Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 278: Người có duyên tu kỳ công

Sau một hồi hoang mang, Diệp Phi Bằng đọc đi đọc lại “Tạo Hóa Hồng Lô Công” tới mấy lần.
Cuối cùng, y nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ ở phần cuối của công pháp, đăm chiêu suy nghĩ.
“Đại đạo về đơn giản, tạo hoá vô tư này.”
“Chân pháp truyền thiên hạ, có duyên người mới hay.”
Diệp Phi Bằng lẩm bẩm niệm mấy câu thơ này, ánh mắt càng ngày càng sáng ngời.
"Đúng vậy, đại đạo vốn đơn giản, một câu chân truyền."
"Tạo Hóa Hồng Lô Công này nhìn qua thì đơn giản, nhưng nếu xem nhẹ nó vậy thì hết sức sai lầm."
Mập mạp bắt đầu có lại tự tin.
"Phục Tiên là tổ chức tồn tại từ thời thượng cổ, tuy rằng ngày nay đã xuống dốc nhưng dù sao gốc gác vẫn còn đó."
"Đồ vật nó trân tàng sao có thể là bình thường được."
"Tạo hóa, tạo hóa. Công pháp này đúng là tạo hoá của Diệp Phi Bằng ta."
Diệp Phi Bằng kích động bóp nát ngọc giản rồi phi thẳng ra khỏi tiền trạm cảnh.
Thân hình của y nhanh như gió trốn vào trọng một cái rãnh dưới biển cạnh hoang đảo. Sau đó, y dựa theo phương pháp tu luyện được ghi trong Tạo Hóa Hồng Lô Công, bắt đầu tu hành.
"Vận chuyển lực lượng từ mật tàng trong cơ thể..."
Diệp Phi Bằng nhắm mắt, cố gắng cảm ứng lực lượng ẩn chứa trong cơ thể.
Trong chốc lát, y như rơi vào hôn mê, khí tức trên thân dần yên lặng xuống.
Trọn vẹn một tháng trôi qua như thế, ngày hôm nay, bỗng nhiên có một tia ửng đỏ không biết từ đâu ra hiện lên trên mặt của Diệp Phi Bằng.
Trên đỉnh đầu của y, hư ảnh Côn Bằng cũng hiện ra, phối hợp kêu to một tiếng.
"Phụt!" Y phun ra một ngụm máu tươi, đôi cánh màu nâu sau lưng mở rộng ra.
Trong cơ thể của y dường như có một luồng năng lượng rất lớn.
Nó bắt đầu vận chuyển không ngừng, những chỗ nó đi qua đều nổi rõ trên da.
Nhìn qua giống như một cục thịt chạy khắp cả người y.
Diệp Phi Bằng không thấy sợ mà còn lấy làm mừng.
"Lực lượng từ mật tàng quả nhiên không phải chuyện đùa! Mình vốn tưởng rằng bản thân đã sớm mở ra hết tất cả tiềm năng của huyết mạch Côn Bằng.”
“Thật không ngờ, vẫn còn lâu mới đến.”
Ngay khi Diệp Phi Bằng hưng phấn, lại có thêm một luồng lực lượng bao la mờ mịt chợt xuất hiện trong thân thể của y.
Mập mạp tựa như bị đập một cái, phun ra một ngụm máu tươi.
"Vừa rồi vận chuyển quá nhiều, hơi khó khống chế."
Khi thân thể đã bị luồng lực lượng này trùng kích đến mức vặn vẹo cả, Diệp Phi Bằng lập tức nghiêm túc lại:
"Cần phải nhanh chóng luyện hóa những lực lượng này."
"Thân như lò nung, tạo hóa làm công. Mật tàng như than, vạn vật như đồng!"
Diệp Phi Bằng hồi tưởng lại những yếu quyết quan trọng trong công pháp, đôi mắt phát ra ánh sáng.
Thân thể đang biến dạng của mập mạp lại bắt đầu nóng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Uỳnh!"
Thanh âm như cự chùy va chạm mơ hồ truyền ra từ trong cơ thể y.
Khi âm thanh này vừa mới vang lên, thân thể của Diệp Phi Bằng lại bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Tuy nhiên, lực lượng mật tàng lưu chuyển quanh thân cũng vì một búa này mà chậm lại.
Mặc dù không mấy rõ ràng nhưng Diệp Phi Bằng vẫn có thể cảm nhận được biến hóa trong cơ thể.
"Tốt!"
"Lại lần nữa!"
Ánh mắt của y toát ra vẻ quả nhiên là thế.
Lại thêm một búa đập xuống.
Búa đập không ngừng, hai luồng lực lượng mật tàng dồi dào chậm rãi được hấp thu vào thân thể của Diệp Phi Bằng.
Cường độ thân thể của y lại được tăng cường lần nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, cường độ thân thể được tăng cường ước chừng một phần mười.
Ngay lúc Diệp Phi Bằng đang vui mừng quá đỗi với kết quả này thì thân thể như lò nung của y lại phát ra tia sáng hừng hực như lửa.
Dường như cơ thể hấp thu quá mức nên xuất hiện từng vết rạn.
Tựa hồ một giây sau, “lò nung” sẽ không chịu nổi nữa mà vỡ vụn ra.
Sắc mặt của Diệp Phi Bằng biến đổi mạnh.
Nhưng y còn chưa kịp phản ứng gì thì trong đan điền, bỗng nhiên có một ánh sáng màu lam nở rộ.
Ánh sáng xanh lam dần di chuyển bao phủ những tia sáng đỏ kia tựa như có ý thức riêng vậy, tự động không ngừng chữa trị thương thế cho Diệp Phi Bằng.
Ngay tại lúc đó, những hạt ánh sáng màu lam nhạt thật nhỏ mênh mông từ vùng biển phụ cận nối tiếp nhau vọt thẳng tới chỗ Diệp Phi Bằng,
Không chỉ đơn thuần là lực lượng thuộc tính thủy mà còn bao hàm cả năng lượng sinh mệnh tinh thuần.
Được những đốm sáng này tẩm bổ, thân thể của tiểu mập mạp dần ổn định lại.
"Tuyệt!"
"Công pháp có nói, quá trình rèn luyện thân thể không thể diễn ra quá nhanh, bằng không thì cơ thể sẽ bị tổn thương.”
"Mà mình vì tu luyện lần đầu nên quá mức vội vàng, vận chuyển quá nhiều lực lượng từ mật tàng."
"Vượt qua khả năng thừa nhận của cơ thể, tựa như bổ quá không tiêu thụ nổi."
"Nhưng mà không ngờ rằng Thương Hải Châu lại có thể chữa trị thương thế cho mình."
"Nói như vậy, chẳng phải là..."
Càng nghĩ, y càng thêm mừng rỡ trong bụng.
Tiếng chuỳ đập lớn lại vang lên lần nữa.
Đã nếm được ngon ngọt, Diệp Phi Bằng không thể chờ đợi nữa mà tiếp tục tu luyện.
Ở trong Thiên Huyền kính, nhìn thấy hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, Lý Phàm không khỏi phát ra một tiếng cảm thán dài sườn sượt.
"Đây là sức mạnh của huyết mạch Côn Bằng sao?"
"Quả nhiên, cơ thể của yêu thú thượng cổ không phải là thứ mà con người có thể bắt chước được."
Thật ra, khi đưa “Tạo Hóa Hồng Lô Công” cho Diệp Phi Bằng, Lý Phàm cũng có tâm tư thử nghiệm.
Hắn muốn xem thử, phương pháp lợi dụng lực lượng mật tàng thân thể kết hợp với huyết mạch yêu thú sẽ tạo ra biến hoá gì mới.
Hiển nhiên, kết quả vượt quá dự tính của Lý Phàm.
Dường như là vì thể chất của huyết mạch yêu thú vốn hơn xa người bình thường nên khả năng chịu đựng của Diệp Phi Bằng với “Tạo Hóa Hồng Lô Công” mạnh hơn phân thân Lâm Phàm rất nhiều.
Nên biết, khi tu luyện Tạo Hóa Hồng Lô Công, phân thân của hắn phải cẩn thận từng li từng tí mà vận chuyển từng chút lực lượng mật tàng để cường hoá cơ thể.
Sau đó, còn phải chờ cho thân thể đạt đến cường độ nhất định thì mới có thể rèn luyện tiếp.
Còn về phần Diệp Phi Bằng, y trực tiếp bỏ qua quá trình cường hóa thân thể.
Nói theo cách khác, đó là trong lúc rèn luyện thì cơ thể của y cũng được cường hóa theo.
Tuy rằng rất mạo hiểm nhưng hiệu quả tốt hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, Lý Phàm không học theo được.
Nếu hắn mà cưỡng ép học theo như vậy thì e rằng sẽ dẫn đến hậu quả thân thể không chịu nổi sự rèn luyện mà vỡ vụn, thân tử đạo tiêu ngay lập tức.
Sở dĩ Diệp Phi Bằng có thể làm vậy, ngoài do huyết mạch yêu thú giúp thân thể của y mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường ra, còn phải tính đến cả vai trò hỗ trợ không thể thiếu của Thương Hải Châu.
Lực lượng sinh mệnh tinh thuần kia cũng là thứ đại bổ với côn bằng.
"Không ngờ rằng mày còn có công năng chữa thương, đúng là xem trọng “con ruột” hơn ta mà.”
Lý Phàm thầm hừ lạnh một tiếng.
Từ ngày có được Thương Hải Châu đến giờ, hắn còn chưa bao giờ hưởng thụ qua loại đãi ngộ này.
Mặc kệ Lý Phàm có nghĩ gì thì cũng chẳng ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của Diệp Phi Bằng.
Y hoàn toàn không lo lắng tới việc cơ thể bị tổn thương nên càng không kiêng dè gì mà rèn luyện thả ga.
Lại hơn một tháng trôi qua, Diệp Phi Bằng không chỉ hấp thu hết hai luồng lực lượng được ép ra từ mật tàng kia, mà trải qua quá trình này, thân thể vốn mập mạp của y cũng đã trở nên gầy hơn trước.
Chờ đến khi thân thể gầy như que củi, Diệp Phi Bằng lại vận chuyển ra tiếp mấy luồng lực lượng mật tàng.
Thân thể của y lại bắt đầu căng phồng ra như quả bong bóng.
Thanh âm búa đập ầm ầm vang lên, trong vòng tuần hoàn này, thực lực của Diệp Phi Bằng nhanh chóng tăng cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận