thể ngăn cản hắn.
Phúc lâm tâm trí, Hứa Bạch bước ra một bước. Giống như xuyên qua một lá mỏng trong suốt, sau đó hắn đi vào trong bảo khố của Đế quốc.
Hắn không dòm ngó đủ mọi loại vật trong này, mà nhìn về phía Đế nữ và Tiểu Thanh: “Quả nhiên là vào được. Nhưng nó cũng không nói lên điều gì.”
“Chỉ có người mang huyết mạch hoàng thất mới có thể đi vào...”
“Lý do này khó mà chấp nhận được.” Hứa Bạch khẽ lắc đầu.
Đế nữ mỉm cười: “Ngươi không cần đa nghi quá như vậy. Đi một vòng quanh bảo khố này, ngươi tự khắc sẽ hiểu được.”
“Trong này đều là trọng bảo của Đế quốc, các ngươi không sợ ta sẽ tiện tay giấu đi vài món đồ à.” Hứa Bạch hỏi.
“Nếu như ngươi muốn, mang hết mọi thứ trong này đi cũng được. Nhưng thật ra, thứ quý báu thật sự trong này chính là kí ức của quân vương các đời của Đế quốc.” Dáng vẻ Tiểu Thanh bình chân như vại.
Mà Đế nữ lại còn đưa tay tỏ ý “xin mời” Hứa Bạch.
Hứa Bạch lạnh lùng hừ, tuỳ ý bay đến trước mặt một con dị thú rùa hai cánh.
“Tĩnh Mặc Phi Quy, thọ mệnh có thể lên đến ba trăm năm. Loại thịt loài này có thể trị chứng tăng động giảm chú ý, chứng hưng cảm. Nhưng cần chú ý, máu rùa rất độc, uống vào sẽ giảm tuổi thọ.”
Một giọng nói kèm theo một bức tranh chợt xuất hiện ở trong đầu Hứa Bạch.
Trong hình chính là một người có dáng dấp giống y đúc với Hứa Khắc.
Hắn đang ngồi ngay ngắn trước đài thí nghiệm, vừa giải phẫu một con Tĩnh Mặc Phi Quy vừa không ngừng ghi chép.
Cùng lúc đó, đủ loại tài liệu về Tĩnh Mặc Phi Quy cũng theo đó tràn vào trong đầu của Hứa Bạch.
Không đợi Hứa Bạch hiểu hết tất cả đống đó, lát sau, lại có thêm nhiều hình ảnh mới hiện lên.
Số liệu ghi lại lần này là của một vị nữ tử. Tướng mạo có vài điểm tương đồng với Hứa Khắc.
“Phát hiện mới, cánh của Tĩnh Mặc Phi Quy có thể dùng làm vật liệu chế tạo phi thuyền bay trên không. Vừa có thể duy trì tốc độ cao đồng thời giảm tiếng ồn khi bay xuống thấp nhất.”
...
Hình ảnh liên tục thay đổi nhanh chóng.
Nhân vật chính liên tục thay đổi hơn mười lần, các nghiên cứu về Tĩnh Mặc Phi Quy cũng không ngừng tiến bộ.
Đến cuối cùng đã xuất hiện kỹ thuật có thể sinh sản Tĩnh Mặc Phi Quy số lượng lớn. Khiến cho có thể hoàn thành vòng đời sinh trưởng của trong vòng ba năm ngắn ngủi, giảm mạnh thời gian đào tạo.
Hình ảnh dần dần biến mất, trong đầu Hứa Bạch chứa vô số tài liệu, nhìn về phía Đế nữ.
“Đây là?”
“Người thống trị ban đầu của Đế quốc, do Thánh đế Hứa Khắc dùng Thánh Huyết Hoá Thai ghi lại.”
“Mà đế hoàng đời thứ hai cũng như vậy.”
“Đời đời truyền thụ.”
“Về bản chất mà nói, thật thì các đời hoàn thất Đế quốc, cùng với Thánh đế Hứa Khắc đều là cùng một người.” Đế nữ mỉm cười hồi đáp.
Thực ra đã sớm biết được chuyện này, chỉ là Hứa Bạch vẫn giả ngu làm ra vẻ kinh hãi: “Tà thuật gì thế?”
“Kỹ thuật tại sao lại phân biệt chính tà?” Đế nữ lắc đầu nói.
“Tuy máu thịt đồng nguyên, nhưng chúng ta đều có ý thức của riêng mình. Ngươi cũng có thể xem bọn ta là người xa lạ để đối đãi.”
“Bởi vì mối liên kết giữa Thánh Huyết Hóa Thai Pháp, chúng ta có thể thực hiện đồng bộ cộng minh về mặt tư tưởng.”
“Cái ngươi vừa mới cảm nhận được là thành quả nghiên cứu về Tĩnh Mặc Phi Quy của các đời đế hoàng.”
“Trước khi mỗi một đời đế hoàng của Đế quốc chết đi, ngoại trừ phải thánh huyết hóa thai ra, đều cần để lại ý niệm của mình trong bảo khố.”
“Mà người kế nhiệm mới sẽ kế thừa phần lớn trí tuệ và kinh nghiệm của các đời tiên đế.”
“Bởi vậy, người thống trị Đế quốc sẽ ngày càng lớn mạnh hơn.”
“Như thế mới có thể xây dựng một Đế quốc trường tồn.”
Đế nữ lạnh lùng nói, trong giọng nói mơ hồ để lộ một chút tự hào.
“Một Đế quốc trường tồn...” Hứa Bạch lạnh lùng hừ, không cho đối phương thể diện: “Đừng nói Trường Sinh tiên tôn, cho dù là tu sĩ Hợp Đạo, bọn ta thấy các ngươi chưa chắc đã đối phó được.”
Đế nữ nghe vậy thì khựng lại, khuôn mặt đỏ lên.
Ánh mắt Hứa Bạch quét qua bảo khố Đế quốc, sau đó hỏi: “Tuy trong này có rất nhiều tài liệu kỳ dị, song thứ có giá trị thực sự lại chẳng được bao nhiêu.”
“Ta còn phải mau chóng trở về phụng mệnh, nói đi, kỹ thuật lợi hại nhất của Đế quốc là gì.”
“Có đầy đủ lợi thế, ta cũng có thể được hội nhìn trúng, tranh thủ thêm chút cho các ngươi.” Hứa Bạch có ý riêng nói.
Đế nữ nhìn Tiểu Thanh trong vách ngăn vô hình.
Chỉ thấy Tiểu Thanh khẽ gật đầu, Đế nữ mới trầm ngâm nói: “Có lẽ ta với ngươi có suy nghĩ khác nhau về giá trị.”
“Từ góc độ mục tiêu chiến lược của Đế quốc, kỹ thuật tân tiến nhất của Đế quốc một là đào tạo, khống chế Liệt Giới Kình.”
“Thứ hai là định vị tọa độ hư không.”
“Có hai loại kỹ thuật này, Đế quốc có thể không ngừng mở rộng thông đạo hư không, tận lực tránh xa Huyền Hoàng giới.” Đế nữ chậm rãi nói.
Hứa Bạch lại lộ ra vẻ mặt châm chọc: “Ta cũng từng nghe về kế hoạch nực cười của các ngươi từ đồng liêu đã hy sinh.”
“Ý tưởng này hay, nhưng...”
“Nếu thật sự có thể dễ dàng tách khỏi Huyền Hoàng giới như vậy, chỉ e cả chục ngàn năm qua đã có vô số người làm được, sao còn tới lượt các ngươi?”
“Những tu sĩ đã trốn vào tiểu thế giới tị nạn lúc đại kiếp nạn ập xuống, tại sao bọn họ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, muốn trở về Huyền Hoàng giới mà không phải chạy thoát khỏi tiểu thế giới?”
“Không phải không muốn. Mà là không làm được mà thôi.”
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất từ bỏ ảo tưởng không thực tế này đi, gia nhập vào Vạn Giới Liên Hợp hội bọn ta...”
Mặt của Hứa Bạch châm biếm, trên mặt Đế nữ cũng không có chút dao động nào.
Mà là nàng kiên định lạ thường, ngắt lời của Hứa Bạch: “Nếu như mục đích của bọn ta ngay từ đầu không phải thoát khỏi Huyền Hoàng giới thì sao?”
Lần này Hứa Bạch ngây ngẩn cả người.
“Không phải là thoát khỏi Huyền Hoàng giới? Vậy các ngươi hao công tổn sức lâu như vậy là vì điều gì?”
Đế nữ mỉm cười: “Là vì tranh thủ thời gian.”
“Tận lực tránh xa Huyền Hoàng giới hết mức có thể. Giảm thiểu xác suất bị liên lụy khi Huyền Hoàng giới xảy ra kiếp nạn.”
“Đồng thời kiên nhẫn chờ đợi.”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày gặp được nhân vật như chúa cứu thế, cứu Huyền Hoàng giới thoát khỏi kiếp nạn diệt thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận