Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 277: Phi Bằng được tạo hóa

Lời của Tiêu Hằng không phải không có lý.
Nhưng Tô tiểu muội cùng Trương Hạo Ba vất vả lắm mới cảm ứng được cơ duyên của bản thân, nếu muốn họ dễ dàng buông tha thì cũng không thể được.
Với cái tính tình bạo dạn của Tô tiểu muội, một khi đã quyết định thì ai nói nàng cũng không nghe.
Mà Trương Hạo Ba thì càng có lý do.
Y vốn bước lên con đường tu hành khá muộn, lớn hơn mọi người Ly giới đến mười mấy tuổi, vốn dĩ đã xếp tít phía sau.
Nếu hôm nay còn bắt y đợi nữa thì ai biết được cơ duyên lần sau bao giờ mới xuất hiện?
Phải biết rằng, con đường tu hành, chậm một bước là chậm cả đời.
Trương Hạo Ba y đã chậm hơn mọi người rất nhiều bước, y không muốn tiếp tục chậm trễ nữa.
Ánh mắt của Trương Hạo Ba kiên định, hiển nhiên y đã hạ quyết tâm.
Nói một hồi lâu, Tiêu Hằng cũng yên lặng, không tìm ra được lý do phản bác.
Y đánh phải đưa ánh mắt cầu cứu về phía đám người Tô Trường Ngọc, Diệp Phi Bằng, hi vọng bọn họ đứng ra khuyên bảo.
Diệp Phi Bằng chẳng thèm quan tâm, tùy ý nói: "Tiêu Hằng, ngươi cũng đừng phí công nữa."
"Ngươi suy nghĩ cái đi, lúc trước ta cũng đã có thể đào thoát từ trên tay tu sĩ Nguyên Anh của Vạn Tiên Minh. Hai người bọn họ phúc lớn mạng lớn, tu vi chẳng hề kém ta."
"Chỉ cần bọn họ cẩn thận một chút, thì nào có nguy hiểm gì được."
Tô Trường Ngọc thì im lặng đồng ý, không định ngăn cản Tô tiểu muội.
Có ca ca làm chỗ dựa, Tô tiểu muội càng thêm đắc ý, không thể chờ đợi mà muốn lập tức xuất phát ngay.
Tiêu Hằng tức tới khó thở vội vàng ngăn lại, khuyên mãi mới tạm giữ được người ở lại.
Y đề nghị hai người chuẩn bị kỹ một hồi rồi mới nên đi về Cửu Sơn châu cũng chưa muộn.
Tiêu Hằng nhìn Tô tiểu muội đang hung dữ lườm mình mà chỉ có thể thở dài không nói nên lời.
Y biết rõ tính tình của Tô tiểu muội.
Dọc đường đi, nếu không gặp ai thì còn tốt.
Một khi gặp được người ngoài, Tiêu Hằng chắc cú Tô tiểu muội sẽ nảy sinh xung đột với người ta.
Nếu có thể, Tiêu Hằng cũng muốn đi cùng, ở bên cạnh bảo vệ hai người.
Thế nhưng, sau khi Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba rời đi, người có chiến lực trên hoang đảo này cũng chỉ còn lại y và Diệp Phi Bằng.
Mà Diệp Phi Băng thì lại thần thần bí bí, thường xuyên ra ngoài, vốn không hề đáng tin cậy.
Nếu mà Tiêu Hằng cũng rời đi nốt thì một khi có nguy hiểm, chỉ sợ người trên hoang đảo này không có sức chống cự.
Còn nếu mang theo đám Tô Trường Ngọc đi cùng thì e rằng còn nguy hiểm hơn nữa.
Cho dù bọn họ muốn đi thật thì Tiêu Hằng cũng không có khả năng đồng ý.
Tiêu Hằng suy nghĩ một hồi rồi khởi động nghi thức, tiến vào tiền trạm cảnh bạch cốt.
Y định xin tiền bối Đầu Lâu giúp đỡ, thử xem có thể nhận được trợ giúp gì hay không.
Lý Phàm đã sớm biết được tình huống bên này.
Hắn cũng vô cùng hứng thú với di tích Triều Nguyên tông ở Cửu Sơn châu.
Có điều, Lý Phàm cũng không ngờ rằng cơ duyên kết đan của Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba lại có quan hệ với di tích này.
Đã vậy thì nhân cơ hội này tìm hiểu thực hư luôn.
Lý Phàm lập tức thông qua tế đàn, gửi tới hai cái “bùa hộ mệnh”, vòng cổ truyền tống ngẫu nhiên và một bộ Vạn Tiên trận kỳ.
Vòng cổ truyền tống và Vạn Tiên trận kỳ là vật cho hai người để bảo mệnh.
Mắt thấy sắp tới thời điểm thu hoạch rồi, nếu bọn họ mà chết bất đắc kỳ tử thì Lý Phàm tổn thất rất lớn.
Còn hai cái “bùa hộ mệnh” kia thực ra chỉ là hai pháp khí phòng ngự được khắc “'Thông Linh Kinh Thần Trận”.
Tác dụng phòng ngự của chúng chỉ là phụ.
Cái chính là để hai người Tô tiểu muội đeo trên người, làm vật môi giới để tăng cường khả năng cảm ứng của Lý Phàm.
Sở dĩ hắn phải chuẩn bị thứ này là vì phạm vi cảm ứng của Vô Tướng Sát Cơ có hạn.
Dựa vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ hiện giờ của hắn, nếu khoảng cách vượt qua một châu thì cảnh tượng được truyền lại sẽ bị giảm bớt độ chính xác, ảnh hưởng rất lớn.
Tùng Vân Hải cách Cửu Sơn châu rất xa.
Trước đây, khi phân thân Lâm Phàm tới Vạn Pháp Các mua sắm công pháp, cả đoàn người phải tốn thời gian hơn nửa năm mới tới nơi.
Khoảng cách xa như vậy, nếu như không có “Thông Linh Kinh Thần Trận” làm môi giới thì hắn hầu như không thể cảm ứng được bất cứ hình ảnh gì, chỉ có thể biết được vị trí mơ hồ.
Cho nên, nếu hắn muốn lúc nào cũng có thể nắm rõ tình huống của hai người bọn họ thì không thể thiếu được “bùa hộ mệnh” này.
Có Vô Tướng Sát Cơ giám sát, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Phàm còn có thể ra tay trợ giúp.
Ngoài những vật này, Lý Phàm còn tuyền lại pháp môn “tái lập đạo” cho Tiêu Hằng.
Dù sao, bọn Tô tiểu muội đột phá càng cao thì Lý Phàm cũng thu hoạch được càng nhiều.
Hà Chính Hạo còn có thể dùng bốn pháp kết đan, tuy rằng có yếu tố may mắn, thế nhưng Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba ít nhất cũng phải ba pháp kết đan mới được chứ.
Lý Phàm tính toán lúc nào cũng chính xác từng li từng tí không bỏ sót.
Còn Tiêu Hằng, thoáng cái nhận được nhiều trợ giúp như vậy, y cũng cảm thấy khí huyết sôi trào, mừng rỡ không ngớt.
Y liên tục dập đầu mấy cái với tiền bối Đầu Lâu.
"Lần này tiền bối ban cho nhiều bảo vật trân quý như vậy, nhất định là dự đoán được con đường phía trước nguy hiểm."
"Mình phải dặn dò bọn Tô tiểu muội thật cẩn thận mới được."
Tiêu Hằng thầm nhủ bụng, cất kỹ đồ vật rồi rời khỏi tiền trạm cảnh, giao đồ cho hai người Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba.
Sau đó, y không ngại làm phiền người khác mà dặn đi dặn lại.
Tô tiểu muội bĩu môi gật đầu xưng phải.
Mà lực chú ý của nàng từ lâu đã sớm tập trung trên bảo vật mới nhận được, nàng có vẻ mừng thầm, yên lặng vuốt ve bảo bối.
Trương Hạo Ba cất đồ vật cho kỹ rồi mới dùng vẻ mặt nghiêm túc bảo Tiêu Hằng cứ yên tâm.
Mọi việc chuẩn bị đủ cả, sau một phen từ biệt, hai người cầm tấm bản đồ mà không biết Diệp Phi Bằng kiếm ở đâu ra, xuất phát thẳng tiến Cửu Sơn châu.
Thấy hai hảo hữu vì kết đan mà tiến về nơi vận mệnh không rõ, những người còn lại ngoài lo lắng ra còn như được tiếp thêm sức mạnh.
"Mình cũng phải nắm chắc kết đan, chờ bọn Tô tiểu muội trở về phải khiến bọn họ giật nảy mình." Tiêu Hằng âm thầm hạ quyết tâm.
Hai tỷ muội họ Ân thì liếc mắt nhìn nhau rồi trở về chỗ sâu trong hoang đảo chăm chỉ khổ tu.
Tô Trường Ngọc nhìn phương hướng Tô tiểu muội rời đi, vẻ mặt càng thêm kiên định.
Ngược lại, Diệp Phi Bằng chẳng có mấy thương cảm.
Y chờ cho mọi người rời đi hết rồi cũng bắt chước dáng vẻ của Tiêu Hằng, đến tiền trạm cảnh khóc lóc kể lể, ý đồ kiếm chác vài thứ tốt từ tiền bối Đầu Lâu.
Thấy một màn này, Lý Phàm cũng dở khóc dở cười.
Nhìn bộ dạng đau khổ gần chết vô cùng đáng thương của tên mập này, nếu không phải từ trước đến nay Lý Phàm luôn giám thị nó thì e rằng hắn đã sớm bị kỹ xảo diễn kịch của nó lừa gạt rồi.
Nể tình nó ra sức biểu diễn như vậy, Lý Phàm cũng không nỡ bỏ mặc.
Hắn suy tư một lúc, khắc “Tạo Hóa Hồng Lô Công”, bí pháp dùng lực lượng từ mật tàng để cường hoá cơ thể mà bản thân nghiên cứu ra, lên trên ngọc giản rồi truyền qua cho Diệp Phi Bằng.
Diệp Phi Bằng thấy trước mắt lóe sáng.
Thấy lần này có thu hoạch, y lập tức mừng rỡ nhảy dựng lên. Cầm ngọc giản trong tay, y không chờ được mà bắt đầu xem lấy xem để nội dung bên trong.
"Tạo Hóa Hồng Lô Công?"
Chỉ năm chữ to vô cùng khí phách này đã đủ khiến y phải kinh hãi.
Đồng tử của Diệp Phi Bằng co lại, y thu hồi ngọc giản theo bản năng, quan sát trải phải một hồi.
Sau khi chắc chắn trong tiền trạm cảnh này chỉ có một mình mình, Diệp Phi Bằng mới như hổ đói mà đọc ngấu nghiến nội dung công pháp.
Sau một lát, y lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Chỉ thế này?"
Diệp Phi Bằng cảm giác thấy sai sai, y không cam lòng, đọc kỹ lại lần nữa.
"Không đúng. Tạo Hóa Hồng Lô Công này vừa nghe đã thấy huyền bí vô cùng, sao có thể đơn giản như vậy?"
"Chẳng lẽ nó thâm ảo quá mức, còn tư chất của mình không đủ nên mình không thể hiểu hết được?"
Trong lúc nhất thời, mập mạp rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận